Chương 97: Hỗ trợ tìm người

Ngày hôm sau Trương Quốc Phú tỉnh lại mới phát hiện mình đã được chuyển đi. Trương Thanh đưa Trương Thị từ khách sạn tới, mua cho bọn họ bữa sáng "Như thế nào rồi hả ba, đầu ba còn đau không?"

Trương Quốc Phú thấy Trương Thanh mặt đầy quan tâm, sáng sớm lại phát hiện mình được ở chỗ tốt này đều là nhờ có phúc của con trai cùng cháu trai, kéo tay y nói: "Không đau, một chút cũng không đau, chỉ là đập đầu rồi trầy da tí thôi mà, có thể có chuyện gì chứ?"

Trương Thị bưng cháo tới, sáng sớm mà sắc mặt đã không tốt rồi, nghe lời này xong giọng không vui nói: "Cái gì gọi là đập đầu trầy tí da? Hóa ra khâu mấy mũi kia là vô ích à?"

Trương Quốc Phú cũng biết tính tình Trương Thị, biết lần này bản thân đã dọa bà sợ rồi. Tối hôm qua mơ mơ màng màng còn nghe tiếng bà ngồi ở đầu giường nức nở, nghe bà nói như vậy lão cũng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Tôi không thèm so đo với bà nó."

Trương Thị cầm chén đặt vào trong tay Trương Thanh, không thèm nói lý với lão. Trương Thanh không hiểu sao lại thở dài, Trương Quốc Phú đưa tay ra muốn tiếp.

"A Thanh, để ba, ba bị thương ở đầu cũng không phải bị thương ở tay."

Trương Quốc Phú cảm thấy chân tay mình hoàn toàn khỏe mạnh lành lặn, để Trương Thanh đút cho lão thì mất mặt chết đi được. Trương Thanh cũng biết ý lão, đặt chén vào tay Trương Quốc Phú.

Quách Tĩnh Tĩnh từ trong phòng vệ sinh đi ra, thái độ Trương Thị đối với cậu khác một trời một vực so với thái độ với Trương Quốc Phú. Bà kéo tay cháu trai hỏi: "Tối hôm qua ở đây nhất định ngủ không ngon đúng không con? Nhìn con gần đây cũng gầy đi rồi này, tới đây, bà nội mua xíu mại con thích ăn đây, con mau tới đây ăn nhiều một chút, lạnh thì ăn không ngon đâu."

"Dạ, con cảm ơn bà."

Quách Tĩnh Tĩnh ngồi một bên trên ghế salon, Trương Thị đem đồ ăn sáng mua được bày ra trước mặt cậu, cười bảo cậu ăn nhiều vào. Trương Quốc Phú nhìn mấy lần, rõ ràng có tâm sự.

Ăn xong bữa sáng rồi, bác sĩ tới giúp Trương Quốc Phú đổi thuốc, Trương Thị quay đầu qua một bên không dám nhìn vết thương kia, Trương Quốc Phú nhát gan sợ đau, bắt đầu còn hít vài ngụm khí nhưng thấy Trương Thị như vậy, nhếch môi không lên tiếng nữa.

Trong miệng vừa nói lời ghét bỏ, nhưng dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, hai người đã sớm như lá hợp với chi, chi hợp với cây, ai cũng không thể rời bỏ người nào.

Chờ xử lý xong xuôi rồi, trong phòng chỉ còn lại cả nhà bọn họ bốn người. Vào sáng sớm trước khi Trương Thanh tới, Quách Tĩnh Tĩnh để Hạ Phạm Hành trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm qua hắn cũng đi theo bận bịu hơn nửa đêm rồi. Lúc đó Trương Quốc Phú vẫn còn phải truyền nước biển, phải có người trông bình, Hạ Phạm Hành để cho Quách Tĩnh Tĩnh ngủ còn mình ngồi trông một đêm. Quách Tĩnh Tĩnh ngoài miệng không nói gì nhưng buổi sáng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn, trong lòng có chút xót xa không thôi.

