Chương 60: Trong áo có máy nghe trộm

“Ừm, quá mức vất vả dẫn đến tắc nghẽn cơ tim.” Sắc mặt Phương Tinh Nghị không gợn sóng nói: “Công ty sẽ bồi thưởng trưởng phòng La một khoản tiền an ủi, chăm sóc con gái của ông ta học xong đại học mới thôi.”

Dương Yến nghĩ đến phần hợp đồng có thiếu sót này, luôn cảm thấy chuyện không đơn giản, nhưng cô lại không biết cái gì, cũng không biết nên nói gì với Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: “Trưởng phòng đại diện bộ phận các cô, là Khương Tịnh đúng không?”

Dương Yến ừ một tiếng.

“Mọi người không thông báo cho tôi, trực tiếp cho cô ta nhận công việc này.” Phương Tinh Nghị xùy một tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm, “Một quản lý cấp cao vừa chết, người ở phía trên đã không nhịn được rồi.”

“Quả thật Khương Tịnh có năng lực, hơn nữa còn là người lâu năm ở bộ phận phiên dịch.” Dương Yến ăn ngay nói thật, mặc dù cách đối nhân xử thế của Khương Tịnh không được cho lắm, nhưng không thể phủ nhận năng lực.

Phương Tinh Nghị lại nặng nề nói: “Trưởng phòng của cô hẳn là nói cho cô rồi, cô ta là người của Phó Tổng Cao. Phó Tổng Cao đã sắp xếp mấy người ở những bộ phận khác, tôi không thể lại cho Khương Tịnh này làm trưởng phòng.”

Dương Yến chỉ nghe chứ không mở miệng.

Có đôi khi, tranh đấu nội bộ của tầng lớp cao còn kịch liệt hơn phía dưới bọn họ, mỗi Phó Tổng đều bồi dưỡng người của mình, rõ ràng chỉ một Phương thị, lại bị phân ba xẻ bảy.

Hết cách rồi, Phương Tinh Nghị khai thác thị trường nước ngoài, muốn quản cũng có lòng nhưng không có sức.

“Hợp tác này sau khi trở về rồi nói, tôi sẽ thường trú trong nước, phân bộ NewYork có người phụ trách.” Phương Tinh Nghị nói: “Trước đó khi ăn cơm, trưởng phòng của cô đã đề cập đến cô mấy lần với tôi.”

Không riêng trưởng phòng La, thật ra khi Dương Yến đến biệt thự hỗ trợ, Phương Tinh Nghị đã chú ý đến cô rồi, quả thật Dương Yến rất xuất sắc, hiệu suất làm việc nhanh, vững vàng, là một nhân tài.

“Tổng Giám đốc Phương, tôi không hứng thú với vị trí kia.” Dương Yến thấp giọng nói, nếu như cô có dã tâm thì đã sớm tranh giành, chỉ là bây giờ cô đang nghi ngờ cái chết của trưởng phòng La.

Có đôi khi bộ phận phiên dịch làm việc nhiều, có thể rạng sáng ngươi nhận được một phần bưu phẩm đã phải xử lý ngay lập tức, nhưng thức đêm dẫn đến tắc nghẽn cơ tim, dù sao cô cũng cảm thấy không đúng.

“Trưởng phòng của cô hi vọng đối với cô rất cao, cô suy nghĩ thêm đi.” Phương Tinh Nghị không ép buộc cô nữa: “Chúng ta cần ở Thổ Nhĩ Kỳ đợi một thời gian ngắn, những chuyện này quay về lại xử lý.”

“Cảm ơn Tổng Giám đốc Phương.”

Thổ Nhĩ Kỳ là ngã tư nối liền Âu Á, là quốc gia có nền kinh thế phát triển nhanh nhất toàn cầu, có phong tình riêng biệt, nhưng thật ra cũng không đẹp như trong lời văn.

