Chương 82: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Nhấc áo khoác lên thì có một cánh hoa hồng bay xuống, lặng lẽ rơi dưới đất.

Áo khoác vẫn còn lưu lại hương hoa hồng nồng nặc, hôm nay anh về nhà đã tắm ngay...

Miêu Miêu cúi thấp đầu, lần lượt nhớ lại Trịnh Thâm đối xử tốt với cô thế nào, trái tim rơi vào đáy cốc mới từ từ nhảy lên lần nữa.

Trịnh Thâm nuôi cô rất tốt, nhưng liên quan đến người quan trọng nhất với cô, Miêu Miêu vẫn trở nên như trước, nhạy cảm, yếu ớt.

Thậm chí cô không có gan xách theo cái áo này đến chất vấn Trịnh Thâm, cắn chặt môi dưới.

...

Trịnh Thâm tắm xong ra ngoài, Miêu Miêu đang ở phòng bếp giúp anh hâm cơm.

"Miêu Miêu, tránh ra nào, để anh, em đừng làm tay bị thương."

"Không sao." Cô thấp giọng nói.

Trịnh Thâm nhếch môi cười hạnh phúc, anh không nỡ để Miêu Miêu xuống bếp nấu cơm cho anh, nhưng thỉnh thoảng về trễ, cô nấu ăn cho anh, cũng thật khiến người ta vui sướng.

Chú ý tới áo khoác rơi dưới đất, Trịnh Thâm đi đến nhặt lên.

Một cánh hoa hồng màu đỏ rơi xuống, theo bản năng nhặt lên giấu vào túi, quay đầu thấy Miêu Miêu không chú ý, thở ra một hơi.

Miêu Miêu cầm nồi, sự lạnh lẽo nơi lòng bàn chân từ từ len lỏi lên.

...

"Miêu Miêu, anh đi làm, muốn anh đưa em đến trường trước không?" Trịnh Thâm gọi, hôm nay Miêu Miêu không có tiết, không cần đến trường sớm.

"Anh đến công ty à?"

"Đúng vậy."

"Anh đi trước đi, em tự mình đến trường."

"Ừm, vậy anh đi trước."

Miêu Miêu nhìn bóng lưng của anh, khẽ nhíu mày.

...

"Miêu Miêu? Cậu sao vậy?" Hạ Uyển Lâm nhẹ nhàng lay cô, vẻ mặt lo lắng.

Miêu Miêu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Tớ không sao."

Tô San luôn đếm thời gian: "Còn năm phút nữa! A a a! Muốn ăn cơm với Đoàn Trạch quá!"

"Cậu nhỏ giọng một chút đi!" Trình Khả Tâm kéo cô.

Vừa tan lớp, ba người các cô lôi Miêu Miêu đang hốt hoảng tinh thần đi đến cổng trường.

"Chắc chắn Đoàn Trạch đang đợi rồi!"

Tô San kích động đến mặt mày hớn hở, luôn miệng hỏi Trình Khả Tâm hôm nay cô ăn mặc thế nào.

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu, rất kín đáo, thấy các cô nên đã nhấn còi xe.

Không phải là Đoàn Trạch không lễ phép, vào lúc này cổng trường học người đến người đi, cậu lái xe đón người sẽ làm người khác chú ý, bị người phát hiện, thì mọi chuyện sẽ phiền phức hơn.

Ba người Hạ Uyển Lâm liếc nhìn tay lái phụ, suy nghĩ một chút, cũng biết hôm nay Đoàn Trạch mời khách là vì cậu ngồi cùng bàn với Miêu Miêu. Mở cửa xe, ấn Miêu Miêu vào, ba người ngồi phía sau.

Đoàn Trạch khẽ cười: "Tan học rồi à?"

"Ừm! Hết giờ học rồi." Tô San kích động tiếp lời.

"Các bạn có học nhiều môn không?"

Mấy người liên tục trò chuyện, Miêu Miêu ngồi bên cạnh, yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

"Miêu Miêu?"

"Hả?" Cô mờ mịt ngẩng đầu.

Đoàn Trạch lo lắng liếc nhìn cô, khẽ nói: "Thế nào? Không thoải mái à?"

Rõ ràng tốc độ xe hơi giảm xuống.

"Không có." Miêu Miêu lắc đầu.

"Vậy cậu muốn ăn gì?"

"Tùy hỉ đi."

"Tôi chưa từng ăn món tùy hỉ bao giờ." Trêu chọc một câu, rồi sau đó nói với ra phía sau: "Các bạn muốn ăn gì?"

"Gì cũng được!" Trăm miệng một lời.

"Vậy chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi." Món cay Tứ Xuyên, Miêu Miêu thích nhất.

Nụ cười rực rỡ trên mặt cậu khiến nhóm người phía sau mê đắm, nhưng cậu vẫn muốn mê hoặc người kia nhất, cô ấy vẫn đang suy nghĩ viễn vông, hoàn toàn không chú ý đến cậu.

Nhóm người đến quán món cay Tứ Xuyên, bao một phòng, Đoàn Trạch đưa thực đơn cho các cô gái, rồi nhìn về phía Miêu Miêu.

"Cậu sao vậy? Rất không thoải mái à?" Trạng thái của cô rõ ràng không tốt lắm.

"Không sao." Nụ cười hơi gượng gạo.

"Có gì nhất định phải nói cho tôi biết." Đoàn Trạch cực kỳ lo lắng, nghiêm túc nhìn cô.

Hạ Uyển Lâm dừng một lát, đột nhiên phát hiện Đoàn Trạch này có lẽ... có rắp tâm bất lương đấy!

Không trách được muốn mời các cô ăn cơm, sợ là túy ông chi ý bất tại tửu [1], không phải là vì lễ Giáng sinh gì sất, đây là đang theo đuổi Miêu Miêu!

[1] túy ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời; có dụng ý