Chương 271: Bán tòa núi vàng là anh đây?

Chính Trường Bình đã đẩy bà Ngự, vấn đề này là lỗi của cô.

Thấy Dương Yến không nói gì, bà Ngự khẽ mỉm cười, bà có chút tự hào: “Cô Dương không hiểu chuyện, lần này tôi sẽ không so đo với cô, tôi chỉ hy vọng sau này cô có thể tôn trọng trưởng bối và hiểu quy củ hơn.”

“Dì ơi, người của con có quy củ hay không, không làm phiền dì dạy.” Lòng bàn tay rộng rãi siết chặt trên vai Dương Yến, giọng nói của người đàn ông điềm tĩnh và mạnh mẽ, khiến cho Dương Yến ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà Ngự liếc nhìn người đàn ông: “Thì ra là Tinh Nghị.”

Phương Tinh Nghị khẽ cúi đầu, dựa vào Dương Yến, cho cô nơi trú ẩn tốt nhất: “Dì ơi, cô ấy là người như thế, con biết rõ nhất, con nghĩ dì biết điều đó.”

“Con thì biết gì?” Bà Ngự hỏi: “Dì không muốn nói gì nhiều, nhưng Tinh Nghị này, vì con và Văn Đình là anh em, dì phải nhắc nhở con là, có một số người con nên cảnh giác thì hơn!”

Đôi mắt Phương Tinh Nghị khẽ chớp chớp, có chút lạnh lùng: “Dì ơi, vạch mặt thì không tốt đâu, con sẵn sàng nói chuyện với dì tử tế như vậy thì cũng là vì nể mặt đại ca con thôi.”

Bà Ngự cả giận: “Con ơi, con không biết gì cả! Con có biết cô ta––”

“Không phải bà định muốn nói về hợp đồng đó chứ?” Dương Yến ngắt lời bà, lạnh lùng nói: “Không làm phiền bà nữa, tôi sẽ tự nói với anh ấy!”

Ngoài kéo Phương Tinh Nghị đi, cô cũng kéo theo cả Trường Bình.

“Văn Đình, nhìn cô ta đi này!” Tối nay bà Ngự đã bị một số vãn bối coi thường, mặt bà biến thành màu xanh: “Mẹ chỉ muốn cho cô ta một vài lời khuyên thôi, cô ta lại nói với mẹ bằng giọng điệu đấy.”

Ngự Văn Đình lạnh lùng nói: “Mẹ ơi, con có mối quan hệ tốt với Tinh Nghị, đó là chuyện của chúng con, mẹ đâu có sinh ra cậu ta đâu, mẹ bắt nạt người của cậu ta, cậu ta không nể mặt mẹ là đúng rồi.”

“Văn Đình, con đang đứng về phe nào?”

Ngự Văn Đình không trả lời, chỉ hỏi bà Ngự: “Mẹ lấy hợp đồng ra yêu cầu Dương Yến à?”

Bà Ngự kiêu ngạo: “Đấy là cô ta không tôn trọng trưởng bối thôi, đứa trẻ bên cạnh cô ta cũng vậy, nhỏ như thế mà lại mạnh ghê luôn, thậm chí còn đẩy mẹ xuống hồ bơi.”

Thằng nhỏ đó cũng ở đây à?

Ngự Văn Đình liếc nhìn về phía cửa, không còn thấy bóng dáng của mấy người Phương Tinh Nghị nữa, bây giờ nhìn lại, Dương Yến dường như vừa bí mật ẩn giấu thứ gì đó phía sau, hóa ra là chàng trai nhỏ đó.

“Mẹ ơi, mẹ biết tính cách của Tinh Nghị mà.” Ngự Văn Đình mím môi dưới, thờ ơ nói: “Nếu mẹ mà làm phiền cậu ta, nhỡ bị đuổi khỏi Nam Thanh, con cũng không giúp gì được đâu ”

“Văn Đình, mẹ không phải là mẹ của con đúng không?” Bà Ngự không ngờ con trai mình lại nói chuyện với mình như thế này: “Không phải mẹ làm điều này vì lợi ích của riêng con sao?”

“Nếu không phải con vừa về thì đã nhớ mãi không quên người phụ nữ Tô Tĩnh Hòa kia thì liệu mẹ có cần phải như vậy không? Con nói xem, con thích ai cũng không xong, cứ muốn thích người phụ nữ đó, cô ấy có là gì trong thế giới này đâu!”

Ngự Văn Đình thiếu kiên nhẫn: “Chúng con đã chia tay rồi!”

Bà Ngự nắm lấy tay anh, thấy chiếc nhẫn trên ngón tay ấy, có vẻ như Tô Tĩnh Hòa không lừa bà!

Bà Ngự đặt câu hỏi: “Con nói đã chia tay, vậy đây là gì? Con biết Tô Tĩnh Hòa giả vờ kết hôn với Phương Tổng, nên chạy qua, đợi Phương Tổng rời đi, con sẽ cưới cô ấy, phải không?”

“Vậy thì sao?”

“Sao hả?” Bà Ngự tăng giọng, bà rất hùng hồn: “Ngự Văn Đình, mẹ nói với con, dù con có kiếm kẻ ăn xin kết hôn, mẹ vẫn đồng ý, chỉ cần không phải là Tô Tĩnh Hòa mà thôi! Nếu mẹ cho cô ta vào nhà họ Ngự, con bảo xem người khác sẽ nghĩ gì? Đường đường là một người lính hùng mạnh, lại đi cưới cô con gái của tiểu tam!”

