Chương 52

Tôi chạm mặt Thùy Vân ở cổng lâu đài. Nàng ta dẫn theo vị khách mời đặc biệt mà tôi từng nghe danh trong dạ tiệc năm ngoái, tiểu thư Phi Yến, con gái Hải quân. Dù chỉ liếc qua một lần tôi cũng có thể nhớ rõ khuôn mặt nàng ta. Đó không phải kiểu dung mạo phổ thông. Từng đường nét kiều diễm hài hòa đủ để khắc sâu ấn tượng ngay trong lần gặp đầu tiên. Nàng ta đảo mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cơ hồ cố tìm ra điểm khác biệt mà mãi chẳng thấy. Giống như rất nhiều hầu gái tò mò hóng chuyện ở lâu đài, Phi Yến cũng đang tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Nhật Vũ.

Mấy người chúng tôi khách sáo chào hỏi nhau rồi ai đi đường nấy. Tôi trở về phòng mình còn Thùy Vân đưa Phi Yến đến thăm Công chúa. Khoảng thời gian kế tiếp, Phi Yến thường xuyên xuất hiện trong Phượng Nghi đài, thiếu mỗi nước vác đồ vào ở giống như tôi. Ban đầu tôi cảm thấy hơi khác lạ, sau đã ngờ ngợ hiểu ra.

Nàng ta và Công chúa có vẻ thân thiết, tựa hai người bạn tốt hoặc chị em tốt. Nhắc đến vị Công chúa này tôi không có ấn tượng nhiều lắm, chỉ biết nàng là em gái cùng cha cùng mẹ với Nhật Vũ, trước kia được Tiên vương hết mực chiều chuộng. Khi còn là Hoàng hậu giả mạo, tôi không hề tiếp xúc với nàng, có lẽ do mệnh lệnh Nhật Vũ ban hành. Về sau một lần nữa bước vào Phượng Nghi đài dưới thân phận thật, thỉnh thoảng tôi sẽ ngẫu nhiên chạm mặt nàng ta, dừng lại trò chuyện mấy câu coi như giữ mối quan hệ bạn bè xã giao.

Khác với anh trai mình, Công chúa Lệ Vy có tính cách cởi mở và dễ chịu hơn nhiều. Nhưng hiển nhiên tôi không thể hy vọng nàng yêu thích mình giống như đối với Phi Yến, mà thật ra nàng không ghét tôi là tốt lắm rồi. Sự gắn bó lâu dài giữa bọn họ, người ngoài tôi đây cố chen chân cũng chẳng vào nổi. Rõ ràng Công chúa muốn Phi Yến trở thành chị dâu của mình. Hoặc có lẽ ngoài tôi ra, cả lâu đài đều mong nàng ấy lên ngôi Hoàng hậu. Đây hẳn là sự lựa chọn tốt nhất cho Quốc vương của bọn họ.

Ngay cả Thùy Vân cũng từng bóng gió nói với tôi. "Người có thể trợ giúp Quốc vương, người vợ xứng đáng sánh vai bên ngài không ai khác ngoài tiểu thư Phi Yến. Với thân phận hiện tại, đôi lúc ngài sẽ phải vứt bỏ tình cảm cá nhân vì lợi ích toàn cục. Ngươi là người thông minh. Hy vọng ngươi sẽ ủng hộ ngài đưa ra quyết định đúng đắn."

Khi ấy tôi im lặng thật lâu rồi nhếch miệng cười. "Ngươi quả là cô gái rộng lượng nhất mà ta từng gặp."

Những gì nàng ta nói tôi đều hiểu. Thế cục trong triều không ổn định. Quân đội phân chia thành các đạo quân khác nhau dưới sự chỉ huy của số ít nhân vật quyền lực. Đội quân không đông nhất nhưng mạnh nhất thuộc quản lý của Thượng quân, có điều ngài chưa xuất hiện nên đội quân này tạm thời bỏ qua. Vì dẫu Nhật Vũ nắm trong tay Huyền Long Ấn cũng chẳng huy động được. Quân đội chủ đạo dưới trướng Quốc vương với nhiệm vụ chính là bảo vệ kinh đô. Ngoài ra, những đội quân nhỏ hơn phân tán ở một số vùng biên giới thuộc quyền kiểm soát của các vị Thân vương và Tam quân.

