Chương 61: Tăng ca

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đặng Quốc Hoa là một nhà sản xuất quần áo cỡ trung, quy mô của bọn họ không quá nhỏ, cho nên có khá nhiều thương hiệu.

Nhưng không phải đặc biệt tốt, người bình thường có thể mua nổi, cũng không phải loại hàng vỉa hè.

Chuyện Trịnh thị tìm ông ta hợp tác đã được cân nhắc, nếu muốn may đồng phục công ty, tới tìm tôi giúp làm quần áo, cho giá cao cũng được. Nhưng Trịnh thị muốn ông ta làm quần áo mới cho trang web, thả vào vô số các cửa hàng trực tuyến.

Chuyện này thì đành phải thất bại.

Quả thật gần đây ông ta đang mở rộng quy mô, cùng lúc ông ta có hai nhãn hiệu bị ế ẩm, nhưng ông ta không thể nào hợp tác với một cửa hàng quần áo quá nhỏ được.

Nên biết, những cửa hàng bán quần áo mới này, lượng tiêu thụ rất bình thường, nếu trực tiếp phân phối quần áo thành phẩm thì tạm được, nhưng nếu mình đưa họ bản vẽ, thì sẽ phải đến chừng trăm bộ, ai làm cho ông ta?

Bọn họ thiên về sản xuất hàng loạt, chẳng qua ông ta dám nói, đồ của bọn họ rất chất lượng, không thể chê. Nếu có chút vấn đề, đều được làm lại, cho nên Xương Minh vừa ra tin tức muốn tự tạo thương hiệu, ông ta biết, cơ hội đã tới.

"Ông chủ, người bên Trịnh thị lại đến."

"Họ Văn kia lại tới! Không gặp." Miệng lưỡi tên Văn Hạo kia quá lưu loát, ông ta bị người đó dây dưa thành ra sợ!

"Không phải ạ, ông chủ của bọn họ đích thân đến."

Đặng Quốc Hoa sửng sốt, ông chủ của bọn họ? Trịnh Thâm? Tên bán đất thành bắc theo mét vuông đó sao?

Trong thương trường Trịnh Thâm nổi danh nhất không chỉ về việc anh liên tục chiến đấu với các công ty mạng trên chiến trường, mà còn là mua được thành bắc, cuối cùng bán theo mét vuông.

"Mời vào đi..."

"Vâng."

Thư ký đáp lời, một lát sau một người đàn ông đẩy cửa, tự nhiên đi vào, rồi trở tay đóng cửa.

"Ông chủ Đặng, chào ông nhé."

Đặng Quốc Hoa theo bản năng đứng lên, chà tay: "Chào anh chào anh."

Nói xong thì hơi dừng lại, mình câu nệ như vậy, căng thẳng làm gì hả?!

Lại vội vàng ngồi xuống, nhưng ánh mắt sâu thẳm của Trịnh Thâm nhìn vào, khiến cho sống lưng Đặng Quốc Hoa tê dại.

"Chúng ta đến phòng nghỉ trò chuyện?" Vừa nói ra những lời này đã hối hận, tại sao phải nể mặt anh ta vậy hả?!

Trịnh Thâm gật đầu, đứng lên, lần nữa Đặng Quốc Hoa theo bản năng mở cửa, dẫn đường.

Chờ đến khi hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sa lon, Đặng Quốc Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, nhéo bắp đùi mình một chút, nhắc nhở bản thân, ông ta là ông chủ đấy! Người này đến để cầu xin ông ta đấy!

"Ông chủ Trịnh đến có chuyện gì không?" Hỏi xong, trong lòng mới bình tĩnh, lý trí trở về.

"Về chuyện hợp tác."

Trịnh Thâm đột nhiên cười, nói tiếp: "Ông chủ Đặng, tôi biết ông đang băn khoăn điều gì, bây giờ hợp đồng cung ứng cho các thương hiệu vẫn còn hai năm, ông có thể tiếp tục cung ứng cho bọn họ, sau này có muốn tiếp tục nữa không, vậy thì tùy ông."

"Tôi cũng biết ông đang có suy nghĩ gì, Xương Minh? Ông xác định các ông có thể hợp tác? Ông xác định thương hiệu quần áo tự chế của Xương Minh có thể nổi tiếng sao?"

