Chương 103: Chân tướng Vân Thanh Nhiễm bị điên

Ngày thứ hai, dưới sự phụng bồi của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm về Vân phủ một chuyến, với Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm không có tình cảm gì, nhưng ca ca bị thương, bất kể thế nào cũng phải đến thăm huynh ấy, về lễ, cũng nên chính thức đến nhà bái phỏng một lần.

E ngại Quân Mặc Thần, Vân Viễn Hằng vẫn ra cửa đón tiếp Vân Thanh Nhiễm, nhưng từ khi Vân Thanh Nhiễm bắt đầu xuất hiện, ông ta vẫn không liếc mắt nhìn qua Vân Thanh Nhiễm một cái, giống như Vân Thanh Nhiễm là không khí trong suốt, loại tình cảm chán ghét đối với Vân Thanh Nhiễm hiện ra rất rõ ràng.

“Thế tử gia, thần có mấy câu muốn nói riêng với nữ nhi một chút, không biết có thể không?” Vân Viễn Hằng có chuyện muốn nói với Vân Thanh Nhiễm, nhưng nhất định phải ở trong tình cảnh không có Quân Mặc Thần ở đây, trước mặt Quân Mặc Thần, có rất nhiều lời mà Vân Viễn Hằng đều không tiện nói.

Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, trưng cầu ý kiến của nàng.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, Vân Viễn Hằng muốn nói gì Thanh Nhiễm không biết, vả lại nghe một chút cũng không sao.

“Vậy… khụ khụ… bản thế tử ở ngoài chờ ái phi… khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần không nói thêm nữa.

Sau đó Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Viễn Hằng đổi chỗ để nói chuyện, cũng không đi xa, chỉ cách một gian phòng mà thôi.

Ngược lại Vân Thanh Nhiễm rất hiếu kỳ phụ thân muốn nói gì với nàng.

“Ngươi làm hại muội muội ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn hại cả ca ca ngươi nữa ư? Về sau không cho phép ngươi tiếp cận ca ca ngươi, Vân gia chúng ta coi như không có nữ nhi này!”

Không có Quân Mặc Thần ở đây, sắc mặt Vân Viễn Hằng nhất thời trở nên rất khó coi.

Vân Thanh Nhiễm nghe phụ thân chỉ trích mình, hiểu được dụng ý Vân Viễn Hằng đồng thời cũng cảm thấy trái tim băng giá, việc của Vân Yên Nhiên nhất định phải tính trên đầu nàng bắt nàng nhận ư, dù sao bộ dáng hiện tại của Vân Yên Nhiên xác thực có một phần “công lao” của nàng, nhưng còn ca ca?

“Ngươi không cần lên tiếng, ngươi chỉ cần nói với ta, về sau ngươi sẽ cách Tử Hy ra thật xa là được! Ta không cầu ngươi mang đến vinh quang gì cho Vân phủ, ta cũng không cầu ngươi xem ta là phụ thân, làm một nữ nhi nhu thuận tri kỷ, chỉ cầu ngươi sau này đừng làm hại chúng ta nữa.” Vân Viễn Hằng cảm thấy mình có chút mệt mỏi, gần đây ông thật sự rất phiền muộn, Vân Viễn Hằng ông rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, lại để ông sinh ra một nữ nhi đến gây sức ép với Vân phủ bọn họ như vậy?

“Thật đáng tiếc, chỉ sợ phụ thân đại nhân không thể như ý nguyện nghe được lời ngài muốn nghe từ trong miệng của ta.” Ngược lại Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh: “Nếu như đây là lời mà phụ thân đại nhân muốn nói với ta, ta đã nghe được rồi, hiện tại ta muốn đi thăm ca ca ta.”

Vân Viễn Hằng tận tình khuyên bảo Vân Thanh Nhiễm hết nửa ngày, kết quả lại đổi lấy phản ứng này của nàng? Vân Viễn Hằng không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, Vân Thanh Nhiễm giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, hoàn toàn không bị khống chế, hành vi cử chỉ của nàng đều thoát khỏi quy củ.

Đây thật sự là nữ nhi của ông ư?

Vân Viễn Hằng phát hiện ra mình thật sự không hiểu chút gì về nữ nhi bị điên bảy tám năm này của mình, thậm chí còn không đoán được tâm tư của nàng.