Hạ Phạm Hành cũng không nói gì nhiều, xoay người đi về trước, ở cửa còn đụng mặt với Trương Thanh và Trương Thị. Trương Thanh tất nhiên biết hắn giúp Quách Tĩnh Tĩnh một đêm, Trương Thị không hiểu tình huống gì, cũng không biết khách sạn có phục vụ bữa sáng, chỉ nghĩ rằng hắn dậy sớm để đi ăn sáng.

Trương Quốc Phú tối hôm qua sau khi đưa tới bệnh viện để xử lí vết thương nên chưa tắm, trên cổ áo cùng trước ngực đều dính máu. Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh giúp lão thay quần áo, mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện vào, thuận tiện lau người cho lão.

Vốn dĩ Trương Quốc Phú còn sợ Trương Thị sẽ đem chuyện lão bị thương nói ra, kết quả tới một hồi lâu, Trương Thị trừ bỏ trưng ra sắc mặt xấu cho lão nhìn ra, hỏi bác sĩ về đồ ăn kiêng thì không nói thêm câu nào nữa, vào lúc này bà ngồi ở bên cạnh sửa sang lại quần áo lão thay ra.

Trương Quốc Phú nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn nổi, ngẩng đầu nói với Trương Thanh: "Ai ôi, con xem, giờ cũng cuối năm rồi mà ba làm sao lại không có mắt như thế, ở nhà mình tự ngã đập đầu, lần này thì hay rồi, chuyện cũng không xong mà còn làm mẹ con mệt chết?"

Trương Thanh còn chưa mở miệng, Trương Thị từ phía sau phun ra một câu: "Đâu chỉ là không có mắt!"

Trương Quốc Phú bị chửi đến lúng túng, biết trong lời của bà có hàm ý, nhưng lại không dám chọc bà, chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống.

Trương Quốc Phú xoay người lại nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, nghe nói phòng bệnh này là do một người bạn của con sắp xếp à? Chỗ này tốt thế, nhưng chắc ở không tốt lắm đâu ấy? Một đêm ở tốn bao nhiêu tiền hả con? Đắt không? Nếu không được thì đổi cho ông sang phòng bệnh bình thường cũng được? Dù sao bác sĩ cũng vừa nói rồi, ở lại quan sát một đêm rồi ngày mai ông có thể về nhà rồi, ta không cần phung phí tiền bạc đâu con."

"Thế à, tiền ở đây một đêm dù sao thì cũng không bằng giá của một cái áo mà." Trương Thị lại bỗng nhiên nói một câu.

Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu nhưng Trương Quốc Phú hiểu. Không phải là nói cái áo bông lão mua cho Trương Kỳ đó sao? Có điều đắt thật, một cái áo vầy thôi mà đã hơn hai nghìn lận, may là Trương Quốc Phú mang theo thẻ ngân hàng, nếu không chắc sẽ ở cửa hàng của người ta làm trò cười cho thiên hạ mất.

Nhưng mà vào lúc này Trương Quốc Phú cũng không dám đem giá này tiền nói cho Trương Thị, càng nói đoán chừng Trương Thị càng đau lòng. Mặc kệ như thế nào, Trương Kỳ là cháu trai của lão, lão cũng thật lòng cưng yêu cậu ta, chuyện như vậy rồi nhưng lão vẫn không nỡ bỏ Trương Kỳ.

Vì bản thân mà phải bỏ ra một khối tiền Trương Quốc Phú không làm được, nhưng vì cháu trai nên dù có tiêu bao nhiêu đi nữa Trương Quốc Phú cũng nguyện ý.

Trương Quốc Phú coi như biết mình bây giờ người đầy tội lỗi, nói cái gì cũng đều sẽ thành sai, lão liếc Trương Thị liền nói: "Được, tôi không nói, tôi thật sự xin lỗi bà, được chưa? Bà cũng đừng nóng giận, không đáng để bà tức giận đâu mà."

"Là không đáng giá, " Trương Thị quăng quần áo đang siết chặt trong tay ra, ngẩng đầu trừng lão, "Từ khi tôi gả cho ông chưa có một ngày nào đáng để sống cả."

Vừa nói đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cũng không biết để làm gì.

"Cũng đã bao nhiêu năm rồi, ngay ở trước mặt con cháu bà làm sao có thể nói như thế chứ!"

