Chương 62

Sau khi hôn Mã Nhược Phàm đắc nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, Thượng Quan Lưu Hiên ăn uống no đủ hướng Tư Không Viêm Lưu làm một cái lễ, rồi kéo Mã Nhược Phàm xuyên qua một đám các đại thần đang dại ra ly khai đại điện.

Chỉ để lại mọi người đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau.

Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu phục hồi tinh thần có chút xấu hổ mở miệng nói: “Chúng ái khanh, nếu như không có việc gì, vậy sáng mai lại thượng triều đi.”

Sau đó, thừa dịp chúng đại thần còn chưa phản ứng được, Tư Không Viêm Lưu nhanh chóng rời đại điện.

Hôm nay khi lâm triều phát sinh một loạt sự tình thật sự là quá mức tưởng tượng, chúng đại thần sớm đã có chút không thể chấp nhận, hơn nữa Hoàng Thượng vừa rồi phản ứng cũng rất không thích hợp, chúng đại thần càng ngày càng cảm thấy việc này càng thêm khó bề phân biệt.

Trên đường quay về tẩm cung, Tư Không Viêm Lưu tinh thần có chút hoảng hốt.

Vừa rồi khi Thượng Quan Lưu Hiên cường hôn Mã Nhược Phàm, Tư Không Viêm Lưu đột nhiên phát hiện  một sự thật cực kỳ kinh tủng: bản thân cư nhiên đối Vịnh Dạ có cảm giác!

Tuy rằng triều đại này nam nhân hảo nam phong cũng không phải ngạc nhiên gì, rất nhiều nhà giàu nuôi dưỡng một hai nam sủng xinh đẹp, nhưng là việc này tuy rằng phổ biến, nhưng là không phải chuyện thực sáng rọi gì, triều đại này hoàng đế cũng chưa có ai ham mê nuôi dưỡng nam sủng, nếu muốn nói nam phong thịnh hành, triều đại trước thật ra lưu hành hơn.

Tư Không Viêm Lưu thật không phải lo lắng này, hắn từ trước đến nay là một người nghĩ là làm, một khi có ý tưởng gì sẽ lập tức thực hiện, hoàn toàn không bận tâm cái nhìn người bên ngoài.

Chính là, hắn thật sự lo lắng chính là, mình nếu thật sự yêu Vịnh Dạ, Vịnh Dạ sẽ nghĩ thế nào? Có thể cảm thấy phụ hoàng của mình  nguyên lai là một nam nhân hạ lưu lại biến thái như vậy hay không, cư nhiên ngay cả đứa con của mình cũng không buông tha?

Không biết Vịnh Dạ thật ra có suy nghĩ gì. Cho nên, Tư Không Viêm Lưu thực buồn bực.

Khi trở lại tẩm cung, Vịnh Dạ còn chưa tỉnh lại.

Đứng bên giường, Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng địa nhìn thấy gương mặt bé im lặng ngủ.

Mày hơi hơi nhíu lại, giống như đang mộng cái gì đó không tốt, bé ngay cả trong lúc ngủ mơ đều có chút nôn nóng bất an, đây là di chứng trải qua vài lần thống khổ trong mấy năm qua lưu lại.

Sợ hãi đêm tối, sợ hãi cô đơn, y hiện tại cực độ không có cảm giác an toàn, giống như một bình hoa trân quý chạm một cái sẽ vỡ nát, làm cho người ta vô cùng đau lòng.

Lông mi thật dài run run lên, bao trùm lên một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, giống như hai cánh bướm màu đen chớp duyên dáng, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Tuổi càng lớn, Tư Không Vịnh Dạ lớn lên là càng ngày càng đẹp, nổi bật đã hoàn toàn vượt qua mẫu thân từng phương hoa tuyệt đại của y Oánh phi.