Đặng Quốc Hoa không nhịn được, tay đặt trên đùi lại chà xát: "Nhưng anh bảo tôi làm quần áo cho công ty của anh, đây không phải tương đương với tư đặt (đặt theo dạng tư nhân) sao? Giá rẻ thì tôi làm không được, giá quá đắt thì người ta bán không nổi."

"Việc này bên Trịnh thị có sắp xếp, ông xem cái này một chút."

Trịnh Thâm đưa cho ông ta một tờ giấy, lúc này Đặng Quốc Hoa mới chú ý tới anh không đến tay không, mà còn mang theo một tờ giấy?

Lấy qua, đọc xuống, sửng sốt.

Phía trên chỗ mức giá được tùy chỉnh theo số lượng, nhưng ở trên cùng là ‘Năm bộ trở lên, ít hơn mười bộ’ chỗ giá là một dấu chấm hỏi, số lượng phía sau tăng lên theo thứ tự, giá cả giảm theo phần trăm nhiều hay ít.

"Giá ở trên do chính các ông điền, tôi biết bên ông làm năm bộ rất không có lời, cho nên ông có thể tự điền vào cái giá mà ông nghĩ mình nên kiếm được. Phía sau sẽ được hạ xuống theo mức giá này."

"Ông chủ Đặng, ông cứ xem thử lượt đăng ký của các doanh nghiệp và lưu lượng truy cập của trang web chúng tôi hiện nay, nếu ông đồng ý, phía sau nữa chính là nhóm đơn đặt hàng thử nghiệm đầu tiên."

Đặng Quốc Hoa vội vàng lật qua, sửng sốt.

"Khi nào thì lưu lượng của trang web các anh tốt như vậy? Sao có nhiều doanh nghiệp đăng ký thế?!"

Trịnh Thâm cười: "Trước tiên ông nên nghiên cứu giá cả, mấy ngày nữa tôi sẽ cho ông xem đồ tốt."

Nói xong đứng lên, rõ ràng phải đi.

Đặng Quốc Hoa nóng nảy, người này mới vừa hăng hái treo ngược ông ta lên đã muốn bỏ chạy?

Không phải anh vội vàng cần xưởng của tôi sao? Sao cứ tỏ thái độ không để ý như thế! Muốn tôi đồng ý hay không đây? Tại sao chân anh lại phấn khích như vậy chứ hả?!

Đặng Quốc Hoa vò đầu bứt tai.

"Ông chủ Trịnh, nếu tôi không đồng ý? Hoặc điền giá cả quá cao thì sao?"

Trịnh Thâm cười một tiếng, bình chân như vại: "Vậy xem như xong."

Đặng Quốc Hoa: "!!!"

"Nhưng ông nên biết, cơ hội chỉ có một lần."

Đặng Quốc Hoa: "..." Xong rồi! Tại sao tôi đột nhiên cảm thấy không thể đánh mất cơ hội này thế!

"Trịnh Thâm, hỏi anh một vấn đề cuối cùng." Ông ta gọi anh.

"Hả?"

"Lúc ban đầu tại sao anh lại mua thành bắc? Sau này lúc tăng tỉ giá thì tại sao lại bán nó đi?"

Trịnh Thâm quay đầu lại, môi nở nụ cười: "Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, hơn nữa thành bắc là do tôi vay tiền mua, chỉ thanh toán đúng một triệu."

Dừng một lát: "Một triệu đó tất cả đều là mượn."

Nói xong bước nhanh đi.

Đặng Quốc Hoa nhoáng một cái, vịn ghế sa lon, mẹ nó tên chết tiệt này là tay không vật sói trắng à!

Không phải là vận may nghịch thiên thì chính là ánh mắt nghịch thiên!

...

Thoáng chốc đã tháng một, Miêu Miêu bận rộn với các cuộc thi, hơn phân nửa thời gian đều ăn cơm ở phòng ăn, ban ngày Trịnh Thâm sẽ không ra ngoài.

Vì muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng cô, Trịnh Thâm càng thêm tập trung làm việc.

Vốn năm