Chương 84: Cẩn thận cái quỷ, bảo bảo ở đâu a!

Cái, cái tình huống gì đây?

"Chú nhỏ, anh có phải uống quá nhiều rượu hay không…?" Một lát sau Dương Yến mới lấy lại giọng nói của mình, run rẩy nhìn Phương Tinh Nghị: "Đầu óc hư mất rồi sao?"

Vậy cũng không thể nào, cô thấy Chú nhỏ Phương mới có uống một bát rượu a.

Trước mắt Phương Tinh Nghị chính là Phương Tinh Nghị, nhưng cũng không phải, ánh mắt kia, khí thế kia, hoàn toàn không giống.

Phương Tinh Nghị đem cái chậu trên mắt đất đặt sang một bên, lúc Dương Yến còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp ôm cô đặt lên trên giường.

"Bà xã, em đang có thai, phải nghỉ ngơi thật tốt a.”

"..."

Thấy Phương Tinh Nghị nói như vậy, Dương Yến chắc chắn hắn đang trêu mình, lông mày nhăn một cái: "Phương tổng, đừng nói đùa, tôi nói mang thai là lừa bọn họ. Đêm hôm khuya khoắt, anh chơi trò này không tẻ nhạt hay sao?"

"Bà xã, anh không có nói đùa." Phương Tinh Nghị chân thành nói, kéo qua chăn đắp lên người cô: "Bà xã, em ngoan ngoãn nằm xuống, anh hát ru cho ngươi ngủ.”

"..."

Dương Yến nhìn người đàn ông trước mắt, anh lo lắng và chiều chuộng cô làm cô có chút luống cuống.

Xong, Chú nhỏ Phương hình như đã say rồi.

"Phương tổng, anh biết tên tôi không?" Dương Yến thử thăm dò.

"Dương Yến, bà xã của anh."

Dương Yến phớt lờ những lời nói phía sau của hắn, lại hỏi: "Biết chúng ta ở đâu không?"

Phương Tinh Nghị gật gật đầu: "Tại Thổ Nhĩ Kỳ. Là anh cần em giúp anh nói chuyện hợp tác, giao cho em sắp xếp, em không thể không đồng ý, cuối cùng đi theo anh đến Thổ Nhĩ Kỳ."

Câu trả lời của anh khiến cho Dương Yến càng thêm xác định.

Cô xác định Phương Tinh Nghị không có mất trí nhớ, mọi chuyện đều nhớ, nhưng tình huống bây giờ là như thế nào?

"Ta vì sao lại là bà xã của anh?"

"Em chính là bà xã của anh, cần lý do sao?"

"..."

"Tôi cảm thấy đầu óc anh có vấn đề." Dương Yến vuốt vuốt mi tâm, lại tiếp tục tự nhắc nhở mình: "Đây chắc chắn là ảo giác của anh, ngày mai sẽ ổn thôi, ngày mai sẽ ổn thôi."

Phương Tinh Nghị lần tới, âm thanh thổi phía bên tai của cô: “ Bà xã, em sao rồi?” "Không, không có việc gì." Dương Yến theo phản xạ bịt lỗ tai lại, ngồi dịch ra cách anh một khoảng, chỉ chỉ vào bên giường: "Anh ngủ ở bên kia đi, đừng tiếp tục nói chuyện.”

"Bà xã, em không muốn anh hát ru cho em ngủ hay sao?”

"... Không cần."

Phương Tinh Nghị nga một tiếng, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn trở lại bên giường, bắt đầu cời quần áo, rất nhanh liền trần trụi, Dương Yến nhìn thoáng qua cơ bắp mạnh mẽ của anh, rất nhanh rụt đầu trở về.

Cô khẽ hít một hơi: nói: "Không cần cởi quần áo!"

"Nha."

.....

Dương Yến quen ngủ trên giường êm, nơi này giường thô ráp khiến cô không thể ngủ được, lại còn thêm một Chú nhỏ Phương “đầu óc có chút ngớ ngẩn” ở bên cạnh, càng không buồn ngủ.

Chú nhỏ Phương đến củng là xảy ra vấn đề gì a?

Cô nhớ lại lúc ăn cơm, Phương Tinh Nghị cầm bát rượu kia lên ngửi ngửi, nói rượu có nồng độ cồn cao, sau khi uống xong sắc mặt liền không được tốt.

Dương Yến nghĩ có phải Chú nhỏ Phương không thể uống rượu có nồng đồ cồn quá cao? Nhưng sau đó lại nghĩ nồng độ cồn của rượu Brandy cũng cao.

Trong những bữa tiệc cao cấp thường sẽ mang đến mấy chai Brandy, khi bàn chuyện kinh doanh Phương Tĩnh Nghị không có khả năng không uống.

Một lúc sau, Dương Yến mắc tiểu.

Cô đi qua bên đầu giường Phương Tinh Nghị, vừa xuống giường, phía sau liền truyền đến nói của Phương Tinh Nghị: "Bà xã, sao em vẫn chưa ngủ?”

Dương Yến giật nảy mình, cô nhỏ giọng nói: "Tôi đi nhà vệ sinh."

"Anh cùng em đi."

"Không cần."

Phương Tinh Nghị mặc kệ cô nói cái gì, khăng khăng phải đi cùng, không biết từ đâu lấy ra được một viên huỳnh quang chiếu sáng.

