Chương 110: Nằm xuống đừng động, để ta!

Tiểu Cửu nghe Vân Thanh Nhiễm nói xong, nghiêm túc mài ở bên mặt khác, hoàn toàn khác với vừa rồi, lần này, hắn mới mài ra một lớp da đã nhìn thấy màu xanh biếc, cho dù chỉ mới lộ ra một chút, nhưng đã có thể nhìn ra phẩm chất của Phỉ Thúy trong đó.

Xúc cảm nhẵn mịn, màu sắc xanh biếc, phẩm chất không tệ.

“Lại có thể ra được, vận khí cũng không phải tồi.” Có người nói thầm.

“Đúng vậy đúng vậy, các ngươi xem, phẩm chất kia cũng rất tốt đó!”

“Con mẹ nó, sao hôm nay lão tử lại không mua tảng đá kia chứ!”

Có người sợ hãi than.

“Đây chẳng qua là khối đầu tiên, phía sau còn có rất nhiều khối nữa, vận khí của hắn đâu thể tốt đến vậy.”

“Cũng đúng…”

“…”

Đang lúc mọi người thất chủy bát thiệt* lên tiếng nghị luận, tảng đá kia rốt cục lộ ra hình dáng của nó.

(*: 七嘴八舌 bảy miệng tám lưỡi)

Màu sắc là trong xanh mang lục, thêm chút sắc vàng, độ sáng tươi mát tự nhiên.

“Ồ, đây hẳn là loại Phù dung, coi như không kém.”

“Vận khí của tiểu công tử không tệ nha!”

Trong lòng mọi người muốn nói, mặc dù ra được loại không phải cực kỳ hi hữu, nhưng so với Hách Hữu Hằng mua cả một buổi sáng thì có giá trị cao hơn một chút!

Hách Hữu Hằng thầm tức, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng cười nhạo trong lòng của những người xung quanh, càng cảm thấy căm tức.

“Hừ, chỉ mới ra một khối, đắc ý cái gì? Vẫn còn bảy khối nữa, xem ngươi làm thế nào!” Hách Hữu Hằng lạnh lùng nói, hắn vừa lên tiếng, những người khác lập tức ngậm miệng, không dám nói nhiều một câu.

Hách Hữu Hằng này, bản thân không mở ra được cái gì, lại ở nơi này bắt người khác phải ra một khối.

Mặc dù trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, cảm thấy Hách Hữu Hằng quá vô sỉ, nhưng không ai dám nói lời này ra khỏi miệng.

Vân Thanh Nhiễm rất khinh thường liếc Hách Hữu Hằng một cái, đồng thời trong miệng lại phun ra hai chữ, “Vô sỉ!”

Thật sự có người nói ra rồi!

“Ngươi dám nhục mạ bản thế tử?” Ánh mắt Hách Hữu Hằng lại lạnh đi mấy phần, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt thiên đao vạn quả Vân Thanh Nhiễm.

“Ta có nói ngươi à? Chính ngươi tự nhận về mình, liên quan gì đến ta?” Vân Thanh Nhiễm chế nhạo Hách Hữu Hằng.

“Ngươi, ngươi có thái độ gì hả?” Đây rõ ràng là thái độ không để hắn vào mắt!

“Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, là thái độ của ta.” Vân Thanh Nhiễm sẽ tôn trọng người khác, nhưng nếu như đối phương không giống Hách Hữu Hằng.

“Hừ, ngươi nhanh thể hiện một chút đi!” Hách Hữu Hằng cũng không muốn tiếp tục lý luận với Vân Thanh Nhiễm, hắn chờ lát nữa trở lại vương phủ sẽ tận tình tra tấn nàng ta!

Tiểu Cửu lại tiếp tục tách những nguyên liệu còn lại, hắn tách khối đá thứ hai thuận lợi hơn khối thứ nhất một chút, vừa mới mở ra, đã thấy được màu xanh biếc.

Một khối này, bất kể là màu sắc, hay là độ trong đều tốt hơn khối trước.

Mọi người lúc này không dám nói tiếp nữa, nếu đổi lại bình thường, bọn họ đã sớm reo hò, bất đắc dĩ hiện trường có một thế tử của phủ Ký Bắc Vương đang rối tinh rối mù với sắc mặt tối đen, đành phải đem toàn bộ sự kích động đều nghẹn ở trong bụng.

Lại là một khối Phỉ Thúy tốt nhất!

Tất cả mọi người không khỏi trở nên khẩn trương, thật sự là ghiền quá mức rồi! Liên tục mở ba khối nha! Ba màu liền đó!

Vì thế cả đám người đều ngừng lại hô hấp, chờ đáp án từng chút được công bố ra.

Tách thẳng đến khối thứ bảy, vẫn ra Phỉ Thúy tốt nhất, phẩm chất mấy khối vô cùng giống nhau, nhưng đều tính là trung thượng phẩm.

Nhất thời hình tượng của Vân Thanh Nhiễm ở trong lòng những người này trở nên cao lớn, đâu phải là tay mới! Đây rõ ràng chính là cao thủ cao thủ cao cao thủ!

Kỳ thật sự tình đến lúc này, “bản lãnh” của Vân Thanh Nhiễm đã được thể hiện, dù sao cũng tốt hơn nam nhân trút giận lung tung không biết bao nhiêu lần.

Nhưng đành chịu, lúc này Vân Thanh Nhiễm không phải muốn chứng minh “bản lãnh” của mình, mà là muốn đối phó nam nhân cố tình gây sự kia.

