Chương 289: Tình hình tệ hại

"Thật sự không cam tâm..." Giọng nói của Hứa Cung Diễn vừa bất lực vừa tuyệt vọng, anh ta nhìn người con gái ấy đắm đuối, hận không thể lao ra ôm siết cô vào lòng.

Nhưng mà anh ta không thể, cũng không có tư cách đó.

Dường như cơn giận trong lòng anh dâng trào lên khiến anh ta ho kịch liệt, cơ thể cúi xuống thật thấp, chiếc khăn tay vàng nhạt nhiễm máu đỏ tươi, trông mà giật mình.

Hứa Cung Diễn đầu choáng mắt hoa, không chịu nổi nữa mà ngã phịch xuống mặt đất.

Vừa khéo Chiến Thương lại đi ngang qua vào lúc ấy, nhìn thấy Hứa Cung Diễn ngã trên mặt đất bèn vội vàng chạy qua đỡ anh ta dậy, chiếc khăn thấm đầy máu tươi ấy trượt ra giữa ngón tay anh ta, rơi xuống mặt đất.

Sau khi chơi bời vui vẻ thỏa thích, những người khách lần lượt đi ra khỏi phòng nhảy, mấy người Dương Yến cũng đã đi về.

Nhân viên dọn vệ sinh đẩy xe rác nhỏ sượt ngang qua người Dương Yến, xe rác chứa rất ít đồ, chiếc khăn nhiễm máu tươi lẫn trong đám dây màu làm ấn đường cô giựt giựt.

Khi nãy có ai bị thương lúc nhảy múa ư?

Cô ngờ vực ngẫm nghĩ, lúc đi trên hành lang có nhìn thấy vài người đàn ông cầm theo hộp thuốc, trông có vẻ rất vội vã, nhân viên phục vụ mặc đồng phục nói với bọn họ có một vị khách bị hôn mê, tình hình tệ hại lắm.

Lâm Thanh Dung bên cạnh cô chợt khựng lại rồi quay đầu nhìn người đàn ông xách theo hộp thuốc ấy.

Dương Yến hỏi: Sao thế?"

"À không có gì đâu." Lâm Thanh Dung nhanh nhẹn trả lời cô rồi le lưỡi: "Khi nãy nghe phục vụ nói có vị khách bị hôn mê, không biết mấy anh bác sĩ này có giúp được gì không."

"Chắc không sao đâu." Dương Yến cười nói: "Nếu mấy bác sĩ ở đây không chữa được thì quản lý chiếc du thuyền này sẽ liên lạc với bác sĩ bên ngoài, dù gì tính mạng con người mới là quan trọng nhất."

Lâm Thanh Dung nhìn cô với ánh mắt hơi phức tạp: "Ừm phải đấy."

Cũng không biết tình hình ra sao rồi.

Lâm Thanh Dung về phòng mình, sau khi tắm rửa xong xuôi rồi bèn muốn hỏi Chiến Thương, nhưng lại sợ tiết lộ hành tung của bọn họ, cuối cùng chỉ đành ảo não đặt điện thoại xuống.

Cô ta vừa tắm rửa xong, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Vừa mở ra, gương mặt đầy vẻ lấy lòng của Lục Văn Thù đã sáp tới: "Cục cưng, em mới tắm xong hử? Thơm quá đi!"

"Anh tới đây làm chi?"

Lục Văn Thù giả vờ đáng thương: "Anh sợ tối, một mình không ngủ được."

"Thế anh mở đèn đi ngủ đi." Lâm Thanh Dung muốn đóng cửa nhưng anh ta đã đưa chân chặn lại, cô chợt tức giận: "Lục Văn Thù, anh lấy chân ra coi!"

"Cục cưng ơi, anh muốn ngủ với em thôi mà!"

"Tôi vẫn còn chưa tha thứ cho anh đâu!" Lâm Thanh Dung vừa nghĩ đến bức hình trong điên thoại của anh ta đã cảm thấy buồn bực khó chịu.

Anh ta không nhích chân ra, cô cứ thế đóng cửa lại luôn, đẩy người ra ngoài cánh cửa.