Vân Thanh Nhiễm không quản nhiều như vậy, phụ thân muốn oán nàng thì cứ oán đi, mọi người đều ích kỷ, vì thứ bản thân quan tâm mà hy sinh người khác, điều này Vân Thanh Nhiễm có thể hiểu.

Sau khi đến thế giới này, nàng chưa bao giờ kỳ vọng mình có thể cảm thụ sự ấm áp của gia đình, nàng không phải vừa sinh ra đã là cô nhi, mà là về sau nàng bị chính cha mẹ của mình vứt bỏ, nguyên nhân vì nàng… là một ma quỷ đi?

Sau khi nàng chết đi sống lại, không có nhà không có người thân, cũng không có gì kỳ lạ, cuộc sống không có phụ thân không có mẫu thân nàng đã quen rồi. Phủ Trấn Nam vương đối với nàng mà nói, là một việc ngoài ý muốn, là một điều tốt đẹp ngoài ý muốn, với nàng, có thể có một nơi làm cho nàng cảm thấy an tường đến vậy, coi như là ông trời đã ưu ái nàng.

Cho nên Vân Thanh Nhiễm có thể không thương Quân Mặc Thần lại nguyện ý vì hắn mang thai con nối dòng, bởi vì đối với Vân Thanh Nhiễm, điều đó là đáng giá.

Vân Thanh Nhiễm mặc kệ người khác nhìn nàng cùng sự lựa chọn của nàng thế nào, nàng cảm thấy đáng giá, nàng nguyện ý làm như vậy, vậy là được rồi.

Chẳng qua Vân Thanh Nhiễm chỉ rời khỏi một lát, Quân Mặc Thần đã có chút lo lắng, cho tới bây giờ sự lo lắng của hắn đều không thể hiện ra ngoài, hắn luôn có thể che dấu tốt cảm xúc của mình.

Nhìn Vân Thanh Nhiễm trở về một mình, tâm Quân Mặc Thần mới buông lỏng, tiểu nữ nhân này, mỗi lần đều có thể làm hắn lo lắng, cũng không phải là hắn lo lắng Vân Viễn Hằng sẽ làm gì tổn thương nàng, đừng nói là e ngại thân phận mà Vân Viễn Hằng không dám làm gì với Vân Thanh Nhiễm, vứt bỏ thân phận đi, Vân Thanh Nhiễm cũng không phải là một nữ tử nhu nhược, có thể tùy ý người khác nhào nặn.

Quân Mặc Thần lo lắng Vân Viễn Hằng sẽ nói ra điều gì tổn thương Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm rất quật cường, phóng khoáng, nhưng không có nghĩa là nàng vô tình, đối mặt với phụ thân, người nhà của mình thì nàng cũng có một mặt mềm mại thuộc về nàng.

“Ái phi không sao chứ?” Quân Mặc Thần thuận tay vươn tay phải của mình ra nắm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, cầm chặt tay nàng trong lòng bàn tay mình, dù nhiệt độ cơ thể hắn không ấm áp để có thể sưởi ấm cho nàng, nhưng hắn lại có thể nói với nàng, có hắn ở bên nàng.

“Ừ, không có việc gì.” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười lắc đầu, mình lại làm cho người nam nhân này lo lắng, cũng chỉ có hiện giờ nam nhân này mới cho người khác có cảm giác ấm áp. Có đôi lúc Vân Thanh Nhiễm thật sự không hiểu nổi Quân Mặc Thần, bình thường nhìn hắn luôn là bộ dạng cao cao tại thượng mọi việc đều không liên quan đến mình, không có việc gì còn có thể giễu cợt nàng một trận, đương nhiên cũng không ít lần khiêu khích nàng, nhưng khi thấy nàng bị thương, hắn vẫn sẽ dành cho nàng sự ủng hộ ấm áp, dùng hành động của mình để nói cho nàng biết, hắn nguyện ý làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho nàng.

“Ừm, đi thăm ca ca nàng đi.” Lúc này Quân Mặc Thần ngược lại không nói gì, hôm qua lúc ở tông miếu hắn không ngừng lôi kéo Vân Thanh Nhiễm đi tìm cửa hàng đậu hoa để ăn đậu hoa, mà không để Vân Thanh Nhiễm đi thăm Vân Tử Hy.