Nơi này bài xích bên ngoài rất nghiêm trọng, ngoại trừ mấy thành phố chủ yếu như Istanbul và Izmir, nơi khác vô cùng hung ác, du khách đều không dám tùy tiện đi chơi.

Bọn họ dừng chân ở khách sạn Park Hyatt Macka tại Istanbul.

Giờ này rất ít người ra vào khách sạn, rất nhanh lễ tân đã làm xong thủ tục đặt phòng cho hai người Phương Tinh Nghị, nhân viên phục vụ dùng tiếng anh hỏi thăm Phương Tinh Nghị có cần dẫn đường không, Phương Tinh Nghị từ chối.

“Tôi cảm thấy đã nhìn thấy khách sạn này ở đâu rồi?” Nhân lúc vào thang máy lên lầu, Dương Yến nhíu mày suy nghĩ.

Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái: “Đến Istanbul rồi sao?”

“Không, chỉ là cảm thấy khách sạn này rất quen thuộc.” Đột nhiên Dương Yến ngẩng đầu, kinh hãi nói: “Nghĩ ra rồi, 007 Daniel Craig vẫn luôn chọn khách sạn này khi đóng phim!”

“Nhìn không ra cô lại thích phim hành động.” Phương Tinh Nghị khẽ cười rộ lên: “Cô thật không khác gì Kỳ Kỳ, thoạt nhìn cô ấy giống như yêu thích anime, nhưng thật ra loại thích xem các loại phim kinh dị.”

Thấy anh nhắc đến Tưởng Song Kỳ, Dương Yến mấy máy môi, hóng hớt hỏi: “Tổng Giám đốc Phương, tôi thấy anh rất cưng chiều cô Tưởng, các ngươi đang yêu nhau sao?”

“Sao cô lại thấy được chúng tôi đang yêu nhau?”

“Từ thái độ của cô Tưởng.” Dương Yến vừa nghĩ đến bộ dạng hận thù của Tưởng Song Kỳ khi nhìn mình, khóe miệng khẽ giật: “Tôi giải thích thế nào cũng không nghe, thích coi tôi là tình địch.”

Phương Tinh Nghị khẽ nhếch môi mỏng, mỉm cười nói: “Cô ấy thích ai thì khá là dính người, có chút khó tính. Nhưng mà chúng tôi cũng không yêu nhau, tôi chỉ coi cô ấy như một cô công chúa nhỏ cưng chiều mà thôi.”

“...”

Không thích mà lại coi là công chúa nhỏ cưng chiều, e rằng Tưởng Song Kỳ nghe thấy lại muốn hét to lên ý chứ.

“Hả?” Tựa hồ Phương Tinh Nghị thấy cái gì trên người Dương Yến, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi, đến gần Dương Yến, cách quá gần, cơ hồ Dương Yến muốn lui về sau.

“Tổng Giám đốc Phương, sao vậy?”

Phương Tinh Nghị làm động tác ra hiệu cho cô, Dương Yến không nói gì thêm, chỉ thấy Phương Tinh Nghị đưa tay đến, sờ một chút vào phía sau cổ áo ngắn tay của cô.

Khi thu tay lại, lòng bàn tay nắm một chiếc máy nghe trộm to chừng ngón cái.

Sau khi phá hủy máy nghe trộm, Phương Tinh Nghị mới mở miệng nói chuyện: “Có lẽ là Hứa Cung Diễn đặt.”

“Anh ta cũng thật nhàm chán.” Khuôn mặt Dương Yến lạnh lại, cô không nghĩ đến trên người mình lại bị đặt máy nghe trộm, ngẫm lại mục đích của Hứa Cung Diễn làm như vậy quá nửa là vì chuyện làm ăn kia.

Thang máy đến nơi rồi.

Phương Tinh Nghị đưa thẻ phòng cho Dương Yến, ngón tay thon dài có lực, trầm ổn nói: “Không sao, tôi ở ngay bên cạnh phòng cô. Cô vào trong nghỉ ngơi thật tốt, lúc ăn cơm tôi gọi cô.”