Lục Văn Thù chợt kêu thảm một tiếng: "A đau quá! Cưng ơi gãy chân anh rồi!"

"Anh lại lừa tôi à?" Lâm Thanh Dung thầm thì, nhìn thấy gương mặt của anh ta có vẻ rất đau đớn, hình như chân bị kẹp thật mới vội vã mở của ra, sốt ruột hỏi: "Bị, bị kẹp thật hả? Có đau không?"

Lục Văn Thù thừa cơ tóm lấy tay cô, đưa cả hai vào phòng rồi lẹ làng đóng sập cửa lại.

Anh ta đặt nụ hôn lên môi cô rồi cười hì hì: "Hết đau rồi!"

"Lục Văn Thù, anh đang làm tình cảm của tôi dành cho anh bay đi mất đấy!" Lâm Thanh Dung đấm anh thật mạnh, cô đẩy người ra khỏi phòng, anh ta mặt dày bám riết theo cô.

Lục Văn Thù nịnh nọt: "Nàng tiên bé bỏng của anh đừng giận nữa mà, anh biết sai rồi không được sao, anh đã hối cải thật rồi, ngoại trừ em ra, anh tuyệt đối không nhìn gái đẹp nữa đâu."

"Anh là cái đồ chó không bỏ được thói ăn phân!"

"Em hình dung quá ư là..." Lục Văn Thù bĩu môi: "Anh chỉ cảm thấy bọn họ đẹp gái nên vô tình lưu lại thôi, thật sự không muốn làm gì đâu."

Lâm Thanh Dung quay người lại trừng mắt nhìn anh: "Anh nói tôi không đủ đẹp, không xứng nằm trong thư viện ảnh của anh đúng không?"

"Không phải..."

"Tôi thấy đúng là vậy đó!" Lâm Thanh Dung chống eo mắng chửi: "Má nó thư viện ảnh của anh hơn 100 tấm hình, không phải người mẫu thế giới thì là người mẫu trong nước, đến một tấm hình của tôi cũng không có, anh còn bảo anh không mang định kiến gì?”

"Mẹ nó anh còn dán nhãn cho đám người mẫu đó, cái gì mà chân dài bao nhiêu, sở thích là gì, đệch! Mục đích trần trụi như vậy rồi, nói anh không muốn hẹn hò với bọn họ thì có quỷ mới tin!"

Lục Văn Thù thề thốt: "Nếu anh nghĩ như vậy sẽ bị sét đánh chết!"

"Đáng lý anh nên bị sét đánh chết từ lâu rồi!"

"Cưng ơi anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần này đi." Lục Văn Thù kéo tay cô tại rồi đặt nụ hôn lên đó: "Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa đâu, anh yêu em, yêu em lắm!"

Lâm Thanh Dung rút mạnh tay về rồi chỉ vào góc tường: "Qua góc tường đó quỳ đi!"

Lục Văn Thù không muốn nằm một mình trong ổ chăn lạnh lẽo, dù sao cũng chỉ có mỗi nàng tiên bé bỏng nhìn thấy anh ta quỳ ở đây, sau khi nghĩ ngợi bèn nhanh chóng đến góc tường quỳ.

Lâm Thanh Dung hừ một tiếng rồi trèo lên giường: "Quỳ nửa tiếng!"

"Cục cưng, giảm chút ít đi mà em." Lục Văn Thù tỏ vẻ đáng thương nhìn cô: "Nếu đầu gối anh quỳ đến hỏng rồi đi ngủ không dùng sức được đâu."

"Anh lại đen tối nữa!" Lâm Thanh Dung cầm cái gối lên ném vào người anh ta, sắc mặt ửng đỏ: "Không biết xấu hổ!"

"Anh đâu có đen tối gì, tại em nghĩ bậy bạ thôi mà!"

Lâm Thanh Dung lại chọi gối thêm lần nữa.

Lục Văn Thù tận dụng hết mọi vật, anh ta nhét hai cái gối xuống đầu gối của mình, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vào lúc này, điện thoại chợt sáng lên.