Trương Quốc Phú quát một tiếng, cửa phòng vệ sinh rầm một tiếng bị đóng lại. Trương Quốc Phú rướn cổ ra nhìn một chút, Trương Thị mỗi khi cãi nhau với lão đều vào trong phòng, khóc không ra tiếng, trừ phi chính bà nguyện ý nếu không sẽ không đi ra.

Ánh mắt Trương Quốc Phú không rời khỏi cửa phòng vệ sinh, âm thầm kéo kéo cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói: "Tĩnh Tĩnh, ông nội có một chuyện muốn nhờ con giúp một chút, có được hay không?"

"Ông nội, ông nói đi." Quách Tĩnh Tĩnh biết đại khái, chuyện này phỏng đoán có liên quan tới Trương Kỳ.

Quả nhiên, Trương Quốc Phú nói: "Tối hôm qua bà con cùng Kỳ KỲ không có chuyện gì cả, chỉ là rùm beng một trận thôi. Con biết bà con đấy, nói năng chua ngoa, Kỳ Kỳ dẫu sao tuổi còn nhỏ nên chẳng qua cãi lại mấy câu thôi. Đứa bé kia cũng là hư quá, nó là tiểu bối, đã làm sai chuyện bà nội nói mấy câu thì không được sao? Lại còn muốn đối nghịch với bà con nữa chớ. Bà con nhất thời quá lời, đuổi nó ra ngoài rồi. Con nói đi, nó chỉ là một thằng bé từ nước ngoài trở về, hơn nửa đêm chạy ra khỏi nhà còn có thể đi đâu hả con."

Quách Tĩnh Tĩnh nghe, mặc dù Trương Quốc Phú ý này bề ngoài nhìn như đang chỉ trích Trương Kỳ nhưng nói thật ra thì đã vì Trương Kỳ mà giúp cậu ta chối bỏ đi trách nhiệm nặng nhất.

Trương Thanh mím môi, cúi đầu không lên tiếng.

Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên cũng sẽ không vạch trần, Trương Quốc Phú nói đến đây cậu cũng biết đại khái ý của lão.

"Ông nội có phải muốn con giúp ông tìm Trương Kỳ? Có điều tối hôm qua con đã gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta không có nhận." Quách Tĩnh Tĩnh đè lại lửa giận, không muốn để Trương Quốc Phú nhìn ra.

"Không có nhận? Vậy... Vậy nó đi đâu vậy a?" Trương Quốc Phú cuống cuồng, "Tĩnh Tĩnh, bạn của con không phải rất có danh tiếng sao? Con xem chút xem, có thể hay không... Có thể hay không nhờ cậu ấy tìm hộ? Ông nội biết, Trương Kỳ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, khẳng định đã nói lời con với ba con không thích nghe, cũng mặc kệ nói thế nào thì nó vẫn là em họ con mà, con tìm nó về đi, ông bảo nó xin lỗi các con."

"Ông nội, ông đừng vội, con sẽ cố hết sức để tìm." Thật ra thì coi như Trương Quốc Phú không nói, Quách Tĩnh Tĩnh cũng ắt sẽ tìm Trương Kỳ trở về.

Trương Quốc Phú gật đầu: "Vậy thì tốt, đứa bé ngoan, Kỳ Kỳ có thể có con là anh trai, quả là nó có phúc!"

Trương Quốc Phú lại nói mấy câu với Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh một mực cúi đầu không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trương Thị vào lúc này cũng từ trong phòng vệ sinh đi ra, xem bộ dáng là mới rửa mặt xong, trên tóc còn vương giọt nước. Trương Thanh cầm khăn lông giúp bà lau đi, chỉ làm như không nhìn thấy tia máu trong mắt bà.

"Không cần, một hồi là khô ấy mà."

Trương Thị đẩy tay Trương Thanh ra, không để cho y làm.

"A Thanh, ba con để mẹ trông là được, con vẫn là mau trở về đi thôi, gà ở nhà không thể không có ai trông. Tĩnh Tĩnh cũng trông nom ba con cả một đêm rồi, bận rộn cả đêm, trở về nghỉ ngơi một chút cho khỏe, ngày mai còn phải đi làm chứ."