“Được.” Dương Yến nhận thẻ phòng.

Gian phòng được trang trí theo phong cách địa phương, rất có phong tình dị vực, còn có bồn tắm thật to, cả người Dương Yến dinh dính, muốn tắm nhưng không có trang phục nên đành thôi.

Cô mở thẻ điện thoại rồi lướt chơi, vừa mở messenger, vô số tin nhắn nảy lên, lo lắng nhất không ai qua được Lâm Thanh Dung, hỏi cô có phải nửa đêm bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi không.

Còn có Khương Tịnh trong nhóm messenger hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Không có sự đồng ý của Phương Tinh Nghị, chuyện ra nước ngoài này Dương Yến cũng không thể tùy tiện nói với người khác, cô chỉ có thể nói dối Khương Tịnh là về nhà dự tang lễ một người thân, cần xin nghỉ mấy ngày.

Cô đi rửa mặt, cầm một chút đồ gì đó trong tủ lạnh ra ăn, lại cầm điện thoại di động lên, liền phát hiện Khương Tịnh đang nói xấu cô, không còn gì để nói.

Rạng sáng trên đường đến sân bay, cô có gửi mấy tin nhắn cho Khương Tịnh, nói có chuyện gấp muốn xin nghỉ, Khương Tịnh có thể vào nhóm nói chuyện phiếm, không có khả năng không thấy tin nhắn messenger của cô, còn hỏi trong nhóm messenger, cô trả lời, người này lại bêu xấu cô.

“Đều do Quách Nhược Linh ngu ngốc kia!” Dương Yến cắn mạnh vào quả táo, nếu không phải Quách Nhược Linh tham như vậy, cô cũng không trở thành người phải ra nước ngoài nói chuyện làm ăn giúp Phương Tinh Nghị.

Dương Yến tắt Messenger, gọi một cú điện thoại cho Quách Thường Phúc.

Mà giờ khắc này, Quách Thường Phúc cách cô ba tầng lầu, hai người ở cùng một phía nhưng không cùng tầng, Quách Thường Phúc nằm ngay tại ban công, cô cúi đầu là có thể nhìn thấy.

Quách Thường Phúc quăng tạp chí đắp trên mặt ra, với điện thoại đến.

Vừa nhìn thấy là Dương Yến gọi điện, toàn thân anh run lên, nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế nằm, ho khan một tiếng rồi nghe.

“Chị, chuyện gì vậy?”

“Chị là chị cậu, gọi điện thoại hỏi một chút cũng không được sao?” Dương Yến tức giận nói: “Chị đi công tác nước ngoài, muốn hỏi một chút cậu có muốn thứ gì không.”

Thật khéo, anh cũng đi công tác nước ngoài.

“Không, chị chú ý an toàn là được rồi.” Quách Thường Phúc rất tự nhiên nói láo: “Em ở trường học không thiếu gì cả, chỉ là bài tập quá nhiều mà thôi.”

“Vậy chị xem rồi mua chút quà.” Dương Yến lầm bầm: “Đi ra ngoài một chuyến không mua đồ, luôn cảm thấy thật thiệt thòi. Nếu như cậu thiếu tiền thì nói với chị, biết không? Không nên thấy chán lại leo tường ra ngoài.”

Quách Thường Phúc sờ đầu húi cua, giận dữ nói: “Em thật sự không leo tường.”

Cậu bé con mới làm chuyện đó.

Quách Thường Phúc đang nói chuyện điện thoại, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, dường như có người tìm đến: “Chị em đi học, rảnh sẽ gọi điện thoại cho chị.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.

“Tổng Giám đốc Phương.” Mở cửa phòng nhìn thấy Phương Tinh Nghị, Quách Thường Phúc lên tiếng chào hỏi: “Có chuyện gì sao?”