Chương 274: Che cái gì, cũng không phải chưa từng nhìn thấy

Tống Tịnh Hòa cầm tờ chi phiếu ra ngoài, tiện thể mang đến cửa phòng ngủ.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt bà Ngự đầy giận dữ.

"Quả nhiên là cô!" Mỗi lần bà Ngự thấy mặt Tống Tịnh Hòa, sắc mặt đều cực kỳ khó chịu: “Tống Tịnh Hòa, bao nhiêu người đàn ông cô không chọn, vì cái gì cứ quấn lấy con trai tôi?”

Tống Tịnh Hòa nhàn nhạt cười một tiếng: "Là tôi quấn lấy sao? Không phải chứ?"

Bà Ngự muốn đẩy cô ra để đi vào bên trong phòng ngủ, lại bị Tống Tịnh Hòa ngăn lại: “Bà Ngự, bà tới là tìm tôi, cũng đừng làm phiền người đàn ông của tôi đang ngủ.”

Bà Ngự cười lạnh: "Cô tưởng tôi không biết Văn Đình đang ở bên trong? Cô tránh ra.”

"Lễ tân nó cho bà là Ngự Văn Đình ở bên trong?” Tống Tịnh Hòa hỏi lại.

"Tối hôm qua nó không không về nhà!"

"Không có về nhà cũng có thể là anh ta đi cùng anh em uống rượu.” Tống Tịnh Hòa cười nhẹ nhàng nói, thân thể tựa vào cửa: "Bà Ngự, nếu bà vẫn cứ muốn vào, tôi liền báo cảnh sát.”

"Thưa bà, Ngự trưởng quan cũng không ở Nam Thành, bà nói xem nếu bà tự ý xông vào nơi ở của ngời khác, vị mời đi cục cảnh sát uống trà sau đó nhưng quý phu nhân khác biết, mặt mũi bà còn để ở đâu?”

Bà Ngự hung hắn nắm chặt túi xách, bà bị chóc tức không nhẹ: “Cô càng ngày càng thông minh.”

"Bốn năm, heo cũng có thể vỗ béo lên trời, huống chi là con người, sao lại không thay đổi chút nào chứ.” Tống Tịnh Hòa cười: "Nhưng bà Ngự ở trong lòng tôi, vẫn là bà Ngự như vậy.”

"Tống Tịnh Hòa, tôi không muốn cùng cô khua môi múa mép.” Bà Ngự nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt: “Tôi biết Văn Đình ở bên trong, nếu không phải cô sẽ không ngăn lại như vậy.”

Bà bước về phía trước hai bước, ánh mặt nhìn Tống Tịnh Hòa vẫn khinh thường miệt thi như cũ: “Các ngươi ngủ cùng nhau thì đã sao, còn không phải cô bị thiệt thòi, dày xéo thân thể cùng sự tôn nghiêm của chính mình.”

Tống Tịnh Hòa không chút nào yếu thế, nhìn thẳng vào mắt của bà ta, cười nói: “Bà Ngự, hai người yêu nhau ở cùng nhau đó là chuyện cực kỳ tốt đẹp, bà nói như vậy chẳng phải đang tự mắng mình hay sao?”

"Cô ——" Bà Ngự giơ tay định tát vào mặt Tống Tịnh Hòa.

Cô đương nhiên sẽ không đứng đấy cho bà ta đánh, hung hăng nắm lấy cổ tay bà ta ném trở lại.

Bước chân bà Ngự lảo đảo, lui về sau mấy bước, mặt mũi đầy vẻ giận dữ.

"Bà Ngự, lại động thủ lần nữa, sẽ chỉ làm bà bị thương." Tống Tịnh Hòa lấy trong túi ra một ờ chi phiếu, nhẹ nhàng đưa tói: "Bốn năm trước, bà cho tôi ba mươi tỉ, hiện tại tôi đưa lại cho bà ba trăm tỉ.”

Bà Ngự không thèm ngó tới: “Cô nghĩ rằng nắm được Tống thị là có thể chịu đựng được rồi?”

Lông mày Tống Tịnh Hòa chau lại, đáp: "Còn không phải sao, tùy tiện có thể chi ra ba trăm tỉ, hoặc ví dụ như, bà coi trọng thứ gì đó, tôi đều có thể mua lại.”

Nghe vậy, bà Ngự hận không thể xé xác cô ra.

"Bà yên tâm, tôi đối những châu báu kia không hứng thú." Tống Tịnh Hòa nhét chi phiếu vào trong ngực bà, cười khẽ: "Đây là báo đáp đặc biệt cho bà, nếu không có ba mươi tỉ của bà kia, cũng không có tôi hiện tại. Nhưng về chuyện thay đổi tin tức, ngày sau tôi sẽ từ từ cùng bà tính toán rõ ràng.”

Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, trợ lý mang hai túi mua sắm tiến đến.

"Tống tổng."

Bà Ngự biết đấu không lại Tống Tịnh Hòa, cầm chi phiếu nhét vào trong túi, khóe miệng cười lạnh nói: “Được, cô muốn quấn lấy con trai tôi không buôn tha đúng không? Như vậy đừng trách tôi vô tình.”

Xách túi xách trên tay, cao ngạo rời đi.

Sau khi bà ta rời đi, trợ lý mới dám đưa túi đến cho Tống Tịnh Hòa, cẩn thận nói: “Bà Ngự xem ra rấy khó đối phó, Tống tổng cô có bị bà ta bắt nạt không?”

Tống Tịnh Hòa cười nhạt: "Cô đã thấy tôi bị bắt nạt bao giờ chưa?”

