Chương 247: Là một người họ hứa

Câu nói này đã chạm đến nỗi đau của Dương Yến, lại một cái tát hướng vào Cao Sinh Đình.

Cô hỏi Lục Văn Thù: “Ở đâu đang thiếu phụ nữ nhất?”

“Cái này tôi phải kiểm tra một chút.” Lục Văn Thù lấy điện thoại di động ra, báo với Dương Yến mấy nơi.

Cao Sính Đình đương nhiên là nghe thấy, khuôn mặt hết xanh lại trắng, cô ta hét lên với Dương yến: “Nếu như cô dám động vào tôi, cha của tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

“Cao Sính Đình.” Phương Tinh Nghị đứng sau Dương Yến lên tiếng, giọng nói trầm thấp, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Tôi nghĩ cô sẽ không ngu ngốc như vậy, khiến cả nhà họ Cao chôn vùi cùng cô.”

Cao Sính Đình bị dọa đến mức cả người đều run rẩy.

Yên Cảnh Niên mỉm cười hùa theo: “Ừm, Cao Trường Quan chức vụ rất cao, nhưng tùy tiện gửi vào trong tài khoản của ông ta khoảng 30 tỷ, đưa cả nhà ông ta vào tù không khó.”

“Đều là lỗi của một mình tôi! Tôi nói!” Cao Sính Đình đã vô cùng hoảng sợ.

Sao cô ta có thể quên được chứ, đứng trước mặt cô không phải là một người đàn ông bình thường.

Phương Tinh Nghị, người đàn ông chỉ dùng Phương Thị đã có thể duy trì được GDP của Nam Thành, ai dám không tôn trọng anh chứ?

Muốn tìm người làm chuyện gì đó, cũng rất dễ dàng!

Trong mắt của Cao Sính Đình lóe lên một tia hung ác, cô ta hốt hoảng nói: “Là, là một người đàn ông tên Hứa Cung Diễn xúi giục tôi làm như vậy, anh ta còn nói, sau khi chuyện thành, sẽ đưa tôi ra nước ngoài.”

“Cô đang bịa đặt!” Dương Yến quát mắng.

Cô hiểu Hứa Cung Diễn, sẽ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện bẩn thỉu như này!

Cô kéo tóc của Cao Sính Đình, kéo người đến phía trước: “Tốt nhất cô nên nói sự thật, bằng không tôi sẽ đưa cô đến một nơi chỉ có đàn ông, nhà họ Cao của cô cũng sẽ kết thúc!”

“Những gì tôi nói đều là sự thật, cô đừng làm hại người nhà của tôi.” Cao Sính Đình bật khóc: “Hàn Cung Diễn tìm tôi, hỏi tôi có thể giúp anh ta làm một chuyện.”

“Là cô hủy hoại dung nhan của tôi, cướp anh Văn Đình của tôi, nên tôi rất hận cô, liền đồng ý với anh ta, anh ta nói bên câu lạc bộ đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó tôi trực tiếp đến là được rồi.”

Dương Yến lại tát cô ta một cái, giọng nói lạnh lùng: “Nói sự thật.”

Cái tát này khiến Cao Sính Đình khóc càng dữ dội hơn, nước mắt nước mũi chảy xuống: “Nếu như tôi nói dối sẽ không được chết một cách đàng hoàng! Anh ta còn nói tối nay sẽ đưa tôi đến Italy, cô có thể đi điều tra.”

Lục Văn Thù kiểm tra chuyến bay mà Cao Sính Đình nói, không đến một phút, đã tra ra.

“Cô ấy nói không sai, trên chuyến bay này có tên của Cao Sính Đình.” Lục Văn Thù đưa điện thoại cho Dương Yến xem: “Tài khoản của Cao Sính Đình một tiếng trước đã chuyển vào 15 tỷ.”

Tất cả những số liệu trên điện thoại như kim đâm vào ấn đường của Dương Yến, răng cô phát run.

Bất kể Cao Sính Đình nói như thế nào, cô đều không tin Hứa Cung Diễn sẽ tìm người làm như vậy, nhưng trước mắt cô có quá nhiều bằng chứng.

Trong lòng cô có chút lung lay.

Thấy Dương Yến như thế, Cao Sính Đình lại đổ thêm dầu vào lửa: “Lúc đó tôi còn hỏi Hứa Cung Diễn, nếu như cô không đến thì sao, anh ta nói cô là một người hoa tâm, gặp một người yêu một người, nhất định sẽ đến, còn nói nếu như không đến, dựa vào đoạn băng giữa tôi và tổng giám đốc Phương, cũng có thể khiến Phương thị tổn hại nặng nề.”

Đôi mắt của Phương Tinh Nghị chìm xuống, nhấc chân lên hung ác đạp vào Cao Sính Đình.

“A!” Cao Sính Đình bị đạp một cái tim phổi đều đang rất đau, các cơ quan xoắn lại, cơ thể xiêu vẹo trên mặt đất.

“Cô ta giao cho các cậu, các biết phải làm như thế nào rồi đấy.” Phương Tinh Nghị ôm lấy Dương Yến, giọng nói nặng nề: “Tôi rất không thích cái nhà họ Cao này.”

“Tổng giám đốc Phương, anh nói mà không giữ lời….” Cao Sính Đình rên rỉ, vô cùng đau đớn: “Những gì nên nói tôi đều đã nói rồi, anh đã nói sẽ không liên lụy đến người nhà tôi.”

