Chương 14

Edit: uyenuongmong

Beta: Moè 🍋

Cây cỏ ngày xuân một mảnh xanh tốt, đâm chồi nảy lộc dào dạt hơi thở tươi mát, không khí trong lành.

Ban một, các nữ sinh đều đang thảo luận lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao, trước sau bàn tán thành một đoàn đến vui vẻ, chỉ có Diêu Dao là phái hành động, lôi kéo Nhan Hề đi lên tới cửa ban ba lớp hai tìm người, vò đầu ảo não hỏi: " Cho hỏi mỹ nữ Vương Hoan có ở đây không?"

Vương Hoan ra tới cửa, nhíu mày: " Tôi có biết cô sao?"

" Em tự giới thiệu không phải chị liền biết em sao, em tên Diêu Dao."

Diêu Dao hưng phấn: " Mỹ nữ, năm trước ở đại hội thể dục thể thao chị nhảy bài mở màn quá đẹp, năm nay chị có thể thêm một người là em không? Em cũng muốn nhảy."

Vương Hoan cười khẽ: " Có sở trường gì không?"

".....Có a!"

" Sở trường nhảy hai bước."

Diêu Dao mặt dày hoàn toàn không luống cuống, đứng giữa hành lang ban hai nhảy lên, nhảy đến xung quanh đều vang tiếng cười nhạo. Nhan Hề vội vàng giữ chặt cô nàng căn bản không biết khiêu vũ này lại: " Được rồi, được rồi."

Diêu Dao hoàn toàn không thấy mất mặt: " Mỹ nữ, tuy rằng em nhảy kém, nhưng em học tập không tốt, có rất nhiều thời gian luyện tập a, chị mang theo em đi?"

Vương Hoan mà đồng ý liền có quỷ, quay đầu nhìn Nhan Hề: " Em cũng muốn khiêu vũ?"

Nhan Hề vội vàng lắc đầu: " Em không nhảy."

Diêu Dao túm chặt tay Nhan Hề: " Bạn ấy biết khiêu vũ, biết nhảy ba lê! Ba lê được không mỹ nữ?"

Vương Hoan ý vị thâm trường* mà nhìn Nhan Hề, lắc đầu: " Ba lê cùng Street dance phong cách khác biệt, nhảy Street dance sẽ rất khó coi, hơn nữa ban hai học tập vội vàng, không rảnh dậy mấy đứa."

*Cái nhìn tế nhị sâu sắc

Sau khi trở lại lớp, Diêu Dạo hận sắt không rèn thành thép mà nói: " Cậu rõ ràng rất muốn nhảy a, cậu sợ cái gì, sợ anh cậu không cho? Cậu tại sao lại sợ anh ta như vậy."

Nhan Hề nhỏ giọng nói lại: " Tớ sợ anh ấy tức giận lại không phụ đạo cho tớ, hơn nữa ba lê là lúc còn nhỏ học qua, đã 5 năm tớ không có nhảy."

" Cậu hiện tại học đã đứng thứ nhất, còn cần anh ta phụ đạo?" Diêu Dao tức giận nói lớn " Tớ không học qua còn dám nhảy, cậu chính là nhát gan còn lấy cớ, thích liền phải tranh thủ hiểu chưa."

Nhan Hề muốn nói để sau, lại nghe được bên kia Lý Vũ Tĩnh cùng vài nữ sinh khác vây quanh Hàn Y Na khen ngợi: " Y Na, cậu thật giỏi quá a, cậu nhảy Street dance cũng quá đẹp đi,đem các học tỷ xem đến ngạc nhiên."

Diêu Dao nghe được càng không cao hứng, tiệm tay cầm sách vở ném lung tung trên bàn.

*

Ban ba lớp một tiết thể dục,Thẩm Phi lười biếng dùng tay đập bóng, đứng cạnh Hà Tư Dã bát quái: " Tứ gia, nghe nói Nhan Hề muốn khiêu vũ?"

Hà Tư Dã cầm áo khoác đồng phục vắt lên vai: " Dám nhảy! Tôi đánh gãy chân cô ấy."

Thẩm Phi: "......."

Không dám nói đến chuyện đó nữa, Thẩm Phi liền móc trong túi ra bộ bài: " Tứ gia, tới chiến."

Hà Tư Dã lười biếng nhướng mày: " Chơi, vừa lúc thiếu tiền."

Thẩm Phi ngồi cùng bàn với học thần sợ bị bắt gặp: " Dương chủ nhiệm mới bắt được ở lớp tám một đám người đánh bài."

Thẩm Phi híp mắt cười hắc hắc: " Nhưng không có việc gì, tôi có người canh trừng."