Hôm qua Quân Mặc Thần không phải là không muốn cho Vân Thanh Nhiễm đi thăm Vân Tử Hy đang bị thương, mà là không hy vọng Vân Thanh Nhiễm biết mình đã đem dược hoàn tục mệnh giao cho Vân Tử Hy, nếu khi đó Vân Thanh Nhiễm vào phòng, nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh Vân Tử Hy đang tự mình vận công chữa thương, với sự thông minh của Vân Thanh Nhiễm chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Quân Mặc Thần cần chính là sự thật lòng của Vân Thanh Nhiễm, chứ không phải là mang ơn, không phải ân tình. Cho nên có một số việc, Quân Mặc Thần không hy vọng Vân Thanh Nhiễm biết được.

Vào phòng Vân Tử Hy, thì thấy Vân Tử Hy, hôm nay thoạt nhìn khí sắc hắn không tồi, vẻ mặt trắng bệch ngày hôm qua đã không còn nữa, tay phải của hắn bị băng vải trắng băng lại, vì bị thương, hoàng thượng cho hắn nghỉ mấy ngày, chờ thương thế của hắn hoàn toàn tốt rồi lại tiếp nhận chức vụ.

Vì ở trong phòng mình dưỡng thương, nên Vân Tử Hy chỉ mặc áo đơn màu trắng, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần đến, Vân Tử Hy mở miệng cười.

“Thanh Nhiễm, thế tử gia hai người đến rồi.” Thời điểm Vân Tử Hy nhìn thấy hai người thật sự rất cao hứng. Ánh mắt rơi xuống nơi tay Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần đang nắm lấy nhau, Vân Tử Hy đau khổ đồng thời vẫn tươi cười như trước, không ai có thể lý giải tâm tình phức tạp này của hắn, chứng kiến hình ảnh người mình yêu và nam nhân khác hai tay giao nhau ân ái, nếu nói trong lòng hắn không thống khổ, chắc chắn là gạt người, nhưng từ nội tâm hắn cũng vui sướng giống vậy, bởi vì Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần có tình cảm tốt cũng có nghĩa là cuộc sống của Vân Thanh Nhiễm ở phủ Trấn Nam vương cũng rất tốt, cho nên Vân Tử Hy cao hứng thay Vân Thanh Nhiễm.

“Ca ca, tay huynh không sao chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm hoàn toàn khác với lúc nàng đối mặt với Vân Viễn Hằng, nàng vừa rồi là lãnh khốc, tựa như một pho tượng không có độ ấm, nhưng hiện tại nàng lại là một người có máu có thịt biết ân cần thăm hỏi cũng biết quan tâm, tuy trên mặt nàng không có ánh mắt quá mức tha thiết, bởi vì Vân Thanh Nhiễm không giỏi biểu hiện loại cảm xúc này, trong lòng mình có quan tâm là được rồi, không cần phải làm cho vẻ mặt trở nên khẩn trương.

“Không sao!” Vân Tử Hy vung vẩy tay phải mình về hướng Vân Thanh Nhiễm một chút, chứng minh mình thật sự không có việc gì, thậm chí còn tính cầm lấy bảo kiếm trên tường múa một đường.

Hành động của Vân Tử Hy thoạt nhìn có chút ngây thơ buồn cười, nhưng cũng phát ra từ nội tâm không hy vọng Vân Thanh Nhiễm lo lắng cho mình, nghĩ rằng tình huống hôm qua của mình đã dọa đến nàng, khiến nàng lo lắng cho hắn.

Quân Mặc Thần nhìn tay Vân Tử Hy vẫn còn quấn băng vải thì khẽ nhíu mi, tựa hồ cảm thấy có vài chỗ không thích hợp.

Hàn huyên một lát: “Thanh Nhiễm, giúp ca ca lấy chút đồ ăn lên được không?” Vân Tử Hy hơi làm nũng với Vân Thanh Nhiễm.

“Được.” Vân Thanh Nhiễm không ý kiến, giúp ca ca đi lấy chút đồ ăn mà thôi.

Vân Thanh Nhiễm vừa đi Vân Tử Hy lấy ra một cái bình sứ, chính là cái bình mà ngày hôm qua Quân Mặc Thần cho Vân Tử Hy, hắn đem bình sứ trả lại cho Quân Mặc Thần.

