Chương 101: Lời tiên đoán của quốc sư

Đêm yên tĩnh không tiếng động, sau khi Dạ Hoằng Nghị cầu phúc xong trở về hoàng cung.

“Khởi bẩm hoàng thượng, quốc sư chờ hoàng thượng đã lâu.” Thái giám trông coi cửa bẩm báo với Dạ Hoằng Nghị.

Dạ Hoằng Nghị nghe thái giám bẩm báo ngược lại có chút kỳ quái, nhưng người bên trong là quốc sư, cho dù ông là hoàng thượng, cũng có rất nhiều chỗ cần phải dựa vào quốc sư.

Dạ Hoằng Nghị đi vào ngự thư phòng, không cho người khác vào theo, vài năm gần đây quốc sư đều ẩn cư ở hoàng lăng, lần này đột nhiên hồi cung, tất nhiên là có việc gì quan trọng.

Chỉ thấy ở giữa ngự thư phòng có một nam tử đang đứng, nam tử thân cao thất thước có thừa, thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng như tiên, một thân đạo bào rộng rãi mặc trên người y thế nhưng lại nhiều hơn mấy phần tiên khí, nam tử mang khăn che mặt, cả khuôn mặt y đều bị che khuất, khiến người ta không nhìn thấy dung mạo của y. Không biết y đã già hay vẫn trẻ, là đẹp hay là xấu.

“Thần khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nam tử cũng không quỳ xuống, chỉ khom người, đây là đặc quyền mà hoàng thượng cho y, có thể không cần quỳ. Giọng nói nam tử thực bằng phẳng, đối mặt với hoàng thượng không khác khi gặp những người khác.

Thanh âm của y như tùng bách, như gió mát trong núi, lại có vẻ hoàn toàn khác lạ với cung điện nguy nga lộng lẫy này.

“Ái khanh không cần đa lễ, hôm nay ái khanh hồi cung là vì chuyện gì?” Dạ Hoằng Nghị chỉ sợ quốc sư đêm khuya hồi cung mang đến tin tức không tốt, vừa tiến lên đã hỏi ý đồ đến đây của y trước.

“Lần này thần tiến cung diện thánh quả thật có chuyện quan trọng, hoàng thượng có còn nhớ hơn hai mươi năm trước, sư phụ thần đã dự đoán chuyện đế vương tinh hiện thế không?” Quốc sư đột nhiên đề cập tới chuyện cũ hơn hai mươi năm.

Chuyện này Dạ Hoằng Nghị đương nhiên nhớ rõ, chẳng qua là sự việc không phải đã chấm dứt rồi ư?

“Dựa theo lời tiên đoán của quốc sư tiền nhiệm, quả thực là có chuyện như vậy, nhưng sau này không phải quốc sư tiền nhiệm đã tấu lại rằng bởi vì một vài việc mà đế vương tinh chưa hiện thế đã rơi xuống rồi sao?”

Thái độ của Dạ Hoằng Nghị đối với những chuyện về tinh tú là thà tin rằng có còn hơn không, quốc sư năm đó còn là sư phụ của người nam nhân trước mắt này, cũng chính là lúc quốc sư tiền nhiệm tiên đoán sẽ có đế vương tinh hiện thế, đúng lúc khi đó tiên hoàng sắp băng hà, ông bóp méo di chỉ của tiên hoàng, giết huynh đoạt vị.

Đồng thời giết hại hàng loạt những nhân sĩ hiểu rõ tình hình, thời gian đó trong hoàng cung máu chảy thành sông.

Chờ cho tất cả mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng, sau khi ông đăng cơ, lúc lo lắng đến chuyện này, quốc sư lại nói cho ông biết, đế vương tinh không thể hiện thế đúng hạn.

“Đế vương tinh không hiện thế đúng hạn, năm đó sư phụ thần dự đoán là rơi xuống, nhưng theo ý kiến của thần, không phải rơi xuống mà chỉ bị che phủ mà thôi, rơi xuống rồi thì không còn cơ hội hiện thế, nhưng nếu bị che phủ, thì bất kể đã qua một năm hai năm, mười năm hay hai mươi năm, vẫn sẽ còn cơ hội hiện thế lần nữa.”

