Chương 73: Anh hai, có phải là vì phụ nữ không?

"Tổng giám đốc Phương nói vậy là tốt rồi." Hứa Cung Diễn cười nói: "Nhưng ngón tay này tôi giữ lại cũng không có ích gì, đến lúc thích hợp sẽ cho người gửi cho tổng giám đốc Phương."

"Bảo hắn thả người của tôi ra." Phương Tinh Nghị lạnh nhạt mở miệng, Hứa Cung Diễn làm gì cô tư nhà họ Phương thì anh mặc kệ, nhưng động đến Tưởng Song Kỳ thì lại không được: "Tính khí của tôi cũng cực kỳ tệ."

Hứa Cung Diễn cười từ chối: "Vậy thì không được, cô ta đã phạm sai lầm, phải nhận giáo huấn, như vậy đi, nếu cô ta có thể chịu nổi qua ba phút ở trong biển thì tôi sẽ bỏ qua cho cô ta."

Cơ tay Phương Tinh Nghị căng cứng, cười nhạt: "Anh cứ thử xem."

Trên đời này, còn chưa có mấy ai dám khiêu khích anh.

Hứa Cung Diễn cách màn hình nhưng cũng cảm nhận được Phương Tinh Nghị đang kìm nén tức giận, anh ta càng cười tươi hơn, đang định lên tiếng bảo Chiến Thương ném người xuống.

Đột nhiên bên Chiến Thương có tiếng nổ vang, ngay sau đó màn hình lắc lư, giống như bị đổ xuống đất, còn có tiếng kêu rên của Chiến Thương.

Tiếp đó điện thoại di động được nhặt lên, trước màn hình chuyển thành một người khác.

"Tổng giám đốc Phương, tôi tìm được cô Tưởng rồi." Quách Thường Phúc đội mũ len đen, vẻ mặt nguội lạnh: "Nhưng gã đàn ông kia nhảy thẳng sườn núi chạy rồi, có cần cho người đuổi theo không?"

Lúc này cuối cùng Phương Tinh Nghị cũng thở dài một hơi, không thể không khen ngợi, người thanh niên này không chỉ giỏi đánh úp, có thể tự mình thiết kế đồ vật, thân thủ cũng tốt như vậy.

Phía một màn hình khác, vẻ mặt Hứa Cung Diễn bên kia rốt cục cũng có chút chấn động.

Trước đây lúc hẹn gặp mặt Quách Nhược Linh, anh đã từng gặp Quách Thường Phúc, khi đó mới biết Dương Yến còn có một người em trai. Lúc đầu anh cũng muốn mượn sức người này nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Không ngờ em trai của cô thân thủ tốt như vậy, lại trở thành người của Phương Tinh Nghị rồi.

Trên sườn núi cũng không chỉ có Chiến Thương, xung quanh còn có người mai phục, nhưng nếu là em trai của Dương Yến thì Hứa Cung Diễn không định ra tay, sau khi ra dấu tay với người ở một bên, ý bảo anh ta gọi điện thoại đi.

"Nhân tài bên cạnh Tổng giám đốc Phương quả nhiên rất nhiều, có thể quật ngã vệ sĩ đã theo tôi nhiều năm." Hứa Cung Diễn nói: "Xem ra hôm nay có không muốn thả người của tổng giám đốc Phương cũng không được rồi."

Phương Tinh Nghị đáp: "Bất cứ lúc nào tôi cũng chờ anh Hứa tới nước Z tìm tôi."

"Tổng giám đốc Phương nhiệt tình như thế thì đương nhiên tôi sẽ đến." Trận đọ sức giữa đàn ông, ngầm cuộn trào mãnh liệt: "Nhưng tổng giám đốc Phương cũng nên quản lý cho tốt người của mình, không phải lúc nào tôi cũng lương thiện như vậy đâu."

Sau đó video cũng dừng, chỉ còn lại Phương Tinh Nghị và Quách Thường Phúc.