“Ngươi không uống?” Quân Mặc Thần híp mắt, nếu hắn không uống viên thuốc này, theo tình hình ngày hôm qua, hắn cũng chỉ có thể tìm nữ tử khác để làm chậm dược tính, hắn nguyện ý sao?

“Uống nửa viên.” Vân Tử Hy chỉ dùng nửa viên đan dược, vậy trong bình còn lại một nửa: “Thứ này rất quý, một nửa cũng đủ để cứu ta rồi, tuy nửa viên còn lại không thể hiệu quả bằng một viên, nhưng thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp ngươi phần nào, ngươi cần nó hơn ta.”

Nếu ăn toàn bộ đan dược, thì vết thương trên tay của Vân Tử Hy lúc này sẽ tốt lên không ít, cho nên vừa rồi Quân Mặc Thần mới nhìn Vân Tử Hy nhiều hơn, thấy hắn còn băng bó có chút kỳ quái, thì ra Vân Tử Hy không ăn cả viên đan dược, mà để lại một nửa cho Quân Mặc Thần.

Bàn tay trắng nõn của Quân Mặc Thần cầm bình sứ trắng, trầm mặc một lúc lâu mới thu bình sứ lại.

Hai nam nhân lại rất yên lặng, Vân Tử Hy đặc biệt bảo Vân Thanh Nhiễm đi cũng chỉ là vì muốn trả nửa viên đan dược còn lại cho Quân Mặc Thần mà thôi, hiện giờ đan dược đã được trả rồi, cũng không còn gì để nói.

“Trân phi nương nương giá lâm ——”

Vân Thanh Nhiễm vừa đi đến phòng bếp lấy đồ ăn cho Vân Tử Hy, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh, tiếng thái giám chói tai lại rất có lực xuyên thấu, để nàng ở phòng bếp cách rất xa đại sảnh cũng có thể nghe thấy.

Thông thường, hậu phi không thể tùy tiện về phủ, có một số phi tử không được sủng, vào cung, có thể cả đời cũng không có cơ hội về nhà thăm cha mẹ đẻ, nếu phi tần được sủng, ngược lại có thể được hoàng thượng ân chuẩn, về nhà thăm cha mẹ.

Trân phi là sủng phi của Dạ Hoằng Nghị, hơn nữa nhờ thân phận phụ thân và ca ca, hàng năm nàng ta đều có một hai cơ hội về nhà.

Lần này Vân Tử Hy bị thương, đương nhiên càng có thêm lý do về nhà thăm viếng.

“Thế tử phi nương nương, Trân phi nương nương đến, mau đi ra tiếp giá đi!” Nha hoàn và trù nương trong phòng bếp nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm không thể không buông mỹ thực mình vừa chọn lựa xong, theo lời bọn nha hoàn nói, nhanh chóng đi nghênh đón vị Trân phi nương nương hiếm khi có cơ hội xuất cung một chuyến này.

Khi Vân Thanh Nhiễm đi vào đại sảnh, những người khác đều đã quy củ quỳ xuống chờ đợi Trân phi nương nương đến, ngay cả Vân Viễn Hằng phụ thân Vân Thanh Nhiễm cũng không ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất là Quân Mặc Thần, hắn có đặc quyền không cần quỳ, thấy hoàng thượng hay thái hậu đều không cần quỳ, hiển nhiên Trân phi cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đến, Quân Mặc Thần vươn tay về hướng nàng, ý bảo nàng đến bên hắn, Quân Mặc Thần từng nói, nàng là thế tử phi của hắn, hắn không cần quỳ, cho nên nàng cũng không cần.

Không phục thì đến tranh luận đi!

Lại qua mấy phút, một đám cung nữ thái giám vây quanh, một nữ tử xinh đẹp chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Trên người nữ tử mặc váy dài cẩm tú như tiên lưu hành nhất hoàng triều Thịnh Vinh, trên sắc màu da cam thêu mẫu đơn viền vàng, cao quý trang nhã, dáng vẻ phóng khoáng. Thắt lưng buộc lụa mềm, hiện ra dáng người yểu điệu, dùng tơ mềm yên la sắc vàng buộc một cái nơ con bướm, cổ tay đeo một vòng ngọc màu trắng ngà, nhẹ nhàng đung đưa trên cổ tay nõn nà của nàng ta.

