Chương 19: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Đêm giao thừa này trôi quá phá lệ ấm áp yên lặng, trong nhà chỉ có ba người phụ tử Phương Vân Tuyên. Trên giường sưởi bày cái bàn, ba người ngồi vây quanh bàn. Hôm nay tinh thần của Phương Thế Hồng cũng phá lệ tốt, ông dựa vào gối mềm để bên giường ngẫu nhiên ăn một hai miếng thức ăn Phương Vân Tuyên đưa tới, trong lòng rất là thỏa mãn.

Phương Vân Tuyên cố gắng khuấy động không khí, đáng tiếc Phương Thế Hồng bệnh rất nặng. Ông miễn cưỡng chống đỡ một lát thì lần nữa ngã nghiêng nằm trên giường. Phương Vân Tuyên lật tức dẹp bàn trên giường chỉ bày mấy món ông thích ăn ở bên mép giường, ôm Nam ca nhi ngồi nói chuyện với ông. Bên ngoài vang lên tiếng pháo trúc, trong lòng Phương Vân Tuyên lại nặng nề thêm vài phần, dáng vẻ của Phương Thế Hồng thật không tốt, sống qua đêm giao thừa đã là không dễ, kế tiếp sợ cũng chỉ qua được mấy ngày.

Năm mới qua đi không bao lâu thì Phương Thế Hồng buông tay nhân gian, ông xem như mỉm cười mà đi. Lúc hấp hối Phương Thế Hồng kéo tay Phương Vân Tuyên nói vài tiếng: “Đủ rồi!”

Phương Vân Tuyên khóc một hồi mới thay đổi xiêm y cho Phương Thế Hồng, mua quan tài bắt đầu khâm liệm. Sau khi đợi qua bảy thất mới chọn một chỗ núi sông tươi đẹp làm mộ phần, lấy lễ hiếu chôn cất ông ở đây.

Phương Thế Hồng xuống mồ yên tĩnh, Phương Vân Tuyên dẫn theo Nam ca nhi cả người mặc đồ trắng, người khoát áo tang dập đầu hành lễ ở trước mộ.

Từ mộ phần trở về trong lòng Phương Vân Tuyên cảm thấy vắng vẻ, hắn tới nơi này đã hơn nửa năm, cuộc sống dường như xoay quanh Phương gia và Phương Thế Hồng. Vì một phần trách nhiệm nên lúc trước hắn không có lựa chọn rời đi mà ở lại thay Sửu Nhi Phương gia chăm sóc cho cha già, bảo vệ gia nghiệp. Đến giờ này ngày này Phương Vân Tuyên cảm thấy mình cũng coi như thành công mà rút lui, cũng là lúc rời khỏi nơi này đi khắp nơi nhìn xem một chút, trải qua cuộc sống mà mình muốn.

Suy nghĩ này một khi bắt đầu thì giống như phân bón kích thích cho cây phát triển lên ở trong lòng Phương Vân Tuyên càng cắm càng sâu.

Lại qua một tháng, Phương Vân Tuyên mang ruộng đất của cải của Phương gia bán lấy tiền mặt, để lại hơn phân nửa tiền tài thuê một gia đình tin cậy trông nom mộ phần cho Phương Thế Hồng, bốn mùa thêm đất, sinh nhật cúng mộ, ngày tết nhang đèn cống phẩm, tất cả đều xử lí đầy đủ hết. Phương Vân Tuyên còn sợ không chu toàn hết, số tiền kia không dám thanh toán hết một lần. Sau khi hắn rời khỏi thôn Lạc Bình thì mỗi tháng người túc trực bên linh cữu đến ngân hàng lãnh tiền.

Đối với đại viện Phương gia, Phương Vân Tuyên suy xét một thời gian cuối cùng vẫn là quyết định giữ lại, khóa lại tất cả các phòng, chỉ để lại một ông lão trông nhà. Phương Vân Tuyên đi rồi thỉnh thoảng sẽ gửi thư về hỏi một chút tình huống của đại viện Phương gia, cũng coi như thay phụ tử Phương gia giữ lại một số vật chứng kiến ở trên thế gian.

* * *

Đầu tháng hai, Phương Vân Tuyên dẫn theo Nam ca nhi rời khỏi Phương gia, trên người chỉ mang theo một trăm lượng bạc và mấy bộ y phục.

Hai phụ tử ra khỏi thôn Lạc Bình đi về hướng đông. Bởi vì không có mục đích đến nên cũng không vội mà lên đường, trên đường đi một chút lại ngừng. Phương Vân Tuyên vừa đi vừa điêu khắc một chút đồ chơi nhỏ đi bán, hoặc làm đầu bếp cho người ta tạm thời mấy ngày. Trên đường đi lộ phí sung túc, du sơn ngoạn thủy* cũng càng thêm tràn trề tùy ý.

(*Du sơn ngoạn thuỷ: đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc.)

Bước sang tháng ba mưa càng ngày càng nhiều, mưa dầm tầm tã, trên đường lầy lội không chịu nổi. Phương Vân Tuyên ôm Nam ca nhi trên đường đi Bàn Sơn, dưới chân đi một bước trơn một bước, dù trong tay cũng sắp không chống đỡ nổi. Đột nhiên mưa nổi gió, trước mắt là một mảnh mưa sương mù, dần dần ngay cả đường cũng không nhìn rõ.

Phương Vân Tuyên tự trách mình hồ đồ, không nên ham mê cảnh đẹp trong núi, đi lung tung ở trong núi hoang dã, mưa to tới đột nhiên. Bắt đầu còn rơi tí tách tí tách, về sau lại càng rơi càng lớn. Khắp trong núi ngoại trừ cây chính là cỏ, ngay cả cái sơn động cũng không có. Bọn họ đi một hồi khi sắp đến chân núi thì đã bị mưa tưới đến lạnh thấu tim. Trong lòng hắn sốt ruột nhìn cơn mưa này một lát cũng không tạnh liền, phụ tử bọn họ nếu không tìm thấy chỗ tránh mưa thì thế nào cũng bị đông chết.

Hắn đứng ở trên sườn núi đánh giá mọi nơi muốn tìm chỗ tránh mưa, xa xa vừa nhìn chỉ thấy trong khe núi phía tây bắc có một ngôi miếu đổ nát. Phương Vân Tuyên vui mừng khôn xiết bước nhanh về phía ngôi miếu đổ nát kia.

Hắn hoảng loạn không chọn đường, vì ôm Nam ca nhi nên tầm mắt bị cây che, cũng không thấy rõ tình hình phía trước; vừa bước qua cửa miếu đã đâm đầu xông vào, đâm vào người đang đứng ở cửa miếu người.

Cả người Phương Vân Tuyên nghiêng một cái suýt nữa ngã quỵ, người nọ đối diện vội đến dìu hắn, chờ hắn đứng vững mới nói: “Cẩn thận!”

Phương Vân Tuyên vội nói cảm ơn, vừa buông Nam ca nhi xuống ngẩng đầu lên thì không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người nọ đối diện, trong lòng chỉ nói "thật khéo".

Người này là hắn