Hách Hữu Hằng cho Vân Thanh Nhiễm vấn đề khó khăn, đương nhiên không thật sự muốn xem Vân Thanh Nhiễm có bao nhiêu vận khí và bản lãnh, mà là ra một vấn đề khó cho Vân Thanh Nhiễm, để hắn quang minh chính đại mang nàng về vương phủ “xử phạt” mà thôi.

Chứng kiến tình huống trước mắt, ngay cả ánh mắt Hách Hữu Hằng cũng nghiêm túc lên, đây đã là khối thứ bảy, những tảng đá nàng chọn thế nhưng mỗi một khối đều ra màu xanh? Không chỉ như vậy, phẩm chất mỗi khối cũng không kém, đây là điều mà hắn vạn lần không ngờ!

Sao có thể như vậy? Hắn không mở được một khối nào, nàng lại khối nào cũng ra màu xanh! Đây là trúng tà ư hay là như thế nào?

Hách Hữu Hằng có chút nóng nảy, ra dấu với tùy tùng Hách Đại mà mình mang đến, một nam nhân có bộ dáng gã sai vặt đứng ở phía sau Hách Hữu Hằng lén lút lui về phía sau, che kín đi vào trong đám người.

Hách Đại tìm được một quản sự bên trong Tụ Bảo Trai, Hách Đại là tùy tùng của Hách Hữu Hằng, thường cùng Hách Hữu Hằng đi dạo tới nơi này, cho nên biết ai là quản lý.

Hắn đem một tấm ngân phiếu lớn nhét vào trong tay người nọ.

“Lát nữa ngươi qua đó, thừa dịp thu dọn mảnh vụn đổi tảng đá còn lại kia đi, đổi thành phế liệu có hình dạng gần giống thế, một ngàn lượng bạc này sẽ là của ngươi.”

Dụ dỗ, còn dùng trọn một ngàn lượng bạc trắng!

Đá đại khái đều có dạng như vậy, bên trong Tụ Bảo Trai nhiều nhất chính là đá, muốn tìm một khối đá thoạt nhìn không khác biệt lắm cũng không phải quá khó khăn.

Sau khi quản sự tiếp nhận ngân phiếu thì cười một tiếng, còn hướng gật gật đầu với đối phương, tỏ vẻ bản thân đã đáp ứng.

Ngân phiếu thì phải nhận, chỉ là trong lòng người nọ lại không có một chút ý tứ muốn giúp Hách Hữu Hằng làm việc, ngân phiếu này lát nữa đưa quản sự Tiểu Cửu, còn về chuyện này, à, từng gặp thuộc hạ trung thành nào giúp đỡ người khác hại chủ tử nhà mình chưa?

Hách Đại cho rằng chuyện này cứ như vậy là không còn vấn đề, nên lại đi vào đám người, về bên cạnh Hách Hữu Hằng.

“Thế tử, việc đã làm xong.” Hách Đại nói nhỏ ở bên tai Hách Hữu Hằng.

“Ừm.” Hách Hữu Hằng gật đầu, thầm nghĩ, như vậy là không còn sơ hở, tuy rằng khối thứ tám không nhất định vẫn có thể ra xanh, nhưng hắn không cho phép việc này có một chút sai lầm nào.

Đổng Diệc Bình thì lại cho hiếu kỳ đầy mắt, ý nghĩ của hắn và Hách Hữu Hằng không quá giống nhau, hắn không cảm thấy Vân Thanh Nhiễm dựa hoàn toàn vào vận khí, có thể tách mỗi một khối ra xanh không nói, hơn nữa phẩm chất đều rất cao, nếu một chút kỹ thuật đều không có, một chút kinh nghiệm cũng không có, hoàn toàn dựa vào vận khí, vậy vận khí của người này tốt đến mức nào?

Đổng Diệc Bình bỗng nhiên sinh ra hứng thú nồng hậu đối với Vân Thanh Nhiễm, một người dám kêu gọi thế tử của phủ Ký Bắc Vương, một người ở trước mặt bọn họ thể hiện ra tài năng kỳ dị như thế, hắn không muốn hiếu kỳ cũng không được?

Một lát sau, quản sự bị đút ngân phiếu kia quả thực đã tới, còn đặc biệt tới lui ở bên người Tiểu Cửu, giả vờ mình vội tới làm việc cho Hách Hữu Hằng.

Lúc làm việc hắn dùng sau lưng của mình chặn tầm mắt Hách Hữu Hằng, vào lúc Hách Hữu Hằng không nhìn thấy khẽ lật tảng đá kia, sau đó thì đi ra.

Hách Hữu Hằng nghĩ thầm, lúc này hẳn là không còn vấn đề gì.

Hai mắt hắn gắt gao nhìn vào tảng đá Tiểu Cửu vừa mới cầm lên trên tay, khóe miệng không tự giác lộ ra một nụ cười lạnh đắc ý.

Tiểu Cửu bắt đầu tách đá, lần này cũng không biết thế nào, tách hơn phân nửa, lại không nhìn thấy một tý màu xanh biếc nào, cảm giác hi vọng có chút xa vời.

“Xem ra vận khí của một số người đã kết thúc rồi!” Ý tứ châm chọc của Hách Hữu Hằng hàm xúc mười phần, tách đi tách nữa đi, dù sao cũng sẽ chỉ là một đống phế liệu!

Vân Thanh Nhiễm khí định thần nhàn, một chút cũng chưa sốt ruột, đem tiếng châm chọc của Hách Hữu Hằng coi như không khí, Tiểu Cửu cũng không chút hoang mang, tiếp tục tách đá của hắn, lúc tách đá cần phải hết sức chuyên chú, bằng không xảy ra sai sót sẽ không tốt.