“Quốc sư muốn nói với trẫm, đế vương tinh mà hơn hai mươi năm trước sư phụ của ngươi từng đề cập đến lại sắp hiện thế nữa ư?” Trên mặt Dạ Hoằng Nghị hiện lên vẻ tức giận, đế vương tinh? Đế vương tinh cái gì, ông mới là quân chủ của hoàng triều Thịnh Vinh! Ông chính là đế vương! Quốc gia này không cần đế vương tinh, không cần quốc vương thứ hai!

“Thần không hiểu triều chính, chỉ theo sự thật mà báo.” Đối mặt với lửa giận của Dạ Hoằng Nghị, quốc sư vẫn sừng sững bất động như trước, không có bất luận ý tứ a dua nịnh hót nào, việc y làm cũng không phải là đi nịnh bợ vị đế vương trước mắt này.

“A, hay cho việc báo theo sự thật.” Tuy rằng Dạ Hoằng Nghị không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn không đến mức đem lửa giận bản thân trút lên người vị quốc sư trước mắt này: “Vậy ngươi nói cho trẫm biết, người mang mệnh cách đế vương tinh hiện đang ở nơi nào? Hắn có thể bị che phủ một lần, trẫm cũng có thể khiến cho hắn bị che phủ lần thứ hai!”

“Thần không nói đế vương tinh hiện thế lần hai.” Quốc sư nói.

“Rốt cuộc quốc sư có ý gì?” Dạ Hoằng Nghị có một loại cảm giác mình bị quốc sư đùa giỡn, y tốt nhất nên nói rõ nguyên do đến đây!

“Hoàng thượng có từng nghe qua một câu, đế nữ tinh dẫn đế vương tinh.”

“Có ý gì?”

“Nghe đồn trước khi Thái tổ hoàng đế nhất thống thiên hạ lập nên hoàng triều Thịnh Vinh, thiên hạ đại loạn, mệnh định đế vương chậm chạp không hiện thế, muôn dân thiên hạ chịu đủ nỗi khổ loạn lạc. Cho đến khi Thái tổ hoàng đế lấy Hiền Đức hoàng hậu làm thê, mới có bá nghiệp một phương, thiên hạ quy về một mối. Kiến giải của dân gian chính là, đế vương tinh bị che phủ không hiện, đế nữ tinh dẫn đế vương tinh hiện thế.” Quốc sư chỉ đang trình bày một việc, trong lời nói của y không có một chút tình cảm nào, cả người giống như một khối thạch ngàn năm, kiên trì không động: “Đêm qua thần ở hoàng lăng thấy đế nữ tinh bỗng hiện thế.”

Thì ra xuất hiện là đế nữ tinh mà không phải là đế vương tinh, nhưng đây cũng là dấu hiệu việc đế vương tinh xuất hiện, là chuyện quốc gia đại sự, khiến quốc sư nửa đêm canh ba phải hồi cung diện thánh.

“Choang ——”

Một cái chén lưu ly trong tay Dạ Hoằng Nghị bỗng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thuý, ở trong ngự thư phòng yên tĩnh lộ vẻ vô cùng rõ ràng.

“Quốc sư có thể biết được đối phương là ai?” Nếu đã biết là ai, Dạ Hoằng Nghị tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, tất cả những người có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của mình ông đều sẽ diệt trừ không chút lưu tình.

“Minh Tiền vẫn chưa biết.” Quốc sư trả lời theo sự thực.

“Nếu quốc sư biết được là ai, vậy phiền quốc sư lại đến nói cho trẫm biết, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.” Dạ Hoằng Nghị nói.

“Thần sẽ tận lực, phân ưu giải nạn vì hoàng thượng. Thần muốn nói chính là việc này, vi thần xin cáo lui trước.”

“Hôm nay quốc sư ở lại trong cung ngủ một đêm đi, chờ đến sáng sớm ngày mai lại về hoàng lăng cũng không muộn.”

“Thần tạ ơn ân điển của hoàng thượng, nhưng thần còn có việc phải làm, không tiện ngủ lại trong cung.”