"Mẹ, mẹ cùng A Tĩnh trở về đi, ba để con chăm là được." Trương Thanh không thể nào yên tâm để Trương Thị ở lại một mình, cũng không yên tâm bà một mình về nhà.

"Không cần không cần, mẹ còn chưa già tới nỗi chưa thể động đậy đâu, các con trở về đi thôi, trở về đi thôi."

Trương Thị cười một tiếng, khoát tay thúc giục bọn họ đi mau.

Trương Thanh biết tính Trương Thị, nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả, quay đầu thấy quần áo bẩn của Trương Quốc Phú, nói: "Mẹ, quần áo kia mai ba xuất viện chắc chắn không thể mặc được rồi, mẹ về tìm cho ba bộ đồ sạch sẽ, sáng mai để A Tĩnh xin nghỉ nửa ngày, đưa quần áo tới, con cùng A Tĩnh cũng không biết ba nên mặc gì đâu."

"Vậy được, vậy ngày mai mẹ tới." Trương Thanh vừa nói như vậy, Trương Thị cũng không có cách nào từ chối nữa.

"Ngày mai đều về hết rồi bà còn chạy tới chạy lui làm gì, để Tĩnh Tĩnh thuận đường đưa tới cho tôi là được." Trương Quốc Phú cũng không muốn để cho bà hai đầu chạy đi chạy lại, tối hôm qua là hồ đồ không chú ý tới, Trương Thị vốn còn có chút say xe.

Lúc sắp đi, Trương Thanh lặng lẽ nói cho Quách Tĩnh Tĩnh: "Bà con sáng mới uống có hớp cháo nhỏ, tối hôm qua cũng là quá nửa đêm mới ngủ, trời chưa sáng đã dậy rồi, sau khi về con làm cho bà chút đồ ăn, ăn rồi để bà nằm nghỉ, con ở cạnh chăm bà chớ đi đâu đó. Bà thương con, chắc chắn không muốn để con mệt."

"Con biết rồi ba."

Quách Tĩnh Tĩnh cầm quần áo bẩn của Trương Quốc Phú lên, dẫn Trương Thị đi.

Vốn dĩ muốn gọi điện cho Hạ Phạm Hành nhưng lại sợ hắn đang ngủ, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút vẫn là không gọi, đưa Trương Thị ra cửa đón xe trở về thôn.

Trở lại Trương gia, máu ở gian nhà chính cùng mì nguội ở trên bàn còn chưa được dọn dẹp. Trương Thị thấy tình trạng trong phòng, kinh ngạc đứng ở đằng kia hồi lâu không động.

Trương Thị đem chuyện nói cho Trương Thanh, Quách Tĩnh Tĩnh bên này còn chưa nói, bà không muốn vì Trương Kỳ mà chối bỏ trách nhiệm, quay đầu kêu một tiếng: "Tĩnh Tĩnh"

Nhưng gọi xong rồi, bà lại quả thực không nói ra được câu nào.

Quách Tĩnh Tĩnh chỉ coi như không chú ý tới, đỡ Trương Thị vào trong phòng, nói: "Bà nội, bà trước ngồi nghỉ ngơi một hồi đi, con đi dọn dẹp một chút."

"Bà nội tự làm, con ngồi nghỉ đi." Trương Thị đưa tay thì đụng tới miệng chén, Quách Tĩnh Tĩnh ngăn không để cho bà làm.

"Con dọn, bà mới vừa còn say xe, trước nghỉ một lát đi bà."

Lưu đầu tử vừa hay trở về từ chỗ ruộng đi qua cửa, thấy cửa mở liền đi vào.

"Chị, chị đã về rồi à? Anh cả em không có sao chứ?"

"Không sao không sao, lão Lưu à, chuyện này tôi phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu..."

Thừa dịp Lưu lão đầu phân tán sự chú ý của Trương Thị, Quách Tĩnh Tĩnh nhanh chóng thu dọn nhà, mì sợi cũng đổ vào trong chậu, đưa tới chuồng heo nhà Lưu lão đầu, tổng cộng cũng chỉ là ba chén một nồi, rửa cũng mau, chờ rửa xong, Quách Tĩnh Tĩnh múc nước từ một cái xô nhựa, rửa sạch máu trên bàn, trên đất.