“Người đâu, đem tên cuồng đồ lớn mật này mang về vương phủ, hừ, không có bản lĩnh còn thích ra ngoài kêu la, vũ nhục bản thế tử lại càng là tội ác tày trời.” Hách Hữu Hằng đã khẩn cấp muốn bắt Vân Thanh Nhiễm đi, cũng không chờ Tiểu Cửu hoàn toàn tách đá xong.

Vội cái gì đây? Muốn khai đao với Vân Thanh Nhiễm thì tốt xấu gì cũng nên chờ bên này làm xong đã chứ!

“Thế tử gấp cái gì, muốn trị tội ta ít nhất cũng chờ việc này kết thúc đã, mọi người đều nhìn thấy mà, thế tử chẳng lẽ định đổi ý ở trước mặt mọi người ư?” Vân Thanh Nhiễm không chút hoang mang nói, nàng lạnh nhạt quét mắt qua Hách Hữu Hằng và hai tên tùy tùng của hắn.

“A! Được, bản thế tử sẽ cho ngươi đắc ý thêm lúc nữa!” Hách Hữu Hằng giận quá thành cười, hắn sẽ cho hắn ta thêm chút thời gian, dù sao cũng không vội thêm lúc nữa.

Hách Hữu Hằng đang nghĩ tới đây, lại nghe thấy tiếng hít không khí vang lên.

“Hí ——” là tiếng của những người trong đám vây xem phát ra.

Khối đá kia từng chút được mài ra, mơ hồ nhìn thấy một ít màu xanh biếc, Tiểu Cửu thật cẩn thận mài ở chung quanh.

“Ra xanh rồi!”

“Ra rồi ra rồi!”

“Là loại cao băng!”

“…”

Quần chúng vây xem đã nghẹn rất lâu, lần này đã đến khối thứ tám rồi, bọn họ rốt cuộc không kềm nén được tâm tình kích động mà kêu lên!

Mặc dù đã xác định khối cuối cùng cũng ra xanh, Tiểu Cửu vẫn không chút hoang mang tách hết đá.

Một trăm phần trăm, Vân Thanh Nhiễm dùng sự thật cho Hách Hữu Hằng sự châm chọc lớn nhất.

“Ngươi…”

Tâm tình của Hách Hữu Hằng lúc này đã không thể dùng tức giận để hình dung, cái ghế mà hắn ngồi xem kịch vui kia đã bị hắn tức giận dùng đao chém gãy.

“Xem ra ta không có cơ hội đi dạo phủ Ký Bắc Vương với thế tử rồi.” Vân Thanh Nhiễm đem phẫn nộ của Hách Hữu Hằng thu vào đáy mắt, lại chỉ lấy ánh mắt bình tĩnh nhìn qua.

Hách Hữu Hằng thầm tức, rất muốn hiện tại lôi Vân Thanh Nhiễm trở về phủ Ký Bắc Vương, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại không tìm thấy một lý do có thể mang Vân Thanh Nhiễm đi, lúc này hắn muốn cưỡng ép mang Vân Thanh Nhiễm đi, chắc chắn sẽ gặp phải chỉ trích.

“Hừ!”

Hách Hữu Hằng hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo xoay người rời đi. Ngay cả bạn tốt của hắn là Đổng Diệc Bình cũng quên sạch.

Nhìn thấy Hách Hữu Hằng nổi giận đùng đùng rời khỏi Tụ Bảo Trai, khóe miệng Vân Thanh Nhiễm khẽ giương lên một chút, nàng nói nhỏ với Tiểu Cửu, “Tìm hai người đến cho ta, Hách Hữu Hằng không thể mời ta đi phủ Ký Bắc Vương, bản thân ta lại muốn mời hắn đi một chuyến.”

“Vâng.”

Hôm nay Hách Hữu Hằng phải chịu tức giận thật sự không nhỏ, điều quan trọng là lúc này không có chỗ nào có thể phát tiết, vì thế hắn hung hăng quăng cho tùy tùng của hắn một bạt tai, “Ngươi làm việc như vậy à? Không phải nói đã làm thỏa đáng rồi? Làm thỏa đáng còn có thể ra xanh?”

“Thế tử tha mạng, thế tử tha mạng, tiểu nhân không biết… Tiểu nhân quả thực đã công đạo tên quản sự của Tụ Bảo Trai lo liệu việc này, vừa rồi hắn ta cũng xuất hiện… Này, này…” Hắn cho rằng mệnh lệnh của thế tử phủ Ký Bắc Vương không người nào dám không tuân theo, huống chi hắn trả cho người nọ ngân phiếu một ngàn lượng, không đạo lý không giúp đỡ làm việc mà!

“Ta cho ngươi kiếm cớ! Ta cho ngươi kiếm cớ!” Hách Hữu Hằng bất chấp tất cả, liều mạng đánh tên tùy tùng hành sự bất lực này của hắn.

Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách gã sai vặt này, ngay cả chính hắn cũng không biết, Tụ Bảo Trai là địa bàn của Vân Thanh Nhiễm, người nơi đó, đều là người của Vân Thanh Nhiễm, đâu phải một ngàn lượng bạc trắng là có thể mua được được?

Hách Hữu Hằng đang đánh, không phát giác ra có ba người đã đến gần bọn họ.

Một người là Vân Thanh Nhiễm, thấy Hách Hữu Hằng đánh tùy tùng của mình, thầm nghĩ, Hách Hữu Hằng này quả thật là tên cuồng bạo lực, suốt ngày chỉ biết đánh người, trong lòng mình không thoải mái mượn người khác làm nơi trút giận, nam nhân như vậy sau này ai dám gả cho hắn, nhất định gặp phải bạo lực gia đình.

Một người là vị quản sự vừa rồi bị Hách Hữu Hằng “mua chuộc”, tên của hắn là Ninh Giới, là quản sự của Tụ Bảo Trai, cũng là người của Thương Lan giáo.

