Chương 75: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn dẫn đại quân hạ doanh trại, trong doanh trại đốt lên lửa trại. Phương Vân Tuyên và tổ nuôi quân làm điểm tâm, nước đã không nhiều lắm. May mắn ngày hôm qua mưa to một hồi, bọn họ mang tất cả có thể hứng nước đều lấy ra hứng nước mưa, chia rải rác một hồi chứa được mấy lu mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến hiện tại. Nếu cứ không tìm thấy nguồn nước thì nước của bọn họ thật sự cắt đứt.

Phương Vân Tuyên xin lệnh đi tìm nguồn nước, Đỗ Ích Sơn lo lắng nên cùng Phương Vân Tuyên ra doanh trại một chuyến. Sự vụ trong doanh trại tạm thời giao cho Tô Mật xử lý, dặn hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nghỉ ngơi một ngày chờ Vi Trọng Ngạn dò đường trở về bọn họ lại thảo luận bước kế hoạch tiếp theo.

Đoàn người ra doanh địa, chia tám đội đi tám hướng phân công nhau đi tìm nguồn nước. Đỗ Ích Sơn ra nghiêm lệnh, tìm được thì tốt, tìm không thấy cũng đừng miễn cưỡng. Một khi phát hiện chung quanh có dị động gì lập tức rút về doanh địa.

Mọi người đồn ý, lấy ba canh giờ làm thời hạn. Sau ba canh giờ toàn bộ quay về nơi này hội hợp.

Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn đi về hướng đông nam tìm kiếm. Cả đoạn đường đi về phía trước không được nhìn khắp nơi, mỗi người đều dựng lỗ tai hy vọng có thể nghe được một chút tiếng nước vang.

Phong cảnh nơi này rất đẹp, trong cây cối thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đóa hoa trên cây. Dệt hoa trên gấm, hồng tím đỏ nở chung một chỗ, đẹp không sao tả xiết. Nếu không phải ở trong hoàn cảnh như vậy ngược lại thật là một nơi thích hợp để dạo chơi, đáng tiếc giờ này khắc này ai cũng không có tâm trí kia. Mười mấy người cả đoạn đường im lặng, chỉ ngẫu nhiên yên lặng nhặt canhg khô rơi xuống đất chuẩn bị mang về doanh địa làm củi, buổi tối dùng sưởi ấm.

Đỗ Ích Sơn dò đường ở phía trước, trong tay y cầm một cây trường đao cong, vừa đi vừa dùng thân đao thăm dò dưới chân. Phương Vân Tuyên đi theo phía sau y, nhìn vai rộng eo thon và tấm lưng thẳng đứng của Đỗ Ích Sơn hoảng sợ bối rối trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Phương Vân Tuyên biết chiến trường tàn khốc. Đời trước ở trên tivi xem phim phóng sự, hắn thấy rất nhiều cuộc chiến tranh qua đi chỉ còn lại một đống hỗn độn thảm thương. Nhưng dù sao cũng cách một cái tivi, cảm nhận trống rỗng khắc sâu trong cảnh giới kỳ lạ không có người lạc vào. Mấy tháng ngắn ngủn, Phương Vân Tuyên đã trải qua vô số người đổ máu và tử vong. Từ sợ hãi đến chết lặng, tâm tình đã áp lực tới cực điểm.

Đỗ Ích Sơn mười lăm tuổi đã nhập ngũ, nửa đời trên lưng ngựa chiến đấu. Y cho tới nay đều trải qua ngày tháng như vậy. Phương Vân Tuyên quả thật không dám tưởng tượng Đỗ Ích Sơn làm sao sống nhiều năm ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy.

Một người nam nhân kiên cường và cương nghị như thế lại vì mình trở về chiến trường. Ban đầu y đã không cần tiếp trải qua ngày tháng như vậy. Chỉ vì bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau nên Đỗ Ích Sơn vẫn lựa chọn con đường vạn phần hung hiểm này.

Hốc mắt Phương Vân Tuyên nóng lên không khỏi dừng bước lại, tình cảm mãnh liệt va chạm vào tim hắn. Phương Vân Tuyên nhịn không được nắm chặt xiêm y ngay ngực, xoa mạnh làm cho những cảm xúc khó có thể giải quyết nổi lên từ trong lòng lui bước.

Lúc này cũng không phải là lúc nói chuyện nhi nữ tình trường gì. Phương Vân Tuyên bóp chặt bàn tay của mình, hắn hiện tại cũng là một người chiến sĩ. Vì trận chiến tranh này có thể nhanh chóng kết thúc, vì không gây thêm phiền phức cho người yêu của mình. Bây giờ chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là hết sức làm tốt tất cả hắn có thể làm, hơn nữa kiên định đứng bên cạnh Đỗ Ích Sơn làm bạn với y, cho đến một khắc cuối cùng. Ở chỗ này yếu đuối chỉ vô dụng, đó là tên vướng bận, cần phải bắt nó tiêu diệt.

Phương Vân Tuyên đứng đó một lúc lâu mới lại đi theo đến bên cạnh Đỗ Ích Sơn, cầm thật chặt tay y, đi sóng vai với y tiến về phía trước.

Đỗ Ích Sơn quay đầu lại mỉm cười kéo Phương Vân Tuyên về phía sau, cười nói: “Khắp nơi chốn này đều lộ ra cổ quái, chàng vẫn là đi phía sau ta cho an toàn.”

Phương Vân Tuyên cố chấp lắc đầu nói: “Gặp nguy hiểm ta chắn cho huynh, ta nên đi ở đằng trước mới đúng.”

Người yêu che chở mình như thế thật sự làm cho người động lòng. Đỗ Ích Sơn quay đầu lại nhìn sang thấy mấy binh lính đều ở phía sau cũng không có chú ý bọn họ. Y nắm chặt tay Phương Vân Tuyên lại, dùng sức nắm thật chặt, vội vàng hôn ở trên trán hắn: “Đừng nói lời ngốc.” Sau đó bảo vệ Phương Vân Tuyên ở sau người, lại tiếp tục đi về phía trước.

“Phi! Thật không mặt mũi! Hai nam nhân tay trong tay còn hôn tới hôn lui, chao ôi, thật không mắc cỡ!”

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng mắng chửi. Hai người Phương Vân Tuyên hoảng sợ, Đỗ Ích Sơn rút đao ra tay nhìn về phía âm thanh quát: “Là ai! Đi ra!”

Trên một cây to cách đó không xa lung lay hai cái, lá cây rậm rạp có hai bên nhiều thêm một phần, từ bên trong chui ra một tiểu đồng khoảng mười lăm tuổi.

Tiểu đồng kia cười hì hì nhìn hai người, hai tay ôm thân cây, như là rất cố sức, thở hổn hển bò từ trên cây xuống.

Chờ hai chân rơi xuống đất, cậu lập tức chạy