Lúc này Quách Thường Phúc mới nói tiếp: "Tổng giám đốc Phương, vậy bọn tôi đem cô Tưởng và điện thoại di động cùng về."

"Điện thoại thì ném đi, không tìm được ra gì từ bên trong đâu." Phương Tinh Nghị nói, Hứa Cung Diễn làm việc cẩn thận, lúc thuộc hạ chạy đi mà ngay cả điện thoại di động cũng không cần thì nhất định bên trong cũng không có gì.

"Đi."

Phương Tinh Nghị úp điện thoại xuống bàn, hồi lâu không lên tiếng.

Trợ lý Tư bên cạnh lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng như đang hạ xuống, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

"Gọi điện thoại cho lão tứ, đòi người." Giọng nói của Phương Tinh Nghị âm trầm, tức giận: "Dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải điều tra ra tư liệu về Hứa Cung Diễn!"

Anh ngược lại muốn nhìn xem người tên Hứa Cung Diễn này có năng lực gì mà dám động đến người của anh!

Trợ lý Tư vội vàng gọi điện thoại đi.

"Tổng giám đốc Phương." Nữ bác sĩ từ phòng ngủ đi ra, mặt lộ vẻ bối rối, nói bằng tiếng Anh: "Thuốc ức chế PO3 cũng không có tác dụng với cô gái này."

Thuốc ức chế PO3 là loại thuốc tốt nhất, chuyên dùng để giải các loại xuân dược mạnh, giá cả đắt đỏ, hiệu quả nhanh chóng, nếu như đến nó cũng không có tác dụng thì chứng tỏ Dương Yến bị trúng một loại thuốc không bình thường.

"Con bé hồ đồ này!" Phương Tinh Nghị thấp giọng mắng.

Anh không ngờ Tưởng Song Kỳ lại có bản lĩnh như vậy, thứ đồ cao cấp như vậy mà cũng có thể lấy được.

Phương Tinh Nghị đè nén lửa giận trong lòng, hỏi bác sĩ: "Muốn chiết xuất thuốc trong cơ thể cô ấy rồi điều chế thuốc giải thì cần bao lâu?"

"Nhanh nhất cũng phải sáu tiếng."

"Vậy cô đi chế thuốc giải đi, tôi đi thăm cô ấy."

"Tổng giám đốc Phương, chỉ e là không được." Nữ bác sĩ liếc nhìn về phía phòng ngủ, ấp a ấp úng: "Nhưng nếu chờ tôi chế xong thuốc giải đem tới thì chỉ sợ cô ấy cũng không nhịn được nữa."

"Không phải chỉ là thuốc kích dục thôi sao?" Phương Tinh Nghị nhíu mày: "Tôi ngâm cô ấy vào nước lạnh là được."

Bác sĩ đành phải giải thích cho Phương Tinh Nghị.

Chỉ mấy câu nói nhưng Phương Tinh Nghị nghe xong vẫn đứng đó không nhúc nhích, không khí cực kỳ ngột ngạt, hai chân nữ bác sĩ run rẩy, nhưng cũng không dám đi, kiên trì đứng đó.

Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, bên kia cánh cửa phòng ngủ mơ hồ có tiếng đè nén vang lên.

Giọng điệu kia vừa kiều mị, lại vừa hàm chứa đau đớn, nghe như muốn khóc.

Ước chừng mười lăm phút sau, ngón tay gài trên quần của Phương Tinh Nghị mới thể giật giật, anh nhìn về phía cửa phòng ngủ, làn môi mỏng mím lại, toát lên ý rét lạnh.

"Đi ra ngoài." Anh nói hai chữ đơn giản, trầm thấp lạnh lùng.

Nữ bác sĩ vội vàng vào trong phòng ngủ lấy đồ, cửa vừa mở ra, tiếng khóc của người phụ nữ bên trong lại càng rõ hơn, gân xanh trên trán của Phương Tinh Nghị nổi lên, toàn thân căng cứng.

Chờ nữ bác sĩ rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Phương Tinh Nghị.