Yến Cảnh Niên gửi cho anh ta lời mời tham gia chat video.

"Cậu đang làm gì đấy?" Vừa mới nối máy xong, Yến Cảnh Niên đã phát hiện ra góc độ của Lục Văn Thù hơi kỳ lạ: "Chẳng lẽ cãi nhau với Lâm Thanh Dung rồi đi quỳ bàn phím à?"

"Nói linh tinh gì đấy, cục cưng của tôi đâu có nhẫn tâm như vậy!" Lục Văn Thù nói dối không chớp mắt: "Tôi quỳ rèn luyện sức khỏe thôi."

Yến Cảnh Niên cười mỉa: "Coi phạt quỳ là rèn luyện sức khỏe, cậu giúp tôi mở rộng tầm mắt rồi đấy."

"Cậu có chuyện gì, không có gì thì tôi cúp máy đâu!"

Yến Cảnh Niên mới bắt đầu bàn chính sự: "Nhị ca tắt điện thoại rồi, cậu có gặp cậu ta thì nhớ bảo cậu ta một tiếng, quá trình nghiên cứu vào giai đoạn hai rất thuận lợi nhưng không đủ kinh phí."

"Ồ, muốn lấy tiền phỏng!" Lục Văn Thù hiểu ý anh ta: "Có điều nghiên cứu có ích gì không? Tổng cộng chỉ có 5 cây, lỡ mà thất bại hết sạch thì không phải mấy trăm tỷ tan tành mây khói hả?"

"Làm anh em với cậu mệt ghê." Yến Cảnh niên thở dài: "Lúc đó chắc chắn mắt tôi bị mù rồi, không chỉ có tôi mà cả đại ca nhị ca cũng mù nốt."

"Má, lão tam cậu công kích cá nhân quá đáng rồi nha." Lục Văn Thù bất mãn: "Nếu không có tôi giúp đỡ thì kinh phí nghiên cứu mấy trăm tỷ của cậu được gió thổi đến chắc?"

"Không nói chuyện với cậu nữa, nhớ nói với nhị ca."

Dường niên Yến Cảnh Niên ghét bỏ anh ta lắm vậy, vừa dứt lời bèn cúp máy ngay, Lục Văn Thù tức giận đến đau thấu tim gan.

Lâm Thanh Dung hỏi: "Sao thế?"

"Lão tam ghét bỏ anh!" Lục Văn Thù tức giận sôi trào: "Anh có nói sai gì đâu chớ, cũng chỉ giữ lại nổi có năm cây được nói là có thể giúp tái sinh tế bào của con người, nếu xài hết rồi mà còn nghiên cứu thất bại thì số tiền đầu tư vào đó sẽ bay theo gió hết, chi bằng cậu ta lấy số tiền này đi nghiên cứu thuốc chống ung thư cho rồi, sau này còn kiếm được nhiều hơn."

Lâm Thanh Dung vừa nghe nói đến từ "Tái sinh tế bào" nhất thời trở nên nghiêm túc.

Cô làm bộ hững hò hỏi: "Gần trăm năm nay giới nghiên cứu y học đều không nghiên cứu ra được thuốc làm tái sinh tế nào, có loài thực vật như vậy à? Không thể nào chứ hả?"

"Có đó, nhị ca tìm được rồi." Dù sao cũng là bạn gái của mình, Lục Văn Thù cũng không giấu giếm cô mà kể cho cô nghe chuyện Phương Tinh Nghị dẫn Dương Yến sang Thổ Nhĩ Kỳ tìm loài thực vật có tên là Ixora.

Vốn dĩ có thể vận chuyển mảnh đất Ixora sinh sống về theo đường hàng không, có nghiên cứu như thế nào cũng không sợ nhưng lại xảy ra sự cố giữa chừng, mảnh đất ấy bị người ta làm nổ tung, chỉ giữ lại được năm cây mà thôi.

Nhóm nghiên cứu Ixora của Yến Cảnh Niên đã nghiên cứu đến giai đoạn thứ hai, trước mắt đã thành công lắm rồi.