“Mẹ đã nói đủ chưa?” Ngự Văn Đình trông rất buồn tẻ: “Không phải mẹ cô ấy muốn làm tiểu tam mà. Một điều nữa, sau khi cô ấy vào nhà họ Tô, mẹ cô ấy sớm đã có quyền, tại sao mẹ cứ nghĩ về xuất thân của cô ấy? Với mẹ, những người có cuộc sống tồi tệ không có quyền con người, đúng không?”

Bà Ngự mỉm cười: “Con biết nhiều thế, đã bí mật chú ý đến cô ta sao? Văn Đình, nếu con nghĩ về người phụ nữ đó lần nữa, mẹ sẽ ly dị cha con.”

Ngự Văn Đình lạnh giọng nói: “Mẹ quá độc tài rồi, chuyện này liên quan đến bố con sao?”

“Ông ấy dạy con trai không tốt, là ông ấy sai!”

“Người mẹ vẫn còn ướt, con sẽ đưa mẹ về.” Dù sao đây là tiệc vui của Tống Thị, Ngự Văn Đình không muốn cãi nhau với bà ở đây.

Bà Ngự rũ tay cậu ra, vuốt vuốt sườn xám: “Mẹ sẽ tự mình về, tận dụng cơ hội hôm nay, con có thể đến gặp Tô Tĩnh Hòa làm cho rõ mọi thứ, cho dù cô ta có leo cao đến đâu, cô ta cũng không thể leo được vào cửa nhà họ Ngự này!”

Ngự Văn Đình nhíu mày, rất bực mình.

Sau khi rời khách sạn, Dương Yến vẫy một chiếc taxi đẩy Trường Bình vào trước, khi chiếc xe tiếp theo đến, cô ngồi vào với Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị hỏi: “Phải quay trở về căn hộ mà, em để em ấy ngồi một mình vậy sao?”

“Em nhìn thì nhỏ vậy thôi, nhưng lợi hại lắm nên anh không cần lo đâu.” Dương Yến vẫy tay: “Tới nhà anh, không đến căn hộ.”

Phương Tinh Nghị chỉ ậm ừ, không nói gì.

Anh như thế, khiến Dương Yến có chút hoảng loạn, cả hai im lặng một lúc, cô không thể không hỏi: “Không hỏi em tại sao em đến nhà anh à?”

“Đây có phải lần đầu tiên em đến đó đâu, hỏi làm gì?” Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô: “So với điều này, anh muốn biết về “hợp đồng” giữa em và bà Ngự hơn.”

“Chỉ là...” Nội dung của hợp đồng hơi phức tạp, Dương Yến nói lắp, cô không biết nên nói thế nào.

“Có gì bên trong sao?” Giọng người đàn ông bè theo sau.

Dương Yến hỏi anh: “Em nói được đấy, nhưng anh đừng giận nhé?”

“Tùy.”

“...”

Người đàn ông này quá lạnh lùng rồi!

Dương Yến biết dù cô không nói, nhưng nếu anh nghe được từ Ngự Văn Đình hay bà Ngự, anh có lẽ sẽ càng tức giận hơn, sau khi chuẩn bị tinh thần, cô táo bạo mở miệng

Từ lần đầu tiên Ngự Văn Đình tìm cô, đến lý do tại sao bà Ngự tìm cô, tất cả đều nói hết.

Không che giấu chút nào.

Ba phút đã trôi qua, người đàn ông bên cạnh vẫn ngồi đó với đôi chân gập lại, khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt anh nặng trĩu, không có vẻ gì là tức giận.

Dương Yến dùng tay chạm vào ngực mình, nói: Thật ra cũng không có gì, anh không nên tức giận.

Giây tiếp theo, Phương Tinh Nghị mở miệng, hỏi với chất giọng thấp: “Chính đại ca anh đã chủ động mang đến cho em một hợp đồng bảo em tránh xa tôi, chỉ cần anh kết hôn với Tô Tĩnh Hòa, em có thể nhận được một vài ngôi nhà và một vài chiếc xe thể thao, và em đã ký không do dự, phải không?”

“Vâng… à không ạ!” Dương Yến vội vàng đổi giọng: “Chính anh Ngự nghĩ Cô Tống thích anh nên cho em là bên thứ ba cản trở hai người, vì vậy đến thuyết phục em.”

“Em đã ký mà không do dự?”

“Đó là phương sách cuối cùng mà.” Dương Yến thầm xin lỗi Ngự Văn Đình trong lòng, rồi nói: “Anh cũng biết là anh Ngự rất… hung dữ mà, em không đồng ý chỉ sợ anh ta bắt nạt người già nhà em thôi.”

Phương Tinh Nghị chế nhạo: “Ồ vậy sao? Anh đã chơi với đại ca lâu như vậy, tại sao anh không biết anh ấy có cái tính làm không thành chuyện là nổi giận với người già vậy?”

Dương Yến mỉm cười: “Có lẽ do em nghĩ nhiều rồi.”

“Dương Yến, em có bị mù không? Hửm?” Phương Tinh Nghị siết chặt khuôn mặt cô vào lòng bàn tay mình, đôi mắt hơi chìm xuống: “Người khác cho em chút ân huệ, em đã đem bán cả tòa núi vàng là anh đây?”

Dương Yến khẽ giơ tay, thì thầm: “Em thề, chính anh Ngự đã buộc em ký tên. Mà anh cũng sai nữa, đấy chỉ là một cuộc hôn nhân giả thôi, anh phải nói với anh Ngự chứ, điều đó khiến anh ấy ghen đấy, còn ảnh hưởng đến em nữa.”