Quân đội của Sơn quân và Thân vương Nhật Khánh hợp thành phe đối lập đang ra sức lôi kéo thêm một số quần thần trong triều. Địa quân từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ trung lập. Còn Hải quân chưa đưa ra quyết định dứt khoát sẽ ủng hộ bên nào. Có lẽ, thứ ông ta chờ đợi là một cam kết về ngôi vị Hoàng hậu, thông qua việc liên hôn cùng hoàng gia để củng cố địa vị. Vừa hay ông ta được coi là đồng minh quan trọng nhất hiện giờ.

Số lần chạm mặt Phi yến ngày càng gia tăng. Khi tôi nở nụ cười khách sáo với nàng, nàng chỉ hờ hững ném cho tôi ánh nhìn không mấy thiện cảm rồi kiêu kỳ ngẩng cao đầu lướt qua, quyết tâm làm một người đẹp lạnh lùng. Thế là nụ cười của tôi không cần giả tạo trưng ra nữa. Đằng nào thì hai người chúng tôi cũng chẳng vừa mắt nhau.

Trong khoảng thời gian ấy tôi không đi tìm Nhật Vũ, hắn cũng chẳng đến tìm tôi. Hai người vô cùng ăn ý đều chung suy nghĩ lảng tránh đối phương. Ngày ngày tôi vùi đầu vào tu luyện để khỏi nghĩ tới những việc không muốn nghĩ. Thế mà đêm đêm, lúc có thể nghỉ ngơi và rảnh rỗi quá mức, bao nhiêu phiền não ùn ùn kéo đến trong yên lặng.

Tôi niệm chú lấy ra viên Huyết ngọc giơ ngang tầm mắt, săm soi dưới ánh dạ minh châu mờ nhạt. Nếu không tính đến chiếc bánh Mặt Trăng đã bị cho vào bụng thì đây là món đồ đầu tiên Nhật Vũ đưa cho tôi. Rất quan trọng, rất quý giá, nhưng nó cũng chẳng ở bên tôi dài lâu, sớm muộn sẽ chuyển giao cho vị chủ nhân mới được coi là xứng đáng. Duyên phận giữa tôi và nó, hóa ra lại ngắn ngủi đến thế.

Có một buổi tối, tôi đang bước trên hành lang thì nghe tiếng nói chuyện phát ra từ góc khuất gần đấy, liền nhón chân tiến gần. Giọng của Phi Yến vang lên rõ rệt.

"Sau khi chúng ta thành hôn, cha ta sẽ dốc toàn lực phò tá chàng. Quân đội của Sơn quân rất mạnh nhưng binh lực của cha ta cũng chẳng hề thua kém. Bọn họ nhất định không làm gì được."

Tôi tò mò ló mặt ra khỏi góc tường, trông thấy hai người quay lưng về phía mình. Phi Yến đứng sát bên Nhật Vũ, hai tay ôm lấy cánh tay hắn và hơi ngẩng đầu, nhìn chẳng khác nào chú chim sẻ nép sau cánh đại bàng. Chưa kịp nghe tiếng Nhật Vũ hồi đáp, phía xa đã truyền đến tiếng bước chân vọng lại khiến tôi giật nảy người, vội vã dùng thuật Dịch chuyển rời khỏi.