“Thôi được, nếu ái khanh kiên trì, trẫm cũng không miễn cưỡng, trẫm sẽ sai người hộ tống quốc sư trở về hoàng lăng.”

“Đa tạ hoàng thượng.”

Quốc sư từ trong ngự thư phòng lui ra, đi đến bên ngoài cung điện, y ngẩng đầu nhìn ngôi sao như ẩn như hiện trên bầu trời phía tây, hôm nay, lại biến đổi rồi.

Lúc hoàng hôn Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần rời khỏi tông miếu, sau khi đi một vòng, đến đêm lại trở về nơi này.

Dạ Hoằng Nghị vừa đi, cảnh giới trong tông miếu cũng buông lỏng xuống, ở đây chỉ có một nơi để bài vị, không phải chỗ an thân của tiên hoàng, cũng không có vô số vàng bạc châu báu, có cũng chỉ là một vài phi tử chưa từng nhận qua sủng hạnh của tiên hoàng cùng với một vài nữ tử hoàng tộc bị phạt như Vân Yên Nhiên để tóc tu hành ở đây. Trong ngày thường đương nhiên sẽ không có nhiều thủ vệ trong coi.

Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Nhiễm linh hoạt vượt qua canh gác ngoài tông miếu, tiến vào tông miếu, dựa theo trí nhớ ban ngày khi đến nơi này, Vân Thanh Nhiễm rất dễ dàng tìm được chỗ ở của Vân Yên Nhiên.

Lúc này trong phòng Vân Yên Nhiên vẫn sáng đèn, có thể thấy được người ở bên trong còn chưa ngủ, trong phòng có hai bóng người lay động, một người trong đó là Vân Yên Nhiên, một người khác là Phấn Đại.

“Tiểu thư, người đừng nóng giận!” Phấn Đại lấy tay nhẹ vỗ lưng Vân Yên Nhiên, giúp Vân Yên Nhiên thuận khí, đồng thời khuyên giải an ủi nàng ta.

“Ký Bắc vương gia đã đáp ứng ta, chỉ cần sự việc thành công, hắn sẽ nghĩ biện pháp đưa ta rời khỏi nơi này! Hiện tại sự việc đã thất bại, Phấn Đại, ngươi nói xem, có phải về sau ta không còn cơ hội đi ra ngoài nữa không?” Vân Yên Nhiên rất tức giận hất toàn bộ bát đũa trên bàn xuống, chén đĩa bát đũa rơi vỡ trên đất.

Cũng may tổng cộng chỉ có một cái bát và hai cái đĩa, nhìn lại những thức ăn rơi trên mặt đất, chỉ có rau xanh và củ cải, thanh đạm không hề có chất béo. Vân Yên Nhiên không thích ăn những thứ này, cho nên đến hiện tại cũng chưa từng động qua.

Hiện giờ Vân Yên Nhiên đến nơi này để chịu phạt, có thể một ngày ba bữa đã không tồi rồi, huống chi tông miếu là nơi thanh tu, nào có những món mặn như gà vịt thịt cá chứ?

“Tiểu thư người đừng sốt ruột, nhất định sẽ có biện pháp, phụ thân của tiểu thư là tướng gia đương triều, ca ca tiểu thư hiện giờ được phong Hầu gia, không lâu sau sẽ thay hoàng thượng quản lý binh quyền, nhận lấy trọng trách, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu tiểu thư ra ngoài!”

“Nhưng hôm nay ta trù tính ca ca, ca ca có thể sẽ tức giận không?” Vân Yên Nhiên có chút lo lắng, cau mày, sau lại nghĩ: “Không đâu, ta là muội muội hắn, hắn sẽ không mặc kệ chết sống của ta, hơn nữa cuộc sống hiện nay của ta đã thảm như vậy, đều do lúc trước Vân Thanh Nhiễm không chịu ngoan ngoãn thay thế ta xuất giá, cũng trách hắn và cha không thể nghĩ ra biện pháp tốt đến giúp ta! Kết quả là ta còn phải tự mình nghĩ biện pháp, nếu không phải bọn họ không tốt, ta sao có thể bị hoàng thượng bắt được chứ!”

