Chương 84: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Một ngọn pháo hoa bắn lên, nở tung trên bầu trời, vây quanh Miêu Miêu và Trịnh Thâm, liên tục lan ra, tỏa sáng rực rỡ. Cây cổ thụ và ghế dài đột nhiên được chiếu sáng lên, có thể thấy rõ được mỗi một đường gân trên những chiếc lá xanh biếc, bấy giờ cô mới phát hiện, đây có phải là cây thật không.

Loại pháo hoa này không bay quá cao, sức lửa rất an toàn, Miêu Miêu vẫn đang ngây ngẩn, Trịnh Thâm dắt cô đi ra.

Trên bầu trời truyền đến tiếng uỳnh uỳnh, sáu chiếc máy bay mô hình nhỏ không người lái, quẩn quanh trên đầu bọn họ.

Ngay sau đó nhả ra một dòng khói màu sắc rực rỡ, tiếp tục đi lòng vòng trên trời, vẽ ra sáu từ: Miêu Miêu, gả cho Trịnh Thâm. Ở trên bầu trời mờ tối, có thể thấy rõ được.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn, cánh hoa hồng đỏ thẫm không ngừng rơi xuống, những bông tuyết màu trắng kia, đánh một vòng trên không trung, mới rơi xuống đất.

"Miêu Miêu, lấy anh nhé." Trịnh Thâm quỳ một chân xuống đất, giơ chiếc nhẫn, thâm tình nhìn cô.

Trong phút chốc cô chợt hiểu rõ tại sao anh luôn tăng ca, còn mang theo cánh hoa hồng.

"Hơi vội vàng, rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị xong, hi vọng em tha thứ."

"Anh đã không còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp em là khi nào, nhưng năm tám tuổi ấy gặp rồi thì đã không thể quên được em. Trước kia em là người yêu của anh, từ hôm nay trở đi, anh muốn biến em trở thành người nhà, người anh sẽ yêu cả đời."

"Miêu Miêu, dù bây giờ cuộc sống vẫn chưa xem là tốt, nhưng sau này chắc chắn sẽ là tháng ngày hạnh phúc, em có đồng ý lấy anh không?"

Anh cứ nhìn cô như vậy, bên cạnh là đại thụ xanh biếc, bông tuyết sáng choang, cánh hoa đỏ rực trên bầu trời sắp rơi xuống đất biến thành biển hoa, nhuộm lên màu của lửa.

Người đàn ông Trịnh Thâm này, kiên cường có nghị lực, lúc nghiêm túc hứa hẹn, thật sự rất đáng tin. Anh nói cả đời, chính là cả đời.

Đóa hóa lửa soi sáng trên đầu cô, nước mắt cô đong đầy: "Em, đồng ý."

Vươn tay, Trịnh Thâm run run đeo lên cho cô, rõ ràng rất vừa, vậy mà mãi lâu sau anh mới đeo được cho cô.

Đã từ rất lâu, lần đầu tiên, vành mắt Trịnh Thâm mới đỏ như vậy.

Bảo bối của anh đây mà ~

Đứng lên, ôm hôn.

Màu lửa đỏ nổi bật, thiên hoang địa lão.

...

"Tục!" Nhậm Thiệu xa xa nhìn đôi ở cạnh gốc cây kia, bĩu môi, đừng chỉ thấy hai người này hạnh phúc, nhân viên làm việc phía sau, thật sự rất cực khổ đấy!

"Thôi đi, cậu có bản lĩnh thì cũng tìm vợ tới tục một lần đi." Lâm Phóng đứng bên cạnh anh ta, mắng mỏ.

"Xây dựng rầm rộ, hao tài tốn của, lãng phí tài nguyên!" Cuối cùng tổng kết: "Hôn quân!"

Lâm Phóng vui mừng nhìn đôi trai gái phía xa, quả thật hơi vội, tất cả hoa không kịp trang trí hết, chưa thể biến toàn bộ thành cánh hoa, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, vậy sẽ lãng mạn cỡ nào chứ.

Tuy nhiên bất kể quá trình, kết cục vẫn đẹp, đúng không?

"Cậu chính là không có tiền." Lâm Phóng nói.

Nhậm Thiệu giận dữ: "Tôi... thật sự không có tiền."

Ba từ cuối cùng trong nháy mắt héo queo.

"Hoạt động đốt tiền thế này, là bản quyền của loại sếp tư bản chủ nghĩa!"

Liếc mắt nhìn lần nữa, lộ ra hâm mộ không hề che dấu, miệng đắng chát xót xa: "Tục!" Nhưng bà nó có tiền!

...

Ngày đó hai người ở trên núi, đây là căn nhà Trịnh Thâm mới mua, sơn trang này cách đại học A không xa, hoàn cảnh lại tốt. Vốn chủ cũ không tính bán, là Trịnh Thâm đã trao đổi. Còn nhớ ban đầu chia ra bán đất thành Bắc theo mét vuông không? Lúc ấy anh giữ lại một mảnh, hiện tại vừa đúng lấy ra đổi chỗ này.

Ba tháng trước đã đổi, ba tháng này luôn cố gắng trang trí, xóa đi dấu vết của chủ cũ.

Rửa mặt xong, Trịnh Thâm ôm Miêu Miêu nằm trên giường.

Quyến luyến dựa vào nhau, Miêu Miêu đột nhiên ngẩng đầu: "Anh lại lãng phí tiền!"

Trịnh Thâm cúi đầu hôn cô: "Không phí, em đồng ý gả cho anh rồi."

Miêu Miêu đột nhiên đỏ mặt lên, rụt cổ.

"Anh, bên ngoài làm sao bây giờ?"

"Không sao, ngày mai có người dọn dẹp."

(Nhậm Thiệu: Tôi thật sự là trợ lý riêng có thâm niên!)

"Ồ."

Cô lưu luyến cọ vào lồng ngực anh, không ngờ