Chương 204: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Melodysoyani

Kỷ Bạch mắt thoáng nhìn người trên giường đơn màu trắng, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, tình yêu vốn nên là những thứ tốt đẹp, tại sao cuối cùng lại có thể khiến một người thay đổi như thế......

Lúc Kỷ Bạch ngốc trệ mất hồn nhất, Phó Thần Thương nhận lấy điện thoại, "Trừ gửi đồ cho An Cửu và cục cảnh sát, có còn những chuyện khác hay không."

Nghe được giọng của Phó Thần Thương trái tim Lâm Huyên chợt giật mình, mà lời anh nói ra càng thêm làm cô hoang mang lo sợ, không ngờ tất cả việc mình làm đều bị anh nắm trong bàn tay......

"Không có, không có...... Đúng rồi, còn có một việc, cậu ta bảo tôi mua chuộc phóng viên nói ra chân tướng chuyện anh đụng xe ở trước mặt mọi người trong buổi họp báo, sau đó vu oan cái chết của cậu ta lên đầu Tống An Cửu, chỉ là dù làm thế nào vị phóng viên kia cũng không dám đắc tội với Phó thị, nên thôi......" Sau khi nói xong vội vàng mở miệng nói: "Phó tiên sinh, anh cũng biết tôi dựa vào cậu ta để kiếm cơm, lời cậu ta nói tôi có thể không nghe sao? Tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu, dĩ nhiên...... Cũng không thể có lần sau nữa, tất cả tiền cậu ta cho tôi tôi đều quyên góp cho bên ngoài, chuyện đã xong xuôi về sau tôi lập tức về với ông bà, sẽ không bao giờ xuất hiện tại trước mặt các người nữa, van ngài bỏ qua cho tôi một lần......"

Chuyện Tô Hội Lê khiến cô chấn động quá lớn, huống chi cô đắc tội Phó Thần Thương, tuyệt đối sẽ không thể sống được ở nơi này, hiện tại tâm nguyện duy nhất của cô chính là giữ được mạng nhỏ, về phần những đồng tiền kia, vừa nghĩ tới những lời đáng sợ trước khi chết của Tô Hội Lê, cô đã không dính tới chút nào nữa, chỉ muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô ta, kết thúc cơn ác mộng này.

Nếu người quá mức chấp nhất, tóm lại sẽ không có kết quả tốt, lúc nên buông tay thì phải buông tay, cái gì cũng muốn đòi, cái gì cũng không chịu buông, cuối cùng khổ sở chỉ có mình......

Phó Thần Thương tự nhiên sẽ không lo lắng Lâm Huyên lại lừa mình: “Nhớ lời nói của cô."

"Dạ dạ, nhất định, cám ơn Phó tiên sinh ạ."

Đường Tô Hội Lê đi xuôi gió xuôi nước, mặc dù mẹ chết sớm, nhưng là cha rất thương yêu cô ta, vì trước đây mẹ nổi tiếng ở làng giải trí nên con đường bằng phẳng, sau lại ở cạnh Phó Thần Thương làm người ta càng thêm ghen ghét, Phó Thần Thương bất kể là gia thế, nhân phẩm, tài mạo cũng không chút khuyết điểm, là người đàn ông mà tất cả phụ nữa đều tha thiết mơ ước.

Chỉ là lòng người chính là như thế, đã có càng thêm muốn có nhiều hơn, Phó Thần Thương để cô ta hưởng đủ ánh mắt hâm mộ người ngoài, nhưng không cho cô tình yêu trọn vẹn, cô ta cao cao tại thượng có ngàn vạn người ái mộ điên cuồng yêu thích, nhưng không cách nào khiến người đàn ông của mình điên cuồng vì mình, cô ta nghĩ muốn, muốn toàn bộ chú ý của anh, thế nhưng anh lại như gần như xa......

Mà cô rõ ràng muốn nhiều hơn, lại muốn duy trì hình tượng biết quan tâm chăm sóc ở trước mặt Phó Thần Thương, cũng không tiết lộ chút nào, cho đến có một ngày, cha bị bỏ tù khiến cô ta vào lúc bất lực nhất chọn người tự cho là người yêu mà mình mong muốn nhất......

Mặc dù thủ đoạn Sở Mạch ám muội, nhưng tuyệt đối ngàn trăm ý thuận đối với cô ta, mà sau khi rốt cuộc cô ta cũng toàn tâm toàn ý yêu, nhưng lại cảm thấy không gì hơn cái này......

Vốn tưởng rằng cùng Sở Mạch ở chung một chỗ là đả kích Phó Thần Thương, muốn thấy vẻ mặt anh vì mình rời đi mà khổ sở không thôi một chút, ai biết, chờ tới lại là tin anh kết hôn......

- -- ------ ------ ---

Một tuần lễ sau, chuyện Tô Hội Lê tự sát chấm dứt, nhưng trái tim mọi người thủy chung dừng lại bóng ma......

Phòng chứa rượu, Phó Thần Thương, Phó