Cửa phòng ngủ khép hờ, có giọng của phụ nữ vang lên câu dẫn, khiến bụng dưới của Phương Tinh Nghị căng thẳng, anh sải bước đi về phía phòng ngủ.

Lúc đẩy cửa đi vào, tay Phương Tinh Nghị dừng lại, tiếp đó anh lại trở lại chỗ bàn, cầm điện thoại lên, gọi đến một số điện thoại quen thuộc.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, có người lên tiếng: "Anh hai, có chuyện gì sao?"

"Loại thuốc lần trước em nói, là thật sao?"

"Loại nào?"

"FX 1236, sau khi dùng có thể xóa đi ký ức trong mười hai tiếng."

"Đúng vậy, nhưng thuốc này vẫn còn đang nghiên cứu." Người bên kia phát hiện ra có gì không đúng, tò mò: "Anh hai hỏi về loại thuốc này làm gì, anh rất cần sao?"

"Ừ, anh muốn một viên."

Lần kia trong quán bar, mặc dù Dương Yến say rượu nhưng vẫn còn có ý thức, anh cũng cảm thấy hứng thú nên mới ôm cô đến khách sạn. Lần này Dương Yến bị trúng thuốc, hoàn toàn không ý thức, anh không có hứng thú.

Vì bác sĩ nói không kịp chế thuốc giải được cho nên anh mới không thể không hỗ trợ, loại hợp hoan này khiến anh rất khó xử, cũng hy vọng Dương Yến có thể quên đi, tránh lại nói là anh cưỡng gian.

"Anh hai, anh muốn lấy thuốc cũng được, nhưng em muốn biết anh định dùng làm gì." Điền Minh Nhiên cố ý nói: "Dù sao trước đó chính anh đã từng nói, loại thuốc em nghiên cứu này thật sự là tai họa."

"Hỗn với anh hai giỏi lắm, còn dám ghi thù anh?" Phương Tinh Nghị cười nhạo, đưa tay lên xoa trán.

Nhưng hiện giờ anh cũng hết cách rồi, chỉ có thể thuận theo Điền Minh Nhiên.

"Anh cần một viên, chậm nhất là trong vòng năm tiếng nữa đưa tới, trong vòng ba năm, bất kể là em nghiên cứu cái gì, phí tổn anh sẽ chi hết."

Anh hai bây giờ đang ở đâu?"

"Thổ Nhĩ Kỳ."

"Xa như vậy, làm sao gửi tới trong năm tiếng được!" Điền Minh Nhiên vẫn luôn là người lịch sự mà cũng không nhịn được chửi tục, sau khi bình tĩnh lại một chút thì phân tích: "Anh hai cần gấp như vậy, có phải là vì phụ nữ không?"

Phương Tinh Nghị trầm mặc không nói.

Lúc này, tiếng khóc của phụ nữ trong phòng ngủ càng to hơn, dường như rất khó chịu, không chỉ Phương Tinh Nghị mà Điền Minh Nhiên ở đầu kia điện thoại cũng nghe được.

"Khụ khụ, xem ra cô ấy hẳn là "dũng mãnh" lắm." Điền Minh Nhiên nín cười: "Em còn tưởng anh hai thực sự không có nhu cầu tình dục chứ, hóa ra em nhầm rồi."

"Lão tam." Phương Tinh Nghị trầm giọng, áp lực mười phần.

"Em sẽ cho người chuyển thuốc tới, trong vòng năm tiếng." Điền Minh Nhiên không đùa nữa: "Anh nói rồi nhé, trong ba năm này, chi phí cho nghiên cứu của em đều do anh toàn quyền phụ trách."

"Ừ."

Cuộc gọi kết thúc, Phương Tinh Nghị không biết làm sao, mồ hôi đầm đìa, tiếng khóc phụ nữ giống như vang ở bên tai, nhẫn nhịn hết sức thống khổ.

Anh để điện thoại di động xuống, đi về phía phòng ngủ.