Chương 71: Sắp không chịu được nữa rồi

Người phụ nữ rắc rối bên cạnh cũng đen đủi thật đấy.

“Này, thái độ của cô kiểu gì vậy?” Tưởng Song Kỳ thấy Dương Yến nhếch môi, dáng vẻ châm biếm đó, liền tức giận: “Cô đang thầm nói xấu tôi phải không!”

“Không có.”

“Tôi không tin, nhất định là cô đang nói xấu tôi!” Tưởng Song Kỳ giẫm mạnh chân, vung tay lên trước mặt Dương Yến.

Ánh mắt Dương Yến trở nên lạnh hẳn.

Cô bị trói, không thể tránh được cái tát này.

Có điều lúc cánh tay đang rơi xuống, Tưởng Song Kỳ lại dừng lại, nhìn cánh tay mình khẽ lẩm bẩm: “Không được, đánh vào mặt cô ta tay mình cũng sẽ bị đau, lỡ như anh Nghị điều tra ra thì phải làm sao?”

Dương Yến cũng thả lỏng người, nghĩ rằng Tưởng Song Kỳ kiêng dè Phương Tinh Nghị, bản thân cùng lắm cũng chỉ bị trói đến tối thôi, không ngờ thu tay lại, quay người đi ra ngoài.

Lúc trở về, trong tay cô ta cầm một chiếc hộp nhỏ, đằng sau còn có bốn người đàn ông.

Cao to lực lưỡng, ánh mắt hung hiểm.

Dương Yến thấp thoáng thấy được món đồ trong tay Tưởng Song Kỳ, hình như là kim tiêm với một cái bình nhỏ, lại nhìn sang mấy người đàn ông đó, chuyện gì sắp xảy ra, cô có thể tưởng tượng được.

“Cô Tưởng, cô có chỗ nào không hài lòng với tôi, thì tôi xin lỗi cô, hơn nữa tôi thật sự không có quan hệ gì với tổng giám đốc Phương.” Dương Yến lạnh giọng nói: “Tôi hi vọng cô đừng làm loạn.”

“Sao, sợ à?” Tưởng Song Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc sợ hãi của Dương Yến, biết được cô bị thứ trong tay mình dọa, liền trở nên đắc ý, bước gần đến cô hơn.

“Tôi cũng không muốn làm gì cô cả, chỉ chụp vài tấm ảnh thôi.” Tưởng Song Kỳ khẽ nói: “Đến lúc đó cô bị anh Nghị đuổi ra khỏi Phương thị, sẽ không dám trở về nữa.”

Tính cách của cô công chúa nhỏ bé này, quá đen tối, quá ác độc.

“Cô Tưởng, cô nghĩ kĩ đi.” Lúc này, Dương Yến vẫn không hoảng loạn: “Nói không chừng chuyện mà cô làm tổng giám đốc Phương đã biết rồi, nếu như anh ấy biết được cô mua thứ đồ này, anh ấy nhất định sẽ tức giận.”

“Một câu tổng giám đốc Phương, hai câu tổng giám đốc Phương, đúng là đáng ghét!”Tưởng Song Kỳ mất kiên nhẫn, bảo mấy người đàn ông đến giữ chặt Dương Yến, vất ống tiêm qua.

Rất nhanh, cô ta đâm kim tiêm vào tay Dương Yến.

Dương Yến bị mấy người đàn ông giữ chặt, không thể nhúc nhích.

“Thôi, một nửa là đủ rồi.” Sau khi tiêm được một nửa, Tưởng Song Kỳ rút ra.

Những chuyện này chỉ để chơi đùa, cô không muốn làm lớn chuyện.

Sắc mặt Dương Yến dần dần phiếm hồng, người càng lúc càng mềm nhũn, Tưởng Song Kỳ nhìn thấy càng trở nên vui mừng hơn, kêu mấy người đàn ông vất Dương Yến lên giường, cô ta bật máy ảnh lên.

“Cô Tưởng, tôi biết một bí mật của tổng giám đốc Phương.” Dương Yến yếu ớt nằm trên giường mở miệng: “Nếu như tôi nói với cô, cô có thể trừng phạt nhẹ hơn được không?”

“Cô lừa tôi đấy à?” Tưởng Song Kỳ bĩu môi.

Cô ta ngày ngày ở bên anh Nghị, có chuyện gì của anh ấy mà cô ta không biết chứ?

“Thật mà, tôi mà nói dối sẽ bị sét đánh.” Dương Yến nói: “Cô đến đây, tôi nói với cô.”

Tưởng Song Kỳ thấy Dương Yến trông không giống đang nói dối, bán tin bán nghi đi qua: “Bí mật gì?”

Dương Yến nhìn ra sau lưng cô ta, có chút thẹn thùng: “Nói không nên lời, cô bảo bọn họ ra ngoài trước đi, nếu không tôi ngại lắm.”

Tưởng Song Kỳ nghĩ cô “nói không nên lời” là đang ám chỉ chuyện đó, tức đến nghiến răng, cho mấy người đàn ông đi ra ngoài, trừng mắt nhìn Dương Yến: “Tôi lại muốn nghe xem, cô có gì không dám nói!”

Bởi vì tác dụng của thuốc, mặt Dương Yến ngày càng đỏ, cô sắp không chịu được nữa rồi.

Cố gắng thêm chút nữa, nếu không sẽ bị chụp ảnh mất.

Dương Yến cố gắng hết sức giữ lấy tỉnh táo, vẫy tay kêu Tưởng Song Kỳ lại gần: “Chính là cái mà…”

“Rốt cuộc là làm sao?” Tưởng Song Kỳ mất kiên nhẫn.

