Chương 97: Lưu luyến mùi hương đó

Edit: Trần Thị Nhiệt

Đế Vô Nhai vậy mà lại...Hôn nàng!

Sau khi thất thần một lát, Phượng Cửu Nhi vung tay lên, dùng hết sức đánh xuống cổ hắn.

Nhưng tay của nàng còn chưa kịp chạm đến, đã bị bàn tay của hắn túm lấy, cánh tay còn lại vừa định giơ lên, cũng đã bị hắn chế trụ, kéo thẳng lên đỉnh đầu.

Hai tay, cứ như vậy bị một tay của hắn giữ chặt, Phượng Cửu Nhi không cam tâm, cong đầu gối đánh đến nơi trí mạng của hắn.

"Không nghe lời như thế." Giọng nói trầm thấp rõ ràng đã bị đè nén, khiến người ta không thể nghe ra dáng vẻ ban đầu.

Lời này vừa nói xong, hai chân Phượng Cửu Nhi đột nhiên cứng đờ, cả người trong phút chốc đã căng cứng, hoàn toàn không thể động đậy.

"Tư thế này, hình như cũng không tệ." Nam nhân cười nhẹ một tiếng, kéo dọc theo chân đang nâng lên của nàng kéo một cái, ôm lấy cả người nàng.

Đợi lúc Phượng Cửu Nhi hoàn hồn, thì phát hiện mình đã bị hắn đặt ở trên cành cây, còn hai chân của nàng...

Đáng chết, vậy mà lại vòng qua eo của hắn, bị giữ chặt.

"Vô sỉ!" Không ngờ bị điểm huyệt, nàng vẫn có thể nói chuyện.

Cho dù không thể động đậy, nhưng cái miệng nhỏ của nàng vẫn không ngừng lại: "Buông ta ra, khốn khiếp, buông...Ngươi muốn làm gì? Cút ra!"

"Cái miệng này còn không nghe lời, bản tọa biết làm thế nào khiến nó có thể im lặng lại." Môi mỏng của Đế Vô Nhai khẽ cong lên.

Nàng không nhìn thấy nửa khuân mặt của hắn, cũng không nhìn thấy nửa môi của hắn, hơn nữa bây giờ hai người kề sát như vậy, chặt như vậy, khoảng cách như vậy, khiến người ta càng khó có thể nhìn rõ hắn.

Tất cả trọng lượng chống đỡ của cơ thể đều là hắn dính sát ôm chặt lấy eo mình, nếu hắn lùi lại, thì nàng sẽ bị ngã xuống.

Nhưng, bây giờ như vậy, bị ép tới giống như cái bánh quy kẹp, suy nghĩ một chút, thà rằng ngã xuống còn thoải mái hơn!

"Buông ra!"

"Đây là đang mời bản tọa sao?"

"Ngươi...A - " Phượng Cửu Nhi bị điểm huyệt vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nam nhân giống như là đứa bé ham học, ấn lấy môi nàng, học từng chút một làm cách nào đem nàng hoàn toàn phong ấn.

Mùi vị của cánh môi kia, hình như có chút quen thuộc...Cửu hoàng thúc...

Trong lòng Phượng Cửu Nhi chứa nghi vấn, muốn tháo mặt nạ của hắn xuống, nhưng, không thể làm gì được.

Chỉ là, kỹ năng hôn của Đế Vô Nhai thật sự là một lời khó nói hết, hắn chỉ muốn phong ấn nàng lại, nhưng lại không nghĩ ra, phải chừa lại cho nàng một chút cơ hội hít thở.

Rất nhanh, khuân mặt nhỏ nhắn của Phượng Cửu Nhi đã bị hắn chặn đến mức đỏ bừng, không bao lâu sau liền biến thành một màu đỏ tím.

"Cứu...mạng..." Nếu đất vàng trên sườn núi có thêm một ngôi mộ cô đơn, nguyên nhân cái chết là bởi vì hôn môi ngạt thở mà chết, như vậy cho dù làm quỷ, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho cái tên đầu xỏ này.

Không biết đã qua bao lâu, lúc Cửu Nhi choáng váng hoa mắt vì ngạt thở, gần như ngất đi, Đế Vô Nhai cuối cùng cũng dừng lại.

Đại khái là do hắn cũng sắp hít thở không thông.

Trán của nam nhân chống lên trán nàng, hắn mở to miệng thở dốc, cả người Phượng Cửu Nhi lại yếu ớt vô lực, đến hít thở cũng khó khăn.

"Nha đầu?" Lương tâm của tên nam nhân nào đó cuối cùng cũng phát hiện nàng có gì đó không đúng, hai tay dừng ở trên vạt áo của nàng, dùng sức kéo một phát.

Bàn tay hắn mang theo nội lực, dừng ở trên tâm môn của nàng, truyền vào trong cơ thể nàng.

Cuối cùng, Phượng Cửu Nhi ho hai tiếng, rồi tỉnh lại.
"Hừ..." Vừa tỉnh lại, nàng đã dùng hết sức để hít thở.

Cơ thể bởi vì thở mà không ngừng phập phồng.

Đế Vô Nhai chưa từng nghĩ sẽ đối với nàng thế nào, chỉ lưu luyến mùi vị bốn cánh môi dán vào nhau, muốn ôn lại cùng nàng.

Nhưng bây giờ, thân thể nhỏ bé mảnh mai của nàng đang hô hấp ở dưới tay của hắn, khoảnh khắc này, nhiệt huyết trong nháy mắt đã dồn hết lên tâm trí. Ánh mắt hắn tối sầm lại, bàn tay trượt xuống...