Tư Không Viêm Lưu mỗi lần thấy y, nội tâm lại phi thường áy náy, lúc trước không nên quyết tuyệt như vậy, bức tử  mẫu thân y, nên mới làm hại y rơi vào tay hoàng hậu, bị chịu khổ ngược đãi đến hai năm.

“Ngươi sẽ hận ta sao?” Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng vuốt ve hai má phấn nộn của bé, nội tâm tràn đầy  cảm giác ấm áp: “Phụ hoàng về sau nhất định sẽ hảo hảo đối với ngươi, vĩnh viễn đem ngươi đặt ở vị trí quý giá nhất trong nội tâm.”

Tư Không Vịnh Dạ đang ngủ say không có phản ứng.

Y không nghe thấy lời nói Tư Không Viêm Lưu thổ lộ.

Tư Không Vịnh Dạ khi ngủ thực im lặng, cùng tiểu hài tử khác hoàn toàn bất đồng, trên cơ bản đều là vẫn duy trì một tư thế, cảm giác ngủ ngon, hơn nữa thân thể  y hương hương mềm ôm lấy thập phần thoải mái, cho nên, Tư Không Viêm Lưu luôn thích ôm y ngủ.

Tư Không Vịnh Dạ ngủ đặc biệt môi hơi hơi mân mê, đôi môi mềm mại phấn hồng thoạt nhìn rất đầy đặn, phi thường mê người.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy môi có điểm tỏa sáng của y, thân thể đột nhiên một trận khô nóng, máu cả người bắt đầu có chút sôi trào.

Hảo ~ hảo mê người! Tư Không Viêm Lưu cảm giác chính mình dục vọng đang thiêu đốt, bình thường hắn cấm dục mà giờ phút này lại bị dục hỏa mãnh liệt cháy sạch có chút thần trí mơ hồ.

Đáng chết! Vịnh Dạ còn nhỏ như vậy, ta cư nhiên đối y có  loại ý tưởng này! Tư Không Viêm Lưu lắc lắc đầu, muốn lắc ra ý niệm lung tung trong đầu.

Chính là, đôi môi phấn nộn nộn của Tiểu Vịnh Dạ vẫn ở trong đầu hắn lắc đi không được, nội tâm đấu tranh một trận, Tư Không Viêm Lưu phi thường bất đắc dĩ cảm giác hạ thân của mình ~ cường.

“………”

Làm sao bây giờ? Tư Không Viêm Lưu bị dục vọng hừng hực thiêu đốt có chút không thở nổi, lâu dài XX không có phát tiết đã muốn sắp tăng tới nổ mạnh.

Tư Không Viêm Lưu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vịnh Dạ, nuốt  nuốt nước miếng, hầu kết cao thấp giật giật.

Hiện tại, hôn một chút chắc là cũng không sao đi? Về sau chậm rãi làm cho Vịnh Dạ chấp nhận ta đi. Chờ y qua mười bốn tuổi ta sẽ lại muốn y, làm cho y chân chính trở thành người của ta. Chính là khi đó, Vịnh Dạ chắc sẽ không hận ta đi? Tư Không Viêm Lưu có chút bi ai nghĩ.

Tư Không Viêm Lưu đã bắt đầu chấp nhận số phận , hắn phát hiện mình là thật sự yêu Vịnh Dạ , hơn nữa còn là loại bất trị.

Hắn tác phong từ trước đến nay bá đạo, nếu xác định  Vịnh Dạ, hắn cả đời này cũng không sẽ thả y đi, mặc kệ y nội tâm có nguyện ý hay không.

Tư Không Viêm Lưu nhẹ vỗ về mặt Tư Không Vịnh Dạ, nội tâm âm thầm đối Vịnh Dạ nói: ngươi cả đời này chỉ có thể là người của trẫm, cho dù ngươi cả đời đều hận trẫm, trẫm cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi ý tưởng. Ngày sinh nhật ngươi mười bốn tuổi, trẫm là vô luận thế nào cũng muốn  ngươi.

Hết chương thứ sáu mươi hai