Sáng sớm ngày kế tiếp, tôi thu dọn hết đồ đạc của mình nhét vào túi Càn Khôn, đứng giữa căn phòng vừa quen vừa lạ bần thần hồi lâu. Hai mắt quanh quẩn ngó nghiêng các ngóc ngách xem còn sót gì không. Ban đầu tôi định cho người thông báo tới Nhật Vũ, bởi trong lòng còn ham chút hư vinh nho nhỏ, cho rằng hắn sẽ chạy đến ngăn cản và cố gắng thuyết phục tôi ở lại. Còn tôi híp mắt nhìn hắn cười khẩy, hùng hổ nói mấy câu đạo lý rồi mặc cho hắn níu giữ vẫn kiêu ngạo rời đi, thật khí phách biết bao. Sau lại sợ nảy sinh chuyện phiền phức, có lẽ tôi vẫn nên âm thầm ra khỏi lâu đài thì hơn.

Di chuyển thật nhanh qua các dãy phố, tôi một đường tìm đến Tinh Hoa đài, trong đầu không ngừng mường tượng về người đó, vừa bồn chồn vừa mong chờ. Thế nhưng khi dừng chân trước cửa căn phòng đặt sẵn, tôi lại không nén nổi cảm giác hụt hẫng dâng tràn.

"Nhật Khánh?"

Người đang đứng trước mắt là hắn, không phải người kia - người mà ủy thác cho Nhật Khánh giúp đỡ tôi và là người tôi muốn biết nhất.

Cách đây mấy ngày, Nhật Khánh viết thư nói rằng người đó đã sẵn sàng gặp mặt, thời gian và địa điểm cũng hẹn trước khiến tôi cực kỳ vui mừng. Vậy mà hối hả chạy đến đây thì chỉ thấy một bóng hình quen thuộc.

Không nghe hắn lên tiếng, tôi sốt ruột hỏi. "Người ấy đâu?"

Nhật Khánh nở nụ cười buồn có phần bất đắc dĩ. "Nàng quả nhiên không nhớ chút gì về ta, thậm chí còn chẳng nhận biết."

Tôi khó hiểu tiến gần hơn, quan sát thật kĩ rồi cảnh giác thốt lên.

"Ngươi là ai?"

Tại sao khuôn mặt và dáng người giống Nhật Khánh đến thế? Do thuật Biến hình chăng?

"Ta là Nhật Huy. Từ giờ nàng hãy ghi nhớ kĩ cái tên này. Hơn bảy mươi năm trôi qua ta chưa từng quên nàng."

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm, trong đầu không ngừng tiêu hoá và phân tích thông tin. Nhật Huy là Nhị hoàng tử, em trai Nhật Khánh và đều là con ruột của Hoàng hậu, nhưng tôi không ngờ bọn họ là anh em song sinh. Mọi người rất ít khi nhắc đến hắn bởi quả thực hắn chẳng có điểm gì đặc biệt, hiển nhiên không phải ứng cử viên sáng giá cho vương vị.

Trước kia hắn sống tương đối biệt lập, khép kín. Trong cuộc chiến với Thân vương Nhật Tuấn lại bị thương nặng, rồi từ đó chẳng bao giờ bước ra ngoài khiến khiến người ta gần như quên mất sự tồn tại của vị hoàng tử này. Ngay cả Lâm tộc cũng bỏ mặc hắn vì bọn họ đã có Nhật Khánh làm người bồi dưỡng. Thành thử, hắn giống như ngôi sao mờ nhạt khuất lấp phía sau mây đen, vẫn luôn hiện diện nhưng chẳng ai trông thấy.

Xâu chuỗi các sự việc xảy ra, trong đầu tôi chợt nảy sinh một phán đoán, bèn ngập ngừng hỏi.

"Chúng ta từng quen biết nhau trước đây và ngươi nhờ anh trai mình giúp đỡ ta?"

Hắn gật đầu thừa nhận. Tôi nhìn kĩ hắn lần nữa, cảm giác không xa lạ như tôi tưởng, hoàn toàn khác với lần đầu gặp Nhật Vũ hay Nhật Khánh. Có vẻ giữa chúng tôi thật sự tồn tại đoạn ký ức chung và nhất định không chỉ là sự quen biết xã giao thông thường. Đáng tiếc tôi lại chẳng nhớ được gì.