Thẩm Phi chạy thẳng ra chỗ nhảy xà đơn, vẫy tay với Nhan Hề: " Nhan Hề! Lại đây, giúp anh Tiểu Phi một chuyện."

Học kỳ hai lớp ba ban một và lớp một ban ba có tiết thể dục vừa vặn học chung, Nhan Hề cùng Diêu Dao thường hay ngồi sau chỗ nhảy xà đơn nói chuyện phiếm.

Nhan Hề xoa nhẹ đầu Diêu Dao còn đang giận dỗi, đi qua: " Có chuyện gì vậy anh Tiểu Phi?"

Thẩm Phi bắt lấy tay Nhan Hề kéo cô chạy: " Đi tới đây em liền biết."

Lớp một ban ba ở lại lớp chỉ có ba người, không khí lại rất sôi nổi, khắp nơi vang lên tiếng đánh bài.

Bên trong Hà Tư Dã lười biếng dựa người vào ghế, đem hai chân gác lên ghế dựa phía trước, ngón tay thon dài cầm những lá bài xòe thành hình quạt, anh rút một lá ném xuống bàn, lại rút ra một lá nữa ném xuống, xong liền rút ra bốn lá bài tẩy cùng lúc ném xuống bàn, khẽ mở môi cười nói: " Ù."

( Chỗ đánh bài này mình dịch không được rõ lắm, mong độc giả thấy có thiếu xót xin chỉ bảo 😊)

" Mẹ nó," Thẩm Phi cảm khái " Góc độ này nhìn qua, tứ gia cũng mẹ nó quá soái."

Nhan Hề vẻ mặt mờ mịt: " Em sẽ không chơi đâu."

Thẩm Phi sốt ruột muốn đánh bài, nhanh chóng nói: " Không phải bắt em chơi, là muốn em giúp bọn anh theo dõi, thầy giáo đến thì kêu một tiếng, anh đi lấy chỗ anh em một quyển sách, em ở chỗ này đọc sách, hơn nữa em mà không giúp bọn anh theo dõi, bị bắt liền tại em a."

Nhan Hề hoảng loạn lắc đầu: " Em không làm được đâu."

Hà Tư Dã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh,nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay đang nắm cổ tay Nhan Hề, ngữ khí không vui: " Cậu tại sao lại đem cô ấy tới."

Thẩm Phi đương nhiên mà nói: " Bởi vì Nhan Hề ngoan nhất a! Con gái lớp mình không đáng tin, ai biết các cậu ta có tự đi cáo trạng hay không."

Hà Tư Dã hướng Nhan Hề khẽ nhếch cằm: " Trở về đi, không cần em."

Nhan Hề sợ anh Tiểu Dã tức giận, lập tức sửa lời: " Em không về đâu, em ở chỗ này ạ."

Điện thoại Hà Tư Dã vang lên, anh nhìn qua màn hình, không nghe,trực tiếp tắt máy.

Thẩm Phi bát quái: " Là người anh em đã ra nước ngoài, đi mà không nói với anh trai em một câu nào, nên cậu ấy không muốn nghe điện thoại."

Nhan Hề sợ Hà Tư Dã, nhưng không sợ Thẩm Phi, nhỏ giọng hỏi lại: " Việc lớn như vậy, cậu ta tại sao lại không nói cùng anh Tiểu Dã?"

" Lúc ấy anh trai em chuẩn bị thi đấu một cuộc thi quốc tế, vì không muốn ảnh hưởng đến anh em, muốn đợi cậu ấy thi xong lại nói, kết quả...."

Trong lớp có người thúc giục: " Anh Phi, tiết này em thừa có nửa giờ thôi a!"

Thẩm Phi lập tức không nói chuyện cùng Nhan Hề nữa, chạy tới đẩy chân Hà Tư Dã ra đi vào: " Mau mau mau, tay tao đang ngứa rồi."

Bên trong vang lên tiếng Cao Thần: " Tay ngứa liền con mẹ nó đảo bài đi!"

Nhan Hề khẩn trương đứng ở cửa, không ngừng qua lại nhìn hành lang, qua mười phút, nhìn đến một vóc dáng xinh đẹp,khí chất ôn nhu, so với Hàn Y Na còn xinh đẹp hơn. Nhan Hề lúc trước ở sân thể dục xa xa có nhìn thấy cô ấy, Diêu Dao nói đây là mỹ nữ  hoa hậu giảng đường.