Còn một người nữa là một nữ tử, là thê tử của Ninh Giới không có tên, theo họ chồng, mọi người gọi nàng ta là Ninh Mạnh thị, ở trong Tụ Bảo Trai, bình thường không lộ diện, từ bên ngoài nhìn vào, hẳn không phải là nữ tử yếu đuối gì, lần đầu tiên Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy nàng ta, trong tay nàng ta còn cầm một cây roi chín khúc, tương đối có khí thế. đông thiên lạc diệp

Đợi đến khi ba người hiện thân ở trước mặt Hách Hữu Hằng, Hách Hữu Hằng mới ngẩng đầu nhìn về hướng bọn họ, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong ánh mắt hắn lộ ra một cỗ thị huyết.

Tốt lắm, hắn đang lo không có nơi nào có thể dùng để phát tiết phẫn nộ của bản thân, hắn ta đã tự đưa mình tới cửa?

“Vân Thanh, đây chính là ngươi tự tìm.” Ngay trước mặt mọi người, hắn tốt xấu gì cũng phải bận tâm đến thân phận của mình một chút, mọi việc luôn tìm một “lý do” mới có thể bắt người, cho nên Vân Thanh không thua, hắn không thể mang hắn ta đi, ai ngờ hắn ta ngược lại, tự đưa mình tới cửa?

Hách Hữu Hằng thầm nghĩ phải bắt Vân Thanh Nhiễm đi, hắn nhìn nhìn bốn phía, đúng lúc vừa rồi hắn đánh nô tài nên đã quẹo vào trong hẻm nhỏ, cũng không có ai thấy.

Ai tìm ai còn chưa biết chừng đâu!

Tùy tùng đi theo phía sau Hách Hữu Hằng có hai tên, vừa vặn bằng với nhân số bên Vân Thanh Nhiễm, có điều Vân Thanh Nhiễm bảo Tiểu Cửu tìm hai người cho nàng không phải vì để lúc này có được nhân số ngang nhau, mà là lát nữa một mình nàng muốn bắt cóc ba người, sẽ không tiện kéo đi!

Vân Thanh Nhiễm không nói nhảm với Hách Hữu Hằng, nàng đi tới trước mặt Hách Hữu Hằng, đưa tay cho hắn một bạt tai.

“Ba ——”

Thanh âm thanh thúy, vô cùng có cảm giác.

Hách Hữu Hằng vừa rồi trong lòng còn đang tính toán phải tra tấn Vân Thanh Nhiễm thế nào, ai biết những ảo tưởng đó còn chưa thành hiện thực, má trái của mình đã trúng một cái tát rất mạnh của Vân Thanh Nhiễm.

Hắn lớn như vậy còn chưa từng người khác tát đâu! Còn bị người nam nhân trước mặt này đánh?

“Ngươi ——”

“Ba ——”

Hách Hữu Hằng vừa mới mở miệng, Vân Thanh Nhiễm đã trở tay cho hắn thêm một cái tát vang dội, khiến hai bên má của hắn đều nhau.

Nếu như nói lần đầu tiên là bởi vì hắn không chú ý tới Vân Thanh Nhiễm, mà khinh thường, như vậy cái thứ hai phải giải thích thế nào đây? Hắn rõ ràng đã chú ý Vân Thanh Nhiễm rồi, nhưng hắn vẫn bị đánh, càng chết tiệt hơn là, trừ một tiếng “ba” thanh thúy cùng với trên gương mặt truyền đến cảm giác đau rát kia thì hắn căn bản không nắm bắt được động tác của Vân Thanh Nhiễm.

Giờ khắc này Hách Hữu Hằng mới ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là công tử thanh tú thoạt nhìn vóc dáng nhỏ bé đứng ở trước người hắn kia rất lợi hại, hắn ta là một võ lâm cao thủ!

Ý thức này khiến Hách Hữu Hằng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đây là vấn đề mà hắn căn bản không hề nghĩ tới.

Hai tên tùy tùng thấy Hách Hữu Hằng chịu thiệt thòi, vừa muốn tiến lên thì Ninh Giới cùng phu nhân Ninh Mạnh thị của hắn đã chắn ở phía trước hai người.

Roi chín khúc trong tay Ninh Mạnh thị hung hăng quất ở trên thân người một cái, phàm là người vô lễ với giáo chủ, đều đáng chết!

Một roi đánh xuống, đã để lại một vết máu thật sâu, da tróc thịt bong.

Vân Thanh Nhiễm quả nhiên không nhìn lầm, Ninh Mạnh thị này cũng không phải là nữ tử yếu đuối gì.

Ba người kia căn bản không phải đối thủ, trừ bỏ bị đánh vẫn là bị đánh, căn bản không có cơ hội hoàn thủ.

Ninh Giới và Ninh Mạnh thị trói ba người lại với nhau, lúc này trên thân trên mặt ba người đều dính máu, nhưng bị thương nghiêm trọng nhất lại không phải Hách Hữu Hằng, mà là tên tùy tùng bị Ninh Mạnh thị dùng roi chín khúc đánh kia.

Chứng kiến thương tổn của tên đó, Vân Thanh Nhiễm yên lặng nghĩ trong lòng, roi chín khúc thật sự là đồ tốt, không giống như nàng dùng tay nàng, lòng bàn tay còn đang đau đây.

“Vân Thanh, ngươi thật to gan, dám làm vậy với bản thế tử, chỉ bằng việc làm hiện tại của ngươi, bản thế tử có thể cho ngươi chết một trăm lần!” Hách Hữu Hằng cả giận nói, mang theo ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

“Không cần uy hiếp ta, thu lại vẻ mặt này của ngươi đi, làm cũng làm rồi, ngươi cảm thấy ngươi nói những điều này còn hữu dụng à, muốn ta chết thì ngươi tranh thủ sống lâu hơn ta một chút, bằng không ngươi có thể sẽ không còn cơ hội này nữa đâu.”