Khuôn mặt tròn, mi cong cong, mặt như bạch ngọc, dung mạo diễm lệ.

Đó chính là trưởng nữ của Vân Viễn Hằng, Vân Lâm Mị.

“Tham kiến Trân phi nương nương, Trân phi nương nương vạn phúc kim an.”

Mọi người cùng lên tiếng.

Trân phi đi thẳng tới trước mặt phu phụ Vân Viễn Hằng, cúi người nâng nhị lão lên.

“Đứng lên đi.” Tuy Trân phi đỡ phu phụ Vân Viễn Hằng đứng lên trước, nhưng thanh âm lại có chút lạnh lùng.

“Đa tạ nương nương.” Vân Viễn Hằng không dám vượt qua lễ quân thần, vội quỳ tạ Trân phi.

Trân phi chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó ánh mắt quét một vòng, cuối cùng rơi lên người Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần, muốn không chú ý đến hai người họ sợ cũng khó, nàng ta nâng môi cười, đi về hướng Vân Thanh Nhiễm.

“Muội muội lại càng xinh đẹp rồi, khi còn bé đã là cô bé xinh đẹp, sau khi lớn lên quả nhiên trổ mã duyên dáng yêu kiều khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo không hề thua kém với muội muội Yên Nhiên diễm danh lan xa đâu!” Trân phi cười nói với Vân Thanh Nhiễm: “Tuy lúc trước bản cung đã gặp qua muội muội hai lần, nhưng đều rất vội vàng lướt qua, không thể nhìn kĩ muội muội.”

Khi Trân phi nói chuyện ánh mắt một mực lưu luyến trên người Vân Thanh Nhiễm, tựa như đang đánh giá gì đó, ánh mắt nàng ta làm cho Vân Thanh Nhiễm có chút không thoải mái, thật giống như trên người mình không mặc quần áo, bị người khác nhìn chằm chằm vậy.

Trân phi rốt cuộc có ý gì? Nàng ta đang khen ngợi Vân Thanh Nhiễm? Vân Thanh Nhiễm còn chưa ngây thơ đến vậy.

Nàng ta tự nhận là chỉ gặp qua Vân Thanh Nhiễm hai lần, một lần là ở chỗ thái hậu nương nương, một lần là ở tông miếu ngày hôm qua, nhưng thực tế Vân Thanh Nhiễm đã gặp nàng ta ba lần, còn có một lần sớm nhất, lúc ấy nàng ta đang cùng tình lang của mình yêu đương vụng trộm, bị Vân Thanh Nhiễm bắt gặp, chẳng qua lúc ấy nàng ta không biết người đó là Vân Thanh Nhiễm.

Lần trước ở chỗ thái hậu nương nương, thái hậu nói muốn xử phạt Vân Thanh Nhiễm, lúc hỏi Vân Lâm Mị, câu trả lời của Vân Lâm Mị còn tuyệt tình hơn thái hậu.

“Đa tạ Trân phi nương nương khen ngợi, thần thiếp không dám nhận, thần thiếp sao có thể hoa dung nguyệt mạo như nương nương ngài được? Bàn về mỹ mạo, thần thiếp cũng không bằng một phần vạn của nương nương.” Vân Thanh Nhiễm cúi thấp đầu, một bộ ngài nói cái gì thì chính là cái đó.

Từ độ cao của Quân Mặc Thần đang ngồi trên xe lăn nhìn lên, vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt đang cúi xuống của Vân Thanh Nhiễm mang theo biểu tình tinh quái.

Tiểu nữ nhân này… Quân Mặc Thần che miệng ho khẽ để che dấu khoé miệng đang giương lên của hắn lúc này.

“Lại nói tỷ muội chúng ta đã bảy tám năm không nói chuyện rồi, đúng lúc hôm nay có cơ hội này, chúng ta tâm sự đi.” Trân phi nói xong lắc lắc cái eo mảnh khảnh của nàng ta, đi về hướng Vân Tử Hy, nàng ta cẩn thận đỡ Vân Tử Hy đứng lên.