Nhan Hề nhìn đến mê muội, lại vội cúi đầu xuống không dám nhìn nữa,thỉnh thoảng trộm ngẩng đầu ngắm,hoa hậu giảng đường mắt nhìn thẳng, sát qua bả vai cô đi thẳng,hướng tới cửa lớp một ban ba, Nhan Hề lập tức bắt lấy tay cô ấy: " Cái kia_____"

Hoa hậu giảng đường nhíu mày xoay người, nhìn Nhan Hề một chút, chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó cười đến ôn nhu: " Chị biết em, em đến tìm anh trai em sao?"

"Không,không phải." Nhan Hề cũng không biết nên nói cái gì, buột miệng thốt ra nói: " Mỹ nữ có thể giảng cho em bài học được không?"

Đằng San San: "???"

Nhan Hề đưa ra sách của Hà Tư Dã, tay theo bản năng vặn vào nhau, thầm nghĩ đều tại Diêu Dao mỗi ngày treo trên miệng mỹ nữ, bên tai phiếm hồng: " Học tỷ, này..."

Đằng San San rũ mi nhìn sách, sạch sẽ không có bất luận chữ viết nào: " Đây là sách anh trai em?"

Hà Tư Dã có thói ở sạch, sách cũng không ngoại lệ.

Nhan Hề vừa muốn trả lời, di động Đằng San San vang lên, Nhan Hề chú ý tới số di động trên máy cô ấy cùng Tiểu Dã ca có chút giống nhau.

Đằng San San đến bên cửa sổ tiếp điện thoại, Vương Hoan trong điện thoại vội la lên: " Em gái tứ gia buổi sáng có tới chỗ tớ nói muốn học khiêu vũ, tớ lanh mồm miệng có nói mấy câu khó nghe, nói xong liền hối hận rồi, tớ sợ nó cùng tứ gia cáo trạng, tứ gia biết tớ cùng cậu là bạn,anh ấy lỡ như cho rằng đây là chủ ý của cậu thì sao?"

Đằng San San nổi giận: " Tại sao lại có chuyện như vậy!"

Vương Hoan vội thanh minh: " Mọi người đều nói nó không phải em gái ruột của tứ gia, em gái hàng xóm dễ dàng phát sinh tình cảm nhất,đến Học Viện điện ảnh cậu cũng không đi, lại muốn cùng tứ gia học chung một trường đại học....."

"Được rồi", Đằng San San lạnh nhạt nói " Tớ an bài em ấy theo cậu học, cậu dậy em ấy đi."

Nhan Hề còn đang ở hành lang  đi lại ngó quanh, Đằng San San nói chuyện điện thoại xong vừa quay lại, đồng thời Nhan Hề liền nhìn thấy Dương chủ nhiệm đi về phía này, nhanh chóng đứng nghiêm hô to một tiếng: " Dương chủ nhiệm!"

Dọa Đằng San San giật mình, cũng dọa mọi người trong phòng, lập tức lấy áo đồng phục che lên bàn, lấy sách ra coi như không có việc gì.

Dương chủ nhiệm thích nhất học sinh học tập tốt, hướng Nhan Hề gật đầu cười, rồi mới bước đi vào lớp một,rống to: " Bốn người các cậu!"

Nhìn đến Hà Tư Dã, Dương chủ nhiệm ôn hòa nói: " Hà Tư Dã em đi ra ngoài."

Tiếp theo quát lớn: " Dư lại ba người các cậu,theo tôi về văn phòng!"

Thẩm Phi ở phía sau bi phẫn gào lên, Hà Tư Dã thích ý tự nhiên đi ra khỏi lớp, Đằng San San khóe mắt thấy anh đi tới, lập tức hướng Nhan Hề cười: " Nghe nói em muốn ở đại hội thể dục thể thao biểu diễn khiêu vũ phải không? Có thể a, chị bảo Vương Hoan dạy cho em."

Nhan Hề sợ anh Tiểu Dã tức giận, gấp đến độ xua tay liên tục: " Không cần không cần, quá phiền toái học tỷ."

Đằng San San cổ vũ nói: " Không có việc gì, ban một hiện tại học tập không vội, có sở thích khá tốt."

Nhan Hề nhìn lén Hà Tư Dã, Hà Tư Dã liền không kiên nhẫn nói: " Nhìn tôi làm cái gì, em muốn nhảy liền nhảy."

Dừng một chút, anh bổ sung: " Từ trước đến nay tôi không tham gia đại hội thể thao."

Tác giả có lời muốn nói:

# Mặt sưng phù thành bánh bao tiểu tứ gia tay hướng ta phất phất ý bảo tỏ vẻ vẫn có thể tiếp tục dũng cảm sống tiếp #

#Ta mẹ nó đau quá a!!!!!!!#

#Ai tuổi trẻ mà không có thời điểm nói ra vài câu mạnh miệng #