Đây là câu trả lời mà Vân Thanh Nhiễm cho Hách Hữu Hằng.

Phủ Ký Bắc Vương đã nhiều lần chỉnh nàng và ca ca của nàng, đừng nói với nàng trong đó không có một phần của Hách Hữu Hằng.

Biểu hiện chẳng hề để ý của Vân Thanh Nhiễm khiến Hách Hữu Hằng thầm cả kinh, có một loại dự cảm xấu mãnh liệt chậm rãi dâng lên trong lòng của hắn.

“Ngươi là ai?” Hách Hữu Hằng thầm nghĩ, rốt cuộc là ai, có bản lãnh như vậy, không có đạo lý một người như vậy ở trong kinh thành, mà phủ Ký Bắc Vương bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả!

Hách Hữu Hằng thấy thế nào cũng cảm thấy Vân Thanh Nhiễm không giống một người nguy hiểm.

Hách Hữu Hằng nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, chờ Vân Thanh Nhiễm trả lời vấn đề của hắn, nhưng Vân Thanh Nhiễm lại không có hứng thú để ý tới hắn.

“Ninh Giới, phiền ngươi và phu nhân của mình giúp ta kiếm một chỗ ở trong kinh thành, giấu ba người này đi, ta muốn chuẩn bị một phần lễ vật tới Ký Bắc Vương gia, để không phụ hắn ta ba phen hai bận đưa đại lễ tới cho ta và ca ca.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Lúc Vân Thanh Nhiễm trở lại vương phủ, Dương Lâm và hai vị sư phụ kia đã ở trong vương phủ.

Dựa theo ý tứ của Vân Thanh Nhiễm, hai người sửa lại phòng ngủ hiện giờ của Quân Mặc Thần, mà bản thân Quân Mặc Thần lại đang đợi ở trong gian phòng bên cạnh của Vân Thanh Nhiễm.

Sau khi vào thu, Quân Mặc Thần không thể tùy tiện ra ngoài, trừ phi thời tiết bên ngoài tốt lên, nếu không hắn cũng chỉ có thể chờ đợi ở trong phòng, đồ ăn đều cần hạ nhân trực tiếp đưa vào trong phòng. Như hôm nay có gió hắn cũng không thể ra khỏi cửa.

Vân Thanh Nhiễm đẩy cửa vào, Quân Mặc Thần đang ở trên giường, đã tỉnh, dựa lưng vào đầu giường cầm trong tay một quyển sách, rất im lặng, rất an tường, không nhiễm một hạt bụi nhỏ trên thế gian, dường như trong trời đất cũng chỉ còn lại một mình hắn, lẻ loi cô độc.

“Bên cạnh thật ồn.”

Người nọ khoan thai khẽ mở đôi môi, từ bên trong chậm rãi phun ra bốn chữ.

“Ừm, ta cho người đổi lại giường cho ngươi.” Vân Thanh Nhiễm giải thích, bên cạnh quả thật có chút động tĩnh, nhưng không quá lớn.

“Không phải sau này ta đều ngủ đây à?” Quân Mặc Thần giương mắt, nhìn Vân Thanh Nhiễm.

“Ngủ cùng ngươi ở nơi nào đều không giống nhau à?” Hai gian phòng, ngủ phòng người nào có quan hệ gì sao? Bởi vì hắn ngủ ở trong phòng này, cho nên sửa lại giường trong một phòng khác, cũng không thể đuổi thế tử gia ngài từ trên giường xuống được?

“Khụ khụ khụ… vậy tại sao phải thay đổi giường?” Quân Mặc Thần lại hỏi.

“Trời giá rét, thân thể ngươi không tốt, loại giường lò của Yến Bình quốc ở phương Bắc có thể đặt chậu than ở dưới đáy giường, để cả giường đều trở nên ấm áp, hoàng triều Thịnh Vinh ở phương Nam, không có vật như vậy, có điều thân thể của ngươi cần thứ đó, nên ta cho người đến thay đổi cho ngươi.” Vân Thanh Nhiễm trả lời.

Nghe xong Vân Thanh Nhiễm giải thích, Quân Mặc Thần chợt dừng, trong ánh mắt chớp qua một vài thứ.

Sau một lúc lâu, với vẫy tay với Vân Thanh Nhiễm, “Lại đây.”

Vân Thanh Nhiễm chớp mắt mấy cái, sau đó đi tới bên giường.

“Hôn ta một cái.”

“A?” Vân Thanh Nhiễm còn cho là mình nghe lầm, nào có ai nói yêu cầu như vậy chứ?

“Hôn ta một cái.” Quân Mặc Thần lại lặp lại yêu cầu của mình lần nữa.

“Ngươi làm sao vậy? Bị kích thích? Gặp ác mộng? Muốn mẫu thân không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

Nữ nhân này, trong đầu đang suy nghĩ thứ gì vậy, nàng coi hắn là đứa nhỏ ba tuổi à? Còn gặp ác mộng muốn mẫu thân, hắn là một nam nhân, muốn hôn lão bà của mình, cần lý do à?

“Hôn rồi nói sau!” Quân Mặc Thần dùng giọng điệu gượng gạo mệnh lệnh cho Vân Thanh Nhiễm, nàng còn hỏi như vậy nữa, đến khi trời tối rồi hắn cũng không hôn được nàng!