“Ca ca, tay còn thương nặng không? Lần này xuất cung hoàng thượng đặc biệt để bản cung dẫn theo ngự y đến chuẩn trị cho ca ca.” Trân phi quan tâm hỏi.

“Không đáng ngại, qua mấy ngày là có thể khỏi hẳn.” May mà Quân Mặc Thần đưa cho hắn viên dược kia, tay hắn đã không còn vấn đề gì lớn.

“Ừ… vậy là tốt rồi…” Trân phi mỉm cười gật đầu: “Có điều vẫn nên để ngự y xem lại một chút.” Thời điểm Trân phi nói chuyện ánh mắt dừng ở tay Vân Tử Hy, mày không tự giác nhíu lại, một động tác nhỏ bị Vân Thanh Nhiễm bắt được.

Là Vân Thanh Nhiễm ảo giác à? Nàng cảm thấy cảm giác mà Trân phi cho nàng có chút kì quái, loại cảm giác kỳ quái này khiến Vân Thanh Nhiễm trong lúc nhất thời không tìm ra được từ nào để hình dung nữ nhân này, từ khi Trân phi vào cửa đến giờ, thái độ của nàng ta đối với người trong Vân gia bao gồm cả nàng đều có chút kỳ quái, với cha và nương, nàng ta biểu hiện rất tôn trọng, nhưng Vân Thanh Nhiễm không nhìn thấy độ ấm trong mắt nàng ta, với nàng, Vân Thanh Nhiễm có một loại ảo giác nàng ta đang thăm dò mình, mà với ca ca, nàng ta tựa hồ rất quan tâm… lại dường như rất mâu thuẫn…

Ngự y được phân phó mang ra từ trong cung chuẩn đoán cho Vân Tử Hy, Trân phi lại nói trên đường mình xuất cung có hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ một chút.

Sân viện trước lúc nàng ta tiến cung vẫn được giữ lại, luôn có hạ nhân đến quét dọn, trước khi đi, bước chân nàng ta ngừng lại bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, nàng ta cười nói với Vân Thanh Nhiễm: “Muội muội bồi bản cung qua đó đi, trước khi bản cung ngủ trưa còn muốn tán gẫu với muội muội mấy câu.”

Mặc dù là hỏi, nhưng căn bản không cho Vân Thanh Nhiễm đường cự tuyệt, Vân Thanh Nhiễm đành phải đi theo Trân phi rời khỏi.

“Các ngươi lui ra đi, không được bản cung cho phép, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.” Vừa đến cửa phòng, Trân phi đã nói với những người khác, nàng ta cho lui những người khác, chỉ để lại một mình Vân Thanh Nhiễm.

Hành động này khiến Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?

Đợi cho những người khác đều lui xuống, trong phòng còn lại hai người các nàng, Trân phi đến gần Vân Thanh Nhiễm, qua lại đánh giá Vân Thanh Nhiễm: “Đối với chuyện trước kia, ngươi thật sự không có một chút ấn tượng nào à?”

Một câu của Trân phi, lại hỏi khiến Vân Thanh Nhiễm không hiểu ra sao, chuyện trước kia? Chuyện gì trước kia?

Vân Thanh Nhiễm bất động thanh sắc nhìn Trân phi, lúc này không nói lời nào là tốt nhất.

“Nghe phụ thân nói, tuy ngươi tỉnh táo lại, lại không nhớ rõ chuyện trước khi bị điên, đúng không?” Trân phi lại hỏi lần nữa, thoạt nhìn dường như rất quan tâm vấn đề này.

“Phải.” Vân Thanh Nhiễm đáp.

Trân phi nhìn ánh mắt trong suốt của Vân Thanh Nhiễm, thật lâu, thở dài một tiếng: “Cũng tốt, không nhớ rõ cũng tốt, bằng không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Có điều chuyện ngươi nên biết ta vẫn sẽ cho ngươi biết.”

Nghe Trân phi nói, dường như năm đó Vân Thanh Nhiễm bị điên là có ẩn tình khác.

Trân phi nắm tay Vân Thanh Nhiễm, dắt nàng tới bên giường, cùng nàng ngồi xuống.

“Ngày ấy ở chỗ thái hậu ngươi không phải ước gì ta chết đi à? Vì sao hiện tại lại có bộ dang muốn tốt cho ta?” Vân Thanh Nhiễm không dễ dàng tin người như vậy.

