Chương 47-1: Mỗi ngày một bó hoa hồng 1

Trong lúc ngủ, cô mơ hồ phát hiện có người ôm cô đi, Trường Hoan mơ màng mở mắt ra, trong tầm mắt mê mang hiện lên hình dáng góc cạnh rõ ràng của Giang Thiếu Huân, cũng không biết là cảnh trong mơ hay là trong hiện thực, cô xoay người tìm một tư thế thoải mái rồi lại ngủ tiếp.

Cô gái trong lòng hơi ngọ nguậy, Giang Thiếu Huân cúi đầu, khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp, “Cũng không sợ tôi bán em đi.”

Sau khi ôm Trường Hoan về phòng, Giang Thiếu Huân cũng không ở lại qua đêm mà lái xe rời khỏi biệt thự.

Hôm sau Trường Hoan tỉnh lại, bên cạnh không có ai, không biết vì sao lại thấy mất mát, một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi, rời giường rửa mặt, trực tiếp đến phim trường.

————————————————

Sau khi chân cô khôi phục, bởi vì biểu hiện của cô trong “Trường ca thiên hạ” rất xuất sắc cho nên đạo diễn cố tình kêu tổ biên kịch tăng thêm suất diễn cho cô. Vì vậy lịch trình của cô tăng lên, nhiều khi phải quay tới tối mới xong, nói chung là Trường Hoan bận rộn hơn trước rất nhiều. 

Việc trở thành tình nhân của Giang Thiếu Huân cũng không làm cuộc sống của cô thay đổi quá nhiều so với trước kia, từ buổi tối Giang Thiếu Huân hứa dạy vũ đạo cho cô thì cô không còn gặp anh nữa, cũng không biết anh là bận quá hay là do cuộc gọi đêm hôm đó.

Biết tin bộ phim ngôn tình hiện đại “Nếu như em bình an” sắp cử hành lễ khai máy, Trường Hoan có chút sốt ruột. Vai nữ chính của bộ phim này là một vũ sư, mặc dù cô chỉ cần quay một cảnh khiêu vũ trong nửa phút nhưng nếu chỉ học qua loa một chút thì người xem chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Cô là một diễn viên chuyên nghiệp, tùy tùy tiện tiện không phải phong cách của cô.

Chị Triệu thấy trong giờ nghỉ Trường Hoan thường hay mặt ủ mày chau, không khỏi có chút lo lắng, “Trường Hoan, gần đây cứ thấy em thất thần mãi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Trường Hoan lắc đầu, “Chị Triệu, làm sao em có thể có chuyện gì chứ!.”

“Nửa tháng nay em cũng mệt rồi, hai ngày nữa vừa vặn là ngày nghỉ, em nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Chị Triệu nhắc nhở, Trường Hoan cầm di động nhìn, mới phát hiện thật sự đã qua nửa tháng, vậy mà đã nửa tháng cô không nhìn thấy Giang Thiếu Huân rồi…

“Chị Triệu, em sẽ về nhà thăm Đâu Đâu.” Mà cũng lâu rồi cô không gặp Đâu Đâu, lần trước còn hứa với thằng bé trả cúc áo cho Giang Thiếu Huân, vậy mà đến giờ còn chưa trả.

Sau khi dọn đến nhà Giang Thiếu Huân, Trường Hoan cũng thỉnh thoảng dành chút thời gian trở về chung cư cũ tìm cái cúc kia, nhưng không tìm được, không biết cô đã vứt nó trong góc nào nữa.

“Nhiếp Trường Hoan, nhận hàng chuyển phát nhanh.”

Trường Hoan đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên thấy nhân viên cửa hàng bán hoa ôm một bó hoa hồng đi tới.

Chị Triệu nghi hoặc nhìn Trường Hoan, “Cũng không biết là vị fan nào của em, chà chà, liên tục mấy ngày rồi đấy.”

Trường Hoan cũng nghi hoặc, cô ký tên xong, nhận lấy bó hoa, nửa tháng nay, mỗi ngày đều có người gửi cho cô một bó hoa tươi thật to, nhưng không để lại tên mà hỏi nhân viên cửa hàng thì họ cũng không biết.

Mà loại hoa cũng không giống nhau, mỗi ngày một loại, hôm nay là hoa hồng đen, màu đen tản ra sự thần bí giống như người tặng hoa vậy.