“À!” Vân Thanh Nhiễm lên tiếng, sau đó ở trên khuôn mặt như bạch ngọc của Quân Mặc Thần kia hạ miệng xuống.

“Khụ khụ… vị trí sai rồi.”

Quân Mặc Thần chỉ chỉ miệng mình nói.

Vân Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm đôi môi khêu gợi của Quân Mặc Thần một lúc lâu, dáng môi của hắn rất đẹp, rất gợi cảm, tuy rằng màu sắc có chút nhợt nhạt, không có huyết sắc, nếu không lại càng mê người.

Được rồi, hôn môi thì hôn môi.

Vân Thanh Nhiễm đi đến gần, nặng nề “đụng” môi của mình vào môi của Quân Mặc Thần một cái.

“Ái phi… đau…” Quân Mặc Thần u oán nói, trong hốc mắt dường như có hơi nước đang tụ tập, “Ái phi… trước kia nàng không làm như vậy với bản thế tử, hiện giờ có phải ái phi phải ghét bỏ bản thế tử rồi không?”

Quân Mặc Thần muốn đương nhiên không phải môi cùng môi đụng nhau, hắn muốn chính là Vân Thanh Nhiễm chủ động đưa lên một nụ hôn nồng nhiệt thật sâu.

Thế tử gia nước mắt lưng tròng, mắt thấy sắp muốn khóc lên, vốn là một thân thể ốm yếu, thần sắc có bệnh kia đã làm cho người ta đau lòng rồi, bộ dạng “hoa lê đọng mưa” lúc này thoạt nhìn càng làm cho người ta lo lắng.

“Gia, thần thiếp không phải ngày đầu tiên quen ngài, nước mắt của ngài có hơi giả rồi đó.” Vân Thanh Nhiễm rất không nể tình vạch trần Quân Mặc Thần.

Vân Thanh Nhiễm chính là thấy tận mắt qua bản lãnh “một khóc hai nháo ba thắt cổ của Quân Mặc Thần, hoàng thượng thái hậu không có cách nào với hắn, nhưng nàng lại có lực miễn dịch với một chiêu này của hắn.

“Ái phi quả nhiên là không cần bản thế tử… Có phải đã ghét bỏ bản thế tử rồi không? Trước kia ái phi cũng từng hôn bản thế tử mà, hiện tại lại không hôn…” Quân Mặc Thần bất mãn trách móc Vân Thanh Nhiễm “bạc tình bạc nghĩa”.

Nếu nói là Vân Thanh Nhiễm từng chủ động hôn môi Quân Mặc Thần, cũng chỉ có ngày thành thân đó, ở trên đường hôn hắn một cái? Nói giống như nàng lúc trước rất háo sắc vậy, mỗi ngày bắt lấy hắn hôn với hôn.

Vân Thanh Nhiễm thật sự có chút không nhìn được, đặc biệt với bộ dạng nước mắt lưng tròng này của Quân Mặc Thần, giống như nàng đang khi dễ hắn vậy.

Nói thật, bộ dáng lúc này của thế tử gia thoạt nhìn thật sự làm cho người ta có một loại xúc động muốn khi dễ hắn một phen.

Vì thế Vân Thanh Nhiễm vươn một bàn tay nâng cằm Quân Mặc Thần, “Tiểu mỹ nhân, đến, để gia, hôn một cái nào.” Vân Thanh Nhiễm nói xong thật sự hôn xuống, còn hết sức nghịch ngợm hung hăng mút lấy Quân Mặc Thần một cái. dongnghicac

Mùi vị kia, chết tiệt thật tốt đẹp.

Quân Mặc Thần đang hưởng thụ nụ hôn triền miên ngọt ngào mà Vân Thanh Nhiễm cho hắn, kết quả Vân Thanh Nhiễm đã lui ra.

Hương vị đang ngon mà, lại không còn.

Quân Mặc Thần bất mãn trừng mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm thấy đai lưng mà Quân Mặc Thần cởi xuống treo ở bên giường, chợt nhớ tới lần trước Quân Mặc Thần dùng thứ này cột lấy tay nàng khi dễ của nàng, nhất thời trên mặt nhiều thêm mấy phần tà khí, không có đạo lý nàng bị người ta khi dễ thì không khi dễ lại, nàng luôn không làm việc chịu thiệt.

Vân Thanh Nhiễm vươn tay cầm đai lưng lên, quơ quơ trước mặt Quân Mặc Thần. Đai lưng này của Quân Mặc Thần làm bằng tơ lụa, tính chất mềm mại.

“Khụ khụ… ái phi, nàng muốn làm gì?” Quân Mặc Thần từ trong ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm thấy được sự tà ác.

“Gia đừng nóng vội, lập tức sẽ biết.” Vân Thanh Nhiễm nói xong kéo hai tay của Quân Mặc Thần vào cùng một chỗ, sau đó dùng đai lưng tính chất mềm mại kia quấn lại, đai lưng đủ dài, sau khi buộc xong hai tay của Quân Mặc Thần còn dư ra một đoạn dài, Vân Thanh Nhiễm đem một đoạn còn thừa kia buộc lên trên khung màn.

Như vậy, hai tay Quân Mặc Thần đã bị treo lên trên cao.

“Khụ khụ khụ… ái phi, nàng…” Quân Mặc Thần thầm ra mồ hôi ở trong lòng, thế tử phi của hắn dường như chuẩn bị muốn làm một vài việc xấu, mặc dù hắn đối với việc nàng muốn làm có sự chờ mong.

Vân Thanh Nhiễm không chút hoang mang, “Thần thiếp biết gia tuy rằng thân thể hơi kém, thể cốt yếu đuối, nhưng võ công không tồi, có điều… thế tử gia đừng làm đứt đai lưng này nha, làm đứt rồi, sau này đừng nghĩ đến việc lên giường thần thiếp nữa!”