“Ha…” Trân phi nở nụ cười: “Hậu phi mà thái hậu ghét nhất chính ta, ngươi cảm thấy ta che chở ngươi với thái hậu mà nói có hữu dụng không? Đương nhiên, bản thân ta cũng không có ý nguyện muốn cứu ngươi quá lớn.” Lời này của Trân phi nghe qua rất vô tình, làm như nàng ta là một người ngoài cuộc xem vui.

Trân phi ở trong hậu cung đã hai năm, nếu không có chút tâm nhãn ấy, căn bản là không thể sống đến giờ.

“Có mấy lời, sau khi biết ngươi thanh tỉnh ta đã muốn nói chuyện với ngươi, có điều ta vẫn luôn không tìm được cơ hội, thật ra với ta bây giờ mà nói, chuyện đó cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy thiếu nợ ngươi, trong lòng không thoải mái, nên cứ nói cho rõ ràng thì tốt hơn.” Trân phi có chút tự giễu bản thân lại vẫn có cảm giác thiếu nợ người khác, nàng ta cho tới bây giờ, không biết đã hại qua bao nhiêu người rồi, có một nha hoàn lúc đầu đi theo nàng ta tiến cung cũng chính nàng ta tự tay đẩy xuống giếng, một Tài nhân mới vào cung đầu năm nay cũng bị nàng ta tính kế làm mất đi tấm thân xử nữ rồi bị đày vào lãnh cung.

Vân Thanh Nhiễm chăm chú lắng nghe, nàng ngược lại muốn nghe xem đại tỷ của nàng có gì muốn nói với nàng.

“Ngươi bị điên không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm, bởi vì ngươi nghe được bí mật không nên nghe. Đương nhiên, người nghe được bí mật đó không chỉ có một mình ngươi, còn có ta, bởi vì ta muốn trộm đồ để ở trong thư phòng của cha, nhưng lại sợ bị cha biết rồi trách phạt, nên lừa ngươi cùng đi với ta, đến lúc đó sẽ đổ hết mọi chuyện lên người ngươi, kết quả là cha và một người nam nhân khác đúng lúc tiến vào, chúng ta trốn vào trong tủ quần áo, không ngờ lại nghe được bí mật không nên nghe, sau đó cha và người nam nhân kia phát hiện có người núp trong tủ, ta đã đẩy ngươi ra ngoài, bởi vì sợ ngươi tiết lộ bí mật, người nam nhân đó đã bắt ngươi nuốt xuống viên dược khiến thần chí ngươi không còn rõ ràng, mà ta và cha tận mắt nhìn ngươi bị người nọ bắt ăn độc dược sau đó thần chí mơ hồ không rõ.”

Trân phi giống như đang kể chuyện xưa dùng những lời đơn giản rõ ràng đem nguyên nhân vì sao Vân Thanh Nhiễm bị điên trình bày lại cho Vân Thanh Nhiễm nghe.

Có những chân tướng khó coi, một khi bị vạch trần, thì chính là huyết nhục mơ hồ. Dưới sự chăm chú theo dõi của phụ thân cùng tỷ tỷ mình, bị người hạ độc, từ một đứa nhỏ khỏe mạnh đáng yêu bị độc thành một kẻ điên thần chí không rõ.

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà sau khi Vân Thanh Nhiễm bị điên Vân Viễn Hằng không muốn nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, bởi vì vừa nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, Vân Viễn Hằng sẽ nghĩ đến ngày ấy bản thân trơ mắt nhìn người nọ đem nàng biến thành bộ dáng này, cho nên ông đã trốn tránh theo bản năng.

Con người đều ích kỷ, vì trốn tránh sự xấu xí của mình, cho nên Vân Viễn Hằng đã lựa chọn khiến mình quên đi, quên đi chuyện ngày đó, thậm chí quên đi bản thân từng có một nữ nhi là Vân Thanh Nhiễm.

Về phần bí mật không nên biết kia, liên quan đến thân thế của đại ca các nàng, đây là một bí mật không thể công khai, nếu việc này bị truyền ra ngoài, toàn bộ Vân phủ đều sẽ bị liên lụy, đến lúc đó trên dưới Vân phủ sẽ biến thành một biển máu.