Dương Yến chịu thua, đành phải để anh đi cùng.

Thôn trang này không lớn, mọi người đều sống chung cùng nhau, nhà vệ sinh cũng dùng chung, nhưng ở bên ngoài thôn, sau khi ra khỏi nhà, hai người một trước một sau hướng phía ngoài thôn đi tới.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có vài tiếng con vật gì đó kêu, còn lại chính là tiếng “xào xạc” của tiếc bước chân dẫm trên con đường đất.

Rất nhanh liền đi đến nhà vệ sinh, Phương Tinh Nghị đưa viên đá cho cô: "Bà xã, cẩn thận một chút."

"... Phương tổng, anh thay cách xưng hô được không?"

Cô nghe thật cảm thấy quái dị a!

Anh dùng ánh mắt như muốn hỏi Dương Yến "Vì sao?", lại gọi: "Phu nhân."

Dương Yến có cảm giác thất bại sâu sắc, cô quay người đi vào nhà vệ sinh, mấy phút sau đi ra ngoài, cô thấy Phương Tinh Nghị đang đứng bên cạnh một cái ao, cầm trong tay một cái bát to.

"Phu nhân, rửa tay."

"..."

Sau khi rửa tay, Dương Yến bước chân thật nhanh trở về, cô hi vọng về có thể tranh thủ ngủ một chút, sáng mai thức dậy có thể nhìn thấy một vị Chú nhỏ Phương bình thường.

Phương Tinh Nghị đi theo bước chân của cô, còn cẩn thận dặn dò: "Phu nhân ngươi cẩn thận Bảo Bảo."

Cẩn thận cái quỷ, Bảo Bảo ở đâu a!

Lúc đi ra không chú ý, lúc này Dương Yến mới phát hiện hai bên đường trong bụi cỏ phát ra ánh sáng nhấp nháy, giống như ngôi sao sáng trên bầu trời.

Dương Yến dừng bước lại, tới gần: "Những con đom đóm này thật xinh đẹp."

Đã rất lâu rồi cô không thấy đom đóm.

Dương Yến chống cằm, ngồi xổm xuống, không rõ đã ngồi được bao lâu, thậm chí không để ý đến sự vật xung quanh, mãi cho đến khi có một bàn tay vươn ra bắt lấy một con đom đóm.

"Phu nhân, cho em." Phương Tinh Nghị lấy một cái lọ thủy tinh đưa cho Dương Yến, bên trong có mấy con đom đóm đang phát sáng, chiếu vào khuôn mặt cô.

Dương Yến ngẩn người, nhận lấy lọ thủy tinh: "Anh sao lại muốn bắt bọn chúng?"

"Bởi vì anh thấy phu nhân thích." Phương Tinh Nghị nói, dù hắn ngồi xổm xuống vẫn cao hơn Dương Yến nửa cái đầu, trong mắt chỉ có mình cô.

"Bọn chúng bị nhốt như vậy sẽ không sống được bao lâu.”

"Cho dù không bị bắt, tuổi thọ của chúng cũng chỉ có ba ngày, ba ngày sau vẫn bị chết. Nếu như chúng biết mình có thể đem niềm vui cho người khác, cũng coi như chết có ý nghĩa.”

Dương Yến ngây ngẩn cả người.

Phương Tinh Nghị nhích lại gần, vuốt mấy sợi tóc của cô ra sau tai, chân thành nói: "Chỉ cần là phu nhân thích, muốn, anh sẽ làm mọi cách để lấy cho em.”

"Nếu phu nhân thích những ngôi sao trên bầu trời, anh sẽ cho người xây một cái đài quan sát, nếu phu nhân muốn chim cánh cụt ở bắc cực, anh cũng sẽ cho người mua hai con về để trong nhà, nếu phu nhân…”

Phương Tinh Nghị miệng lải nhải như không thể khép lại, Dương Yến nhìn anh, trái tim như bị thứ gì đó va vào.

Chẳng qua cô chỉ là nhìn mấy con đóm đóm, anh liền bắt đom đóm đem vào lọ thủy tinh cho cô, để cho cô nhìn thỏa thích, thậm chí chỉ cần cô nói thích gì, anh lập tức sẽ lấy đến cho cô. Phần này tâm ý, làm cho cô cảm động.

Chú nhỏ Phương trong mắt cô luôn lạnh nhạt, tự phụ, sao có thể bình dị và gần gũi như vậy, khiến người ta cảm động?

"Phương Tinh Nghị." Lần đầu tiên cô gọi tên anh, bộ dáng của hắn dần hình thành trong mắt cô, nóng bỏng và điên cuồng, cô ngẩng đầu lên và hôn.

Phương Tinh Nghị không một chút do dự, lòng bàn tay chế trụ sau gáy cô, chiếm quyền chủ động, bụi cỏ hai bên đường phát sáng như ban ngày, giống như bao vây bọn họ lại một chỗ. Cách đó không xa, trên núi ——

Trần Khang đang dùng kính viễn vọng quan sát bốn phía, tình cờ nhìn thấy cảnh này, hắn “ồ” lên một tiếng, suýt chút nữa ném kính viễn vọng ra ngoài.

"Con mẹ nó, cái quái gì thế này?” Thường Phúc đang nằm ở một bên quan sát, thâm trầm nhìn hắn một cái: "Hét lên như một con lợn, ngươi có muốn bị thổi bay lên trời không?”