“Nàng biết?” Quân Mặc Thần kinh ngạc.

“Ta cũng không ngu ngốc, lúc ngươi đè ta còn nặng hơn cả đá, lúc bắt lấy ta thì ta có giãy thế nào cũng không được, đừng nói với ta là ngươi trời sinh thân thể kém đồng thời còn có thần lực trời sinh, mặc dù thân thể ngươi không tốt, nhưng cũng không mâu thuẫn với việc ngươi có một thân võ công tu vi không tồi, đương nhiên, ngay từ đầu ta cũng không nghĩ như vậy.”

“Ha ha…” Quân Mặc Thần nhợt nhạt cười một tiếng, “Ái phi thật sự là thông minh.” Hắn vốn không muốn cố ý gạt nàng, chỉ là cũng không cố ý giải thích với nàng cái gì, vốn tưởng rằng sau khi nàng biết sẽ trách cứ hắn, thì ra là hắn suy nghĩ nhiều.

Hắn tập võ cũng không phải muốn trở nên lợi hại, không phải vì muốn mạng của ai, mà là vì bảo mệnh, nếu như không có một thân tu vi này, hắn cũng không sống được đến bây giờ.

Vân Thanh Nhiễm cởi giầy cũng bò lên trên giường, đồng thời thả màn trướng xuống.

Tay ngọc thon dài mềm nhẹ cởi bỏ y phục trên người Quân Mặc Thần, cũng không lưu lại một bộ y phục cho Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần bị cởi sạch trơn.

Quân Mặc Thần thầm nghĩ, hắn đang bị thế tử phi của mình trêu chọc à?

Vân Thanh Nhiễm nằm nghiêng ở bên người Quân Mặc Thần, vươn ra ngón tay vẽ hoa ở trên ngực Quân Mặc Thần, “Gia, chớ lộn xộn nha!”

Muốn chết, nếu nữ nhân trở nên hư hỏng, so với nam nhân chỉ có hơn chứ không kém!

Vân Thanh Nhiễm cứ như vậy nằm nghiêng quan sát Quân Mặc Thần, nói thật, bộ dạng nam nhân này thật sự làm cho người ta rất muốn một hơi ngốn sạch, làn da của hắn còn trắng hơn nàng, nhẵn mịn cũng không thua nàng, hắn cũng không cường tráng, lại cân xứng tinh xảo, giống như một món tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất của trời cao.

Đôi môi đỏ mọng Vân Thanh Nhiễm hôn lên tai Quân Mặc Thần, nuốt lấy vành tai của hắn vào trong miệng mình, nhẹ nhàng mơn trớn vành tai của hắn.

“Nhiễm Nhi…”

Vân Thanh Nhiễm chủ động như vậy, Quân Mặc Thần thật muốn vươn tay ra ôm chặt lấy nàng, cố tình tay lại bị một cái đai lưng trói chặt, muốn giãy khỏi đai lưng chết tiệt này cũng không khó, chỉ là Vân Thanh Nhiễm nói, không cho phép cởi bỏ.

Vân Thanh Nhiễm lại không để ý tới tiếng kháng nghị của Quân Mặc Thần, cắn đủ mới buông tha vành tai vừa đáng thương vừa đáng yêu của Quân Mặc Thần.

Vân Thanh Nhiễm nói nhỏ ngay bên tai Quân Mặc Thần: “Ta từng hỏi mẫu phi, mặc dù ngươi có một thân tu vi không tồi, nhưng vẫn không thể dùng để chữa khỏi bệnh, cho nên ngươi không thể không biết tiết chế giống như đêm đó, đối với ngươi mà nói rất hại thân. Cho nên, hôm nay bất kể như thế nào ngươi cũng không thể cởi bỏ đai lưng này.”

Đối với Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm có sự quan tâm của nàng, chuyện nên hỏi nàng sẽ hỏi, chuyện nên biết nàng sẽ đi tìm hiểu.

Bởi vì biết, cho nên Vân Thanh Nhiễm sẽ không để Quân Mặc Thần làm loạn nữa.

Bản thân Quân Mặc Thần đương nhiên biết đối với thân thể của hắn như vậy mà nói là gánh nặng rất lớn, đừng nói hắn, đổi lại người thường chỉ sợ cũng bị hại thân thôi?

Mặc dù biết, nhưng vẫn không cẩn thận mất khống chế.

Vân Thanh Nhiễm lại hôn mặt, môi, hầu kết của Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần cảm giác chỗ hầu kết truyền đến xúc cảm ướt át mềm mại ấm áp, khiến hô hấp của hắn lại dồn dập không ít. Lúc Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu, một chỉ bạc được kéo ra giữa môi nàng và hầu kết của Quân Mặc Thần, lộ vẻ đặc biệt ám muội.

Sau đó Vân Thanh Nhiễm lại hôn đến lồng ngực của hắn, tinh tế yêu thương chỗ mẫn cảm của hắn… Mỗi lần lại lại dùng môi hôn mơn trớn khắp nơi.

“Nhiễm Nhi… nàng…” Giọng nói của Quân Mặc Thần thực khàn, “Nàng học với ai?”

Quân Mặc Thần cảm giác mình sắp muốn điên rồi, không có một người nào, không có một nam nhân nào chịu được nữ nhân của mình làm như vậy với mình, mặc dù hắn không phải nam nhân bình thường, nhưng ở phương diện khác vẫn rất bình thường!

Vân Thanh Nhiễm đang bận rộn, miệng ngậm đồ, nói chuyện có chút không rõ ràng, “Ừm… học… cùng sư phụ già.” Từng mang lòng hiếu kỳ lén lút xem thử qua phim ngắn, mặc dù chỉ kiên trì hai phút đã không chịu được, nhưng trí nhớ nàng hơn người vẫn có thể nhớ rõ ràng.