Nhân lúc Tưởng Song Kỳ tiến lại gần không có phòng bị, Dương Yến túm chặt lấy đuôi tóc cô ta, hai chân kẹp lấy người Tưởng Song Kỳ, với lấy nửa chỗ thuốc còn lại, mạnh mẽ đâm thẳng vào tay cô ta.

“A!” Tưởng Song Kỳ đau đến mức hét lớn, hết sức giãy dụa: “Dương Yến con nhỏ đê tiện này! Mày dám lừa tao, lại đánh lén như vậy!”

“Quá khen rồi, không đê tiện bằng cô đây.” Dương Yến cười lạnh, lấy sợi dây thừng chói Tưởng Song Kỳ lại, tiện tay lấy một chiếc tất thối nhét vào miệng cô ta.

Tưởng Song Kỳ trợn trừng mắt, thiếu chút nữa ngất đi vì mùi thối này.

Dương Yến thấy điện thoại của Tưởng Song Kỳ đang bật camera vẫn chưa tắt, liền xóa mật mã đi, lại xé áo của cô ta ra, để lộ một mảng ngực.

“Ưm ư ư!”

Tưởng Song Kỳ giãy dụa, hận không thể hất mạnh tay của cô, chiếc ghế này trước đây đã bị cô ta cố định lại, không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Dương Yến chụp ảnh.

“Cô Dương, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả đấy.” Dương Yến chụp cả mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Cô hi vọng người bên ngoài có thể phát hiện, cứu cô ra sao.”

Tưởng Song Kỳ trừng mắt nhìn Dương Yến, hận không thể giết cô.

Hai chân Dương Yến cũng trở nên mềm nhũn, sắp không chịu nổi nữa rồi, tuy chỉ bị tiêm một nửa số thuốc, những cũng phát tác rất nhanh, cô liền biết được đây không phải loại thuốc bình thường, phải mau chóng tìm người đến xử lí.

Bên ngoài có bốn người đàn ông, tình huống hiện tại của cô đang rất nhạy cảm, đi ra ngoài đồng nghĩa với việc bị bốn người đàn ông đó phát hiện, khẳng định không thể chạy thoát được.

Nhìn thấy cửa sổ phía trên bức tường, Dương Yến lập tức kê ghế lên bàn, đứng lên đó, có chút khó khăn với lên cửa sổ.

May mà vóc dáng cô cũng bé nhỏ, miễn cưỡng có thể chui ra ngoài, có điều bên ngoài là một cái xe chở rác, thối muốn chết, Dương Yến ngửi thôi cũng thấy buồn nôn.

Cắn răng, Dương Yến chui ra khỏi cửa sổ, nhảy vào trong xe chở rác.

Mũi cô giờ toàn ngửi thấy mùi thối, bẩn thỉu, Dương Yến nhịn thở mấy lần, cơn nóng trong lòng cũng tạm thời bị áp chế lại.

Sau khi chạy ra khỏi xe rác, Dương Yến lập tức mở máy của Tưởng Song Kỳ ra tìm đường, chống tường loạng choạng đi ra khỏi con hẻm.

Trên đường có rất nhiều người, trời lại nóng, Dương Yến mồ hôi chảy ròng ròng, cơn nóng trong người kia không dễ dàng gì mới áp chế được lại bắt đầu trở lại, chân cô mềm nhũn, ngã trên đất.

Phương Tinh Nghị trùng hợp cũng lái xe đến nơi này.

Ban nữa khi anh nghe máy của Dương Yến, chưa kịp lên tiếng đã bị ngắt máy, sau đó Sói Xám lại gọi điện thoại đến.

“Tổng giám đốc Phương, cô gái đó không lên xe mà trợ lí Tư đã sắp xếp, tôi đã bắt được tên tài xế đó rồi, anh ta nói có một cô gái xinh đẹp đến kêu anh ta đưa cô ấy đến khách sạn XX, anh đang ở gần đó, đi xem xem sao, đợi một lúc rồi tôi cho người qua đó.”

Phương Tinh Nghị không dám chậm trễ, lập tức cho người của nhà hàng lái xe anh đến đây, trên đường đi anh đã phân tích rất kĩ càng, xác định đó là Tưởng Song Kỳ đã gọi điện cho anh tối qua.

Nếu như là cô của anh hoặc là người nhà họ Phương, gặp được Dương Yến đã sớm giết rôi, sẽ không lãng phí tâm tư đưa cô đi đâu cả, chỉ có Tưởng Song Kỳ, nhìn không ưa Dương Yến.

Thấy bên đường có người ngã, còn xông đến xe anh, sắc mặt Phương Tinh Nghị lạnh lại, phanh xe.

Vào giây phút người đó ngã xuống lộ ra nửa bên mặt, chính là Dương Yến.

Phương Tinh Nghị lập tức xuống xe xem xét, phát hiện đó đúng là Dương Yến nhưng sắc mặt cô lại đỏ ửng, không bình thường, anh lập tức cởi áo ngoài ra ôm lấy cô lên xe.

Xe đi rất nhanh, chốc lát đã đến khách sạn.

Phương Tinh Nghị đưa cô vào bồn tắm, mở vòi nước, gọi điện thoại, lạnh lùng nói: “Trợ lí Tư, mau chóng gọi bác sĩ đến đây, cũng bảo Sói Xám đem Tưởng Song Kỳ về đây cho tôi!”

Cô ta càng ngày càng hành động bừa bãi, đã cảnh cáo không được động vào Dương Yến, vậy mà vẫn dám chạy tới đây gây phiền phức cho cô!

Lần này anh thật sự tức giận rồi.