Người đàn ông thờ ơ nói: “Chỉ cần cô sống, đương nhiên nhà họ Cao sẽ không chôn cùng cô.”

Nói xong, liền ôm người rời đi.

Cao Sính Đình nhìn vào bong lưng của người đàn ông hét lên, vô cùng điên khùng.

“Aiya đừng gọi nữa.” Lục Văn Thù ngồi xổm xuống dùng tay vỗ nhẹ lên má cô: “Ồn ào chết đi được, ông đây đã chọn giúp cô em mấy nơi, cô em tự mình chọn một cái đi!”

Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến đi ra khỏi câu lạc bộ, nhìn thấy bên đường hai cảnh sát đang vây quanh trước một chiếc xe

Hình như là xe của Dương Yến.

“Người lái chiếc xe này là cô Dương có phải không?” Một người cảnh sát liếc nhìn Dương yến, tiếp tục viết tờ khai: “Thật không thể tin được, cô lái xe vượt quá tốc độ trong khu vực thành thị thì thôi đi còn vượt sáu cái đèn đỏ, những người khác đều bị cô làm cho khiếp sợ rồi. Lúc cô lấy bằng lái đã thề như thế nào?”

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Khuôn mặt xấu hổ của Dương Yến đều đỏ cả lên.

Lúc đó cô vội vàng đi đến câu lạc bộ, thấy trên đường không có ai nên quá xúc động.

Cảnh sát trách mắng cô: “Cứ cho là vội đi, cũng phải tuân thủ luật giao thông, nếu như đâm phải người khác thì phải làm sao?”

“Xin lỗi….”

“Trừ 12 điểm! Thu hồi giấy phép lái xe!” Cảnh sát đưa giấy phạt cho cô: “Tuần sau đến đồn cảnh sát để nghe giảng!”

“Được.”

Dương Yến đang muốn nhận lấy giấy phạt, một viên cảnh sát đi đến.

“Tổng giám đốc Phương.” Cảnh sát B chào hỏi với Phương Tinh Nghị, nhanh chóng ấn tay cảnh sát A xuống: “Ngài và cô đây là bạn sao? Thật ngại quá.”

“Không phải! Chúng tôi không phải là bạn!” Dương Yến lập tức trả lời, lấy giấy phạt trong tay cảnh sát A.

Vốn là cô sai, không muốn dùng đặc quyền để miễn hình phạt cho mình.

Cô nói: “Tuần sau tôi nhất định sẽ đi nghe giảng, tự kiểm điểm lại mình.”

“Thật sự ngại quá.” “Không, không, là tôi sai.” Dương Yến cúi đầu chào hai người cảnh sát: “Tôi không nên vượt đèn đỏ, các anh chỉ cần làm theo thủ tục là được rồi.”

Hai người cảnh sát rất nhanh liền rời đi.

Dương Yến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chiếc xe mình mới lái được mấy tháng, tỏ vẻ đau buồn: “Chiếc xe này lại phải để bám bụi ở nhà rồi, bằng lái xe thì phải thi lại!”

Phương Tinh Nghị không nhịn được liền bật cười: “Em có thể giải thích với cảnh sát, nói không chừng vẫn có thể giữ được bằng lái.”

“Giải thích cái gì? Hả!” Dương Yến đập chiếc túi vào ngực anh, nhìn anh thế nào cũng không thấy vừa mắt: “Nói với bọn họ anh bị người khác bỏ thuốc, em phải nhanh chóng đi đến hiện trường để cứu người sao? Nói ra mất mặt chết đi được!”

“….”

“Em bị thu hồi bằng lái cũng có trách anh đâu!”

“…..”

“Anh ngốc chết đi được, bản thân mình cũng không quản được, ngay cả Lục Văn Thù cũng không bằng!”

Phương Tinh Nghị phản bác lại: “Đó là do uống thuốc….”

“Không phải là tự anh uống sao?” Thấy anh phản bác lại, Dương Yến càng tức, bực bội nói: “Chả lẽ là Cao Sính Đình cho cái gì đó vào rượu của anh! Đừng bào chữa cho mình!”

“Được rồi, anh không nói lại em.” Người đàn ông nhíu mày, anh không dám cãi nhau với phụ nữ, cãi không thắng được: “Đến lúc đó anh đi thi bằng lái mới với em, sẽ không lâu đâu.”

Lúc này vẻ mặt Dương Yến mới tốt lên một chút, ném chìa khóa xe cho anh: “Lái xe!”

“Đi bệnh viện hay là….”

“Anh im đi!”

Dương Yến lại đánh anh thêm hai cái, đánh trên người anh không đau không ngứa, Phương Tinh Nghị mỉm cười.

Dương Yến không cần anh ôm, giống như biểu hiện ra bản thân có bao nhiêu thương tật, tự mình đi lên ghế trước, vừa thắt xong dây an toàn, liền nhận được tin nhắn của Quách Thường Phúc.

Quách Thường Phúc điều tra ra được Zalo của cô đã bị người khác đăng nhập vào, gửi cho cô địa chỉ ID và thông tin của người đăng nhập, địa chỉ ID cùng một tiểu khu với Dương Yến.

Dương Yến nhìn số điện thoại của người đăng nhập rất quen, là của Cao Mỹ Hy.

Sau đó, Quách Thường Phúc lại gửi đến một tin nhắn: [Tư liệu của người phụ này em cũng tra ra rồi, tên là Miya Maiko, cha là một nhà chính trị Nhật Bản, là vợ chưa cưới của Hứa Cung Diễn.]