“Ai?” Quân Mặc Thần nghe đến sư phụ nào đó, nhất thời mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn Vân Thanh Nhiễm còn đang tác quái trên ngực hắn.

“Một sư phụ trong mộng của ta…” Vân Thanh Nhiễm mơ hồ trả lời.

Lại một lát sau.

“Nhiễm Nhi, cởi bỏ hai tay của ta được không?” Hắn thật sự rất muốn ôm nàng, lấy tay chạm vào thân thể của nàng…

“Không được.” Thái độ của Vân Thanh Nhiễm rất kiên định, “Nếu cởi bỏ thì ta sẽ đi.”

Vậy cứ cột lấy đi, Quân Mặc Thần thực không khí khái nghĩ.

Vân Thanh Nhiễm u mê đem những chuyện mình biết mò mẫm làm xong, cởi hết quần áo của mình, lộ ra cơ thể đã đẫy đà hơn không ít, hiện giờ mặc dù nàng không được coi là bình thường, ít nhất sẽ không để cho Quân Mặc Thần nhìn thấy đau lòng.

Vân Thanh Nhiễm phơi bày thân thể ra đối với Quân Mặc Thần mà nói là một dụ hoặc rất lớn.

“Nhiễm Nhi, cởi bỏ được không?”

“Không được.”

“Nhiễm Nhi ——”

Vân Thanh Nhiễm đi tới bước quan trọng nhất.

“Đau ——” Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa nếm phải loại đau đớn như bị xé rách này.

Vân Thanh Nhiễm bỏ cuộc, đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Nàng không phải là muốn lâm trận bỏ chạy chứ? Hắn đã như vậy rồi. Nếu nàng dám đi, hắn nhất định sẽ điên mất!

Kết quả Vân Thanh Nhiễm thật sự mặc quần áo chạy ra ngoài, nhìn thấy cánh cửa phòng bị mở ra lại bị đóng vào, Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vải màn trên đầu, hắn bị chính thế tử phi của mình phi lễ rồi lại bị vứt bỏ rồi?

May mắn, không bao lâu Vân Thanh Nhiễm đã trở lại.

“Lần trước lúc ta đi hỏi mẫu phi, mẫu phi nói cho ta thứ này, có điều ngày đó ta quên cầm trở về.”

Quân Mặc Thần nhìn qua đồ trong tay Vân Thanh Nhiễm, chỉ thấy trên bình sứ đó viết ba chữ “Cao Mân Côi”, nhất thời sắc mặt đen đi vài phần.

Mẫu phi… ngài rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện gạt phụ vương nữa hả?

Quân Mặc Thần lẳng lặng nhìn Vân Thanh Nhiễm nằm ở bên cạnh hắn, tia sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy mỏi mệt của nàng, lúc này đã là hoàng hôn.

Hai người đúng là giữa ban ngày đã ở trong phòng hao tổn gần hai canh giờ, vừa rồi Quân Kiệt và Lục Trúc vốn muốn đưa bữa tối vào trong phòng, kết quả gõ cửa không ai đáp, sau đó hai người nghe được tiếng động trong phòng, nên nhanh chóng rời đi.

Vân Thanh Nhiễm mệt muốn chết rồi cho nên đang ngủ, ngược lại Quân Mặc Thần rất thanh tỉnh, không có nửa phần ủ rũ.

Nhiễm Nhi của hắn sẽ đau lòng hắn, sẽ để ý hắn có lạnh hay không, sẽ giữ gìn hắn, sẽ không ghét bỏ thân mình ốm yếu tùy thời đều có thể vào trong quan tài của hắn.

Nàng là thê tử một đủ tư cách, đủ tư cách đến đáng ghét! Vừa rồi, nàng rõ ràng cũng rất đau, nhưng vẫn cắn răng…

Mặc dù như vậy làm cho hắn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng điều hắn muốn không chỉ là việc nàng làm một thê tử đủ tư cách, một thê tử nguyện ý làm ra đủ việc nhượng bộ vì trượng phu ốm yếu của mình!

Hắn càng muốn nàng yêu hắn, hắn muốn tiến vào trong lòng nàng, mà không phải chỉ giữ lấy thân thể của nàng.

Quân Mặc Thần vươn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt đang ngủ của Vân Thanh Nhiễm, Nhiễm Nhi, có phải ta rất ích kỷ không, biết rõ mình tùy thời đều có thể chết, vẫn không quan tâm chiếm lấy nàng.

Nhưng mà, mặc kệ ích kỷ bao nhiêu, ta vẫn muốn làm như vậy, vẫn muốn làm một đôi phu thê danh xứng với thực với nàng.

Còn lòng của nàng, ta cũng muốn, nàng nói ta chờ được đến ngày đó không?

Nhiễm Nhi, nhanh yêu ta đi được không? Ta sợ ta chờ không kịp…

Quân Mặc Thần vỗ về khiến Vân Thanh Nhiễm từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, thấy Quân Mặc Thần đang nhìn mình chằm chằm, “Không ngủ thêm chút nữa à?”

“Ta ngủ cả ngày rồi, không mệt.” Quân Mặc Thần cả ngày đều ở trong phòng, không làm việc gì, “Nhiễm Nhi, nàng đã nói chỉ cần ta sống, thì sẽ luôn chờ đợi ở bên cạnh ta, không nuốt lời phải không?”

Vân Thanh Nhiễm ngắm nhìn Quân Mặc Thần gần trong gang tấc, “Việc ta đã đáp ứng thì sẽ làm được.”