Chương 49: Thiếu

id="chapter-c" class="chapter-c"> *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Lời này Đỗ Ích Sơn cũng không dám nói ra khỏi miệng, bằng không sẽ làm cho Đỗ Lâm tức chết. Đỗ Lâm nếu biết trong lòng Đỗ Ích Sơn nghĩ cái gì thì sẽ nhảy dựng lên mắng y: khốn kiếp! Nữ tử xinh đẹp như vậy không cưới mà lại muốn chung chạ với nam dân dẫn theo đứa bé, quả thực là điên rồi!

Đỗ Ích Sơn tỏ thái độ kiên quyết nhất định không chịu cưới Lâm gia tiểu thư. Đỗ Lâm khuyên một hồi, vừa đấm vừa xoa nhưng Đỗ Ích Sơn vẫn không chịu đồng ý. Đỗ Lâm cũng không có biện pháp, việc cưới vợ này người khác cũng không thể làm thay y được, đương sự đã không đồng ý mình có mồm mép nói cũng vô dụng. Lại nói ông cũng là một lòng muốn tốt cho Đỗ Ích Sơn, chuyện chung thân đại sự đứa nhỏ phải nguyện ý mới được. Bằng không cho dù cưỡng ép y cưới về thì vợ chồng son cả ngày cách mặt cách lòng, mỗi ngày đều bất hòa. Ông nhìn càng sốt ruột, còn không bằng theo ý Đỗ Ích Sơn, để cho y cưới người mình yêu.

Ông hít vài hơi, oán giận một hồi cũng bỏ qua lời nói của mình vừa rồi, tết nhất đừng làm cho tan rã trong không vui. Đỗ Lâm thay đổi đề tài, một lần nữa nói chút chuyện trong nhà, mọi người tiếp uống rượu ăn tiệc.

Ăn cơm chiều xong lại uống trà một hồi, Đỗ Lâm kêu Đỗ Ích Sơn dẫn Phương Vân Tuyên và Nam ca nhi ra bên ngoài đi dạo. Trong Đỗ gia trang mỗi năm tết đến đều sẽ có hát tuồng rất náo nhiệt.

Đỗ Ích Sơn từ biệt Đỗ Lâm đoàn người ra cửa phủ. Dọc theo đường mòn hẹp dài chậm rãi đi về phía trước, phía trước đã có thể nghe thấy tiếng chiêng trống vang. Trước mắt có mấy khu phòng ốc chống đỡ, nơi xa cũng không nhìn thấy cái gì chỉ có thể nghe được nhịp trống đánh thật náo nhiệt kịch liệt, một tiếng lại một tiếng leng keng trào dâng, cũng không biết là diễn cái gì.

Nam ca nhi đã chờ không được lôi kéo Phương Vân Tuyên chạy chậm một đoạn. Đám người Vi Trọng Ngạn cũng thích náo nhiệt nên bước nhanh đi lên trước, vội vã chạy đến xem cuộc vui.

Đỗ Ích Sơn có chuyện muốn hỏi Phương Vân Tuyên nên kêu Vi Trọng Ngạn ôm Nam ca nhi đi xem diễn kịch trước. Y và Phương Vân Tuyên đi ở phía sau, chậm rãi kéo ra khoảng cách với đại đội nhân mã.

Tâm tư Phương Vân Tuyên đang loạn, hôm nay Đỗ Ích Sơn từ chối cầu hôn làm cho trong lòng hắn đột nhiên dấy lên một tia hy vọng xa vời. Hắn muốn cho thấy tâm ý, muốn nói với Đỗ Ích Sơn trong lòng hắn đã có y. Có thể lại bị trở thành biến thái, sau đó bị mắng ghê tởm hay không?

Phương Vân Tuyên rất sợ hãi, ở bên nhau nhiều ngày như vậy Phương Vân Tuyên tin tưởng cách làm người của Đỗ Ích Sơn. Cho dù không chấp nhận hắn ít nhất cũng sẽ không nói ra lời tổn thương người như vậy. Nhưng một khi cho thấy thái độ thì người này cũng sẽ né xa mình ba bước, không nói tránh như rắn rết chỉ sợ cũng sẽ không gần gũi như hiện giờ.

Phương Vân Tuyên cười khổ ra tiếng, hắn cũng hận bản thân. Tại sao không thể giống như người thường thích một nữ tử, sau đó cưới vợ sinh con, trải qua cả đời bình thường. Tại sao hắn trời sinh cũng chỉ có thể có tình cảm yêu mến với nam nhân. Phương Vân Tuyên cũng không cảm thấy tính hướng của mình có gì sai, tâm tình hắn thích một người là chân thành tha thiết, không chứa một chút tạp chất, cũng giống như nam nữ yêu nhau là thuần túy và tốt đẹp; cũng bởi vậy hắn mới không thể chịu đựng tình yêu như vậy một lần lại một lần bị người giẫm đạp.

Đêm khuya lạnh lẽo thấy run rẩy, một vầng trăng khuyết cao cao treo ở trên bầu trời làm cho đêm lạnh càng thêm vài phần thanh lãnh và cô đơn. Trong đường hẻm nhỏ đang là đầu gió, ban đêm gió lạnh gào thét qua lưu lại một chuỗi nức nở vang nhỏ.

Phương Vân Tuyên đi ra vội vàng trên người chỉ mặc một cái trường bào tay dài màu nâu nhạt. Ban ngày vẫn luôn ở trong phòng nên không cảm thấy. Ban đêm đi ra, đi một lát ở trong gió lạnh chỉ cảm thấy gió lạnh đến xương, trên người lạnh run từng cơn.

Phương Vân Tuyên nhịn không được run lập cập. Đỗ Ích Sơn nhìn thấy vội cởi áo choàng đính lông trên người khoác lên trên người Phương Vân Tuyên.

Quanh người Phương Vân Tuyên ấm áp, đã bị Đỗ Ích Sơn nửa ôm vào trong ngực, cột sợi dây áo. Đỗ Ích Sơn mở miệng trước: “Ta là người thô thiển, nói chuyện từ trước đến nay sẽ không cong quẹo, có chuyện gì ta cứ việc nói thẳng.”

Nhịp tim Phương Vân Tuyên lập tức tăng tốc, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ngay cả hô