Mưa mấy ngày rồi, hôm nay coi như trời cũng tạnh, Trương Thị đi theo Lưu lão đầu ngồi ở cửa vừa nói chuyện tối hôm qua, vừa nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cầm cây lau nhà, giẻ lau từng lần một lướt qua. Máu vốn là không thể lau sạch nhưng Quách Tĩnh Tĩnh không muốn lưu lại một tia dấu vết, nắm chặt cây lau nhà trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rất nhiều, không muốn để cho Trương Thị nhìn thấy sắc mặt của mình nên vẫn luôn đưa lưng với người ở bên ngoài.

Trương Thị nhìn bóng cậu khom người bận rộn, trong lòng chua xót không dứt.

Lưu lão đầu cũng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, cười một tiếng nói: "Tĩnh Tĩnh đứa nhỏ này, từ nhỏ đã chăm chỉ cần cù rồi, ba nó cũng vậy, đều là những đứa con ngoan. Em nói thật này chị, năm đó nghe nói chị nhận A Thanh làm con trai em thật sự không thể hiểu được, bây giờ nhìn lại, thật đúng là duyên phận của hai người! Bệnh A Thanh có thể khỏi được không thể không kể đến công lao của chị!"

"Nào." Trương Thị xúc động, cúi đầu cầm khăn xoa xoa đôi mắt."Thật ra thì có thể có được đứa con trai như A Thanh là do tôi có phúc mới phải, đều nói dưỡng nhi phòng lão, cậu xem những năm này con tôi từng đứa từng đứa về nhà được có mấy lần đâu? Nếu không có hai đứa nhỏ A Thanh với Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh tôi thì cậu nói xem đời này tôi sống để làm gì đây?"

Lưu lão đầu không đồng ý nói: "Chị nhìn chị kia, nói gì thế? Vu Hải bọn nó đó là ở bên ngoài bận bịu kiếm nhiều tiền, muốn cho anh chị một cuộc sống tốt hơn đó."

"Chúng tôi già rồi, còn sống được mấy năm đây? Cuộc sống dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng không bằng người nhà quây quần bên nhau cậu ạ, có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau. Tôi tình nguyện bọn nó giống như nhà cậu ấy, mở cửa hàng thóc thuế, người một nhà ở chung một chỗ, an an ổn ổn qua một đời thì đời này tôi đã quá mãn nguyện rồi."

Lưu lão đầu nghe xong, nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy. Con trai ông mặc dù kiếm không được nhiều tiền như mấy người con của Trương gia nhưng cũng chẳng phải lo ăn lo mặc. Ông ở nhà còn có mấy mẫu đất, còn có cháu trai, thi thoảng làm trận cãi nhau tí với con dâu, đây mới gọi là cuộc sống chứ!~

Thấy tâm tình Trương Thị không được tốt, Lưu lão đầu vòng vo nói: "Chị không phải còn có A Thanh bên người đó à? Chị đối xử với Trương Thanh quá tốt, chúng em đều thấy hết ở trong mắt, Trương Thanh cũng là một đứa nhỏ ngoan biết tri ân báo đáp, anh chị đau đầu tí thôi mà nó đã chạy tới chạy lui, con ruột cũng chưa chắc có thể làm được như thằng bé đó. Còn có Tĩnh Tĩnh cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, nó năm nay cũng hai mấy rồi ấy nhẩy? Chờ nó kết hôn rồi sinh con thì chị sẽ bận lắm cho mà coi, chắt trai còn không phải do chị ôm đấy à?"

Lời này thật sự nói trúng lời trong tâm Trương Thị, trên mặt bà lập tức hiện lên nụ cười, nói: "Chỉ cần Tĩnh Tĩnh không chê tôi, trông mấy đứa tôi cũng đều nguyện ý. Lão Lưu à, nhà cậu nếu như có cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho Tĩnh Tĩnh nhà tôi đi, chỉ cần cô gái đó tâm thiện, biết điều là được."

"Được, em để ý cho chị."

"Vậy được, chuyện này tôi nhờ cả vào cậu đó."