Trợ lý lắc đầu, lập tức đem túi đồ trong đưa lên: “Quần áo của cô, nhưng Tống tổng, hôm qua không phải cô cùng Tuân tổng lên lâu sao? Làm sao…?”

"Cô quan sát rất cẩn thận nha, sao lúc đấy không tìm hai người đi lên, đề phòng lúc đấy tôi xảy ra chuyện?”

"Ông Ngự không phải tới sao!"

Cửa phòng ngủ được ra mà không hề báo trước, Tống Tịnh Hòa mất chỗ dựa, trực tiếp ngã vào lồng ngực người đàn ông, còn chưa tới hai giây, bị ném ra.

"Tống tổng, tôi còn có việc, đi trước." Trợ lý Lưu nhanh chóng rời đi.

Tống Tịnh Hòa thấy người đàn ông mặt chiếc áo sơ mi nhàu nát, lấy trong túi mua sắm ra một chiếc áo sơ mi mới: “Anh thay quần áo đi.”

"Không cần." Ngự Văn Đình hất cánh tay của cô, sắc mặt lạnh lùng vô tình.

Tống Tịnh Hòa nheo mắt.

Người đàn ông thối tha, ngủ cùng Cô một đêm, sao tính tình vẫn thối như vậy, cô thiếu nợ anh sao?

Ngự Văn Đình nghiêng người ra ngoài, Tống Tịnh Hòa nhanh một bước kéo áo sơ mi của anh, cười nhẹ nhàng nói: "Anh Ngự, nhìn mặt anh có vẻ rất thỏa mãn, xem ra là vẫn chưa quên chuyện xảy ra tối hôm qua.”

Lông mày Ngự Văn Đình giật giật, bình tĩnh nói: “Là cô bị trúng thuốc.”

"Tôi trúng thuốc anh có thể đem tôi đưa đi bệnh viện, ngủ cùng tôi rất thất đức nha.” Tống Tịnh Hòa nói: "Hơn nữa, đường đường là thân thể của chủ tịch Tống thị, ai cũng có thể ngủ cùng sai?”

"Cô muốn thế nào?"

"Xem ra anh Ngự không phải loại người mặc quần áo vào liền quỵt nợ.” Cô khẽ nhếch môi, mỉm cười rạng rỡ: “Anh Ngư, anh thiếu tôi một món nợ, về sau tử tế hơn với tôi một chút.”

"Được, tôi thiếu Cô một cái nhân tình." Ngự Văn Đình góc áo sơ mi đang bị cô kéo: "Buông tay."

"Anh Ngự, anh khách khí làm gì?”

Ngự Văn Đình nghĩ mình đúng là bị điên rồi, tôi hôm qua mới có thể ở lại như vậy.

"Tống tổng, làm phiền cô buông tay."

Tống Tịnh Hòa đưa áo sơ mi cho anh: "Đi thay đi, anh sơ mi của anh nhăn nhúm như vậy, lại còn có hương vị, anh sợ sau khi rời khỏi đây người ta không biết tối qua anh làm chuyện gì sao? Không mất mặt sao?”

"..."

Thấy Ngự Văn Đình cầm quần áo sơ mi, mặt đen xì đi vào phòng tắm, Tống Tịnh Hòa bĩu môi.

Cũng không phải chưa có xem qua, che làm gì!

Tống Tịnh Hòa ở ngay bên ngoài thay quần áo, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết trong phòng tắm, ngay lập tức cô nhún vai cho là mình nghe nhầm.

Chờ sau khi Ngự Văn Đình thay xong quần áo ra ngoài, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như toàn thế giới đều thiếu nợ anh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tống Tịnh Hòa, nhanh chân bước ra ngoài.

Tống Tịnh Hòa xách túi đuổi theo: “Anh Ngự, cùng nhau ăn sáng đi.”

"Không cần."

"Vận động một đêm, không mệt, không đói bụng sao?"

"..."

Nửa giờ sau, bác gái tạp vụ đi vào gian phòng dọn dẹp, mở cửa phòng tắm thấy bên trong một người đàn ông béo mập mặt mũi bầm dập, máu me đầy mặt.

- -

Phương Tinh Nghị tối hôm qua đưa cô về sau đó rời đi, làm Dương Yến lo lắng bất an cả một đêm.

Cô có nói sai cái gì sao?

Không phải chứ?

Vậy vì sao anh bình tĩnh như vậy? Cũng không vào Wechat?

Dương Yến càng nghĩ trong lòng càng hoảng loạn, luôn cảm thấy rằng anh nghĩ cô chủ động ký hợp đồng là cố ý muốn giữ khoảng cách với anh, vậy nên mới sáng sớm cô đã bắt taxi đi vội ra siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Cô lặng lẽ đi vào biệt thự.

Biệt thự rất yên tĩnh, xem ra người đàn ông nào đó còn chưa tỉnh, ngược lại có con chó đang nằm trong ổ, nhìn thấy cô lập tức lên tinh thần, vẫy vẫy cái đuôi chạy tới, xem ra rất hưng phấn.

"Xuỵt! Xuỵt!" Dương Yến ngồi xổm xuống vuốt ve nó, nhỏ giọng nói: "Ngươi ngoan nhất, không cần kêu nha."

Tiểu Đức Mục quả thật không kêu lên, tiếp tục lắc cái đuôi nhìn cô.

Dương Yến đi phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, động tác tận lực nhẹ nhàng, nghĩ sau khi làm xong bữa sáng liền đi gọi Mộ Thuần Viễn xuống ăn sáng, thuận tiện làm anh quên đi những lời tối hôm qua.

Lúc cô bận rộn, Tiểu Đức Mục cứ chạy xung quanh cô, cắn dép lê của cô.