Vân Yên Nhiên cảm thấy Vân Thanh Nhiễm bọn họ thiếu nợ nàng ta là điều đương nhiên.

“Đúng vậy, tiểu thư là tâm can trong lòng lão gia, sự việc lần này không thể trách tiểu thư, muốn trách thì trách Nhị tiểu thư gây khó dễ, nàng ta không muốn thấy tiểu thư người được tốt, không muốn để tiểu thư người gả cho Cửu điện hạ làm hoàng tử phi, cho nên cố ý quấy rối.”

Vân Thanh Nhiễm ở bên ngoài gian phòng nghe được cuộc đối thoại của chủ tớ hai người, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, trời xanh ơi mặt đất ơi trăng sáng ơi, cái người ở bên trong thật sự là muội muội của nàng à? Tại sao rõ ràng mọi việc là do chính nàng ta tự làm ra lại tính hết lên trên đầu nàng hả?

Vân Thanh Nhiễm lắc đầu, thầm nghĩ, chuyện hôm nay, nếu không trả lại toàn bộ cho Vân Yên Nhiên, thì phỏng chừng đêm nay nàng sẽ không được ngủ ngon!

Vân Thanh Nhiễm thoải mái đẩy cửa chính bước vào, chung quanh đây đều không có thủ vệ, Vân Thanh Nhiễm đi rất quang minh chính đại.

Cửa đột nhiên bị mở ra, làm kinh sợ chủ tớ hai người bên trong phòng.

Đợi đến khi Vân Yên Nhiên thấy rõ là Vân Thanh Nhiễm, vẻ kinh ngạc trên mặt không giảm mà lại tăng: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Vân Yên Nhiên nhìn sắc trời bên ngoài, sắp đến giờ tý rồi, nghi thức cầu phúc đã sớm kết thúc, hoàng thượng đã trở về cung từ lâu, những người khác bên trong tông miếu cũng sớm đi ngủ rồi, sao lúc này Vân Thanh Nhiễm còn ở lại trong tông miếu?

“Muội muội thân ái của ta ở trong tông miếu chịu khổ, làm tỷ tỷ, đến thăm muội một chút, thì có gì kỳ lạ, chẳng lẽ muội muội không cao hứng à? Sao tỷ tỷ lại không nhìn thấy một chút kinh hỉ nào trên mặt muội muội vậy? Hay là muội muội không thích tỷ tỷ đến thăm muội?” Vân Thanh Nhiễm thong thả nói, không đợi Vân Yên Nhiên mời nàng ngồi xuống, nàng tự mình tìm một chỗ để ngồi, giống như nàng chính là chủ nhân của căn phòng này.

“Ngươi đi ra ngoài cho ta! Chỗ này của ta không chào đón ngươi! Ta không cần một kẻ điên như ngươi làm tỷ tỷ!” Cho tới bây giờ Vân Yên Nhiên vẫn không coi trọng Vân Thanh Nhiễm, cho dù hiện tại nàng ta sa sút đến mức phải ở trong tông miếu để thanh tu, ở trong lòng nàng ta, nàng ta chẳng qua là phượng hoàng rơi xuống nước, mà Vân Thanh Nhiễm từ lúc mới sinh ra cũng chỉ là một con chim trĩ, cho dù bay lên đầu cành liễu cũng không hoá thành khổng tước được.

—— Lời tác giả ——

Nhiễm: Tử Khuyết, chừng nào thì ngươi mới bùng nổ một chút hả?

Khuyết: à… việc này…

Nhiễm: đừng có dông dài, ấp a ấp úng nữa sẽ diệt ngươi…

Khuyết: (nhìn ngón tay ——) ngày mai đi? Bắt đầu từ ngày mai Khuyết sẽ không chỉ thêm ba nghìn nữa… Cụ thể là bao nhiêu Khuyết không dám cam đoan nha ~

Nhiễm: vậy còn tạm được.

Khuyết: lại nói, ngươi đừng hung dữ như vậy, sẽ dọa đến thế tử gia nhà ngươi.

Nhiễm: cút cho bản cung!