Chương 128: Quả nhiên gả cho người thì không còn thuần khiết nữa

Người mà Vân Thanh Nhiễm muốn gặp là Tần Tố Tố, mà người Quân Mặc Thần muốn gặp thì lại là Hách Hữu Phong.

Vân Thanh Nhiễm muốn gặp Tần Tố Tố, tất nhiên không phải là tìm Tần Tố Tố để ôn chuyện.

Tần Tố Tố vừa mới giết chết đường tỷ của chính mình, lại không nghĩ tới mình cũng rơi vào trong tay người khác.

Trước lúc thái hậu xuất hiện, Tần Tố Tố và Hách Vu Thiên đều giống nhau, cho rằng lần này mình có thể chạy trốn.

Nay Tần Tố Tố bị giam giữ trong đại lao, đại lao này vô cùng ẩm thấp. còn có chuột và gián, cùng với mùi lạ mà Tần Tố Tố không thể chịu đựng được.

Có ngục tốt tiến lại, xiềng xích nơi cửa phòng giam được gỡ xuống, Tần Tố Tố giật mình nhìn về phía cửa, một tà váy sam màu trắng xuất hiện trước mặt nàng ta, một đôi dày thêu hoa trắng muốt, lại hướng lên trên, nàng ta nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm.

“Vân Thanh Nhiễm, là ngươi!” Tần Tố Tố bỗng nhiên không biết lấy khí lực từ đâu, đứng mạnh dậy, giống như mãnh hổ xông đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

Hai cai ngục dẫn Vân Thanh Nhiễm vào chặn Tần Tố Tốlại, ấn nàng ta trở về mặt đất.

“Vân Thanh Nhiễm, ngươi đến chê cười ta đúng không? Ha, tiện nhân, ngươi đừng vội đắc ý, ta nói cho ngươi biết, cho dù ta chết cũng vẫn sẽ nguyền rủa ngươi…”

“Hai vị tránh đi một lúc, bản cung có mấy lời muốn nói với nàng ta.” Vân Thanh Nhiễm nói với hai vị cai ngục.

“Nhưng, thế tử phi nương nương, ả ta…” Cai ngục do dự, sợ Tần Tố Tố lại nổi điên giống như vừa rồi, làm Vân Thanh Nhiễm bị thương.

“Lui ra!” Vân Thanh Nhiễm không lo lắng Tần Tố Tố sẽ phát điên, Tần Tố Tố tay chân bị gông lại không thương tổn được Vân Thanh Nhiễm.

Hai vị cai ngục bị tiếng quát lớn của Vân Thanh Nhiễm làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới vị thế tử phi có bề ngoài ôn nhu yếu ớt thế này lại có khí thế làm cho người ta sợ hãi, vội vàng lui ra, miễn cho họ lại bị Vân Thanh Nhiễm trách cứ.

Sau khi hai người cai ngục lui ra, Tần Tố Tố liền cười lạnh nói: “Thế nào Vân Thanh Nhiễm, có lời gì không thể để người biết muốn nói với ta à? Ha, đừng bày ra bộ dạng thanh cao, trước kia ta đã nhìn ngươi không vừa mắt, cũng là vì diện mạo ngươi khiến cho ta ghê tởm! Ngươi và ta đều đáng thương như nhau…”

“Ngươi cho rằng ta chỉ đến để cười nhạo cảnh ngộ hiện giờ của ngươi à? Xin lỗi ta không có tâm tình đó. Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi ngươi làm chuyện như vậy với ta và ca ca thì ta sẽ tha thứ cho ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không phải đến để đích thân tiễn ngươi đoạn đường chứ?”

“Ngươi muốn giết ta?” Khả năng đầu tiên mà Tần Tố Tố nghĩ đến chính là điều này.

“Ta không giết ngươi, ngươi cũng chết chắc rồi, ta không cần vì ngươi mà làm ô uế tay ta, ta nghe nói Tần gia các ngươi có một gốc cây hoa hải đường bảy màu tổ truyền, sinh trưởng ở bên trong tổ trạch của Tần gia các ngươi, có thật không?”

Tần Tố Tố ngây ra một lúc, sau đó hiểu rõ mục đích của Vân Thanh Nhiễm, thì cười phá lên, “Ha ha ha ha… Vân Thanh Nhiễm ơi Vân Thanh Nhiễm, ta sao lại quên nhỉ, tên nam nhân mà ngươi gả cho là một tên nam nhân sắp chết ha! Mệt ngươi còn có thể nghe ngóng được bí mật này của nhà ta, có điều cho dù ngươi biết thì như thế nào, sự tồn tại của hải đường bảy màu được nhà ta coi như thần linh, cho dù là hoàng thượng hay vương gia, mặc kệ ra giá bao nhiêu, cha ta cũng sẽ không giao nó cho người khác! Nhưng hải đường bảy màu là bí mật của Tần gia chúng ta, sao ngươi có thể biết được?”

Vân Thanh Nhiễm tất nhiên là có con đường để nàng biết, lần trước có nhờ Dương Lâm đi tìm tin tức liên quan đến việc điều trị bệnh của Quân Mặc Thần, thu hoạch không nhiều, không chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho Quân Mặc Thần.

Ngoài ra, phương thuốc mà Hồng Dược lưu lại nàng cũng đã cho Mộ Dung Tu xem qua, Mộ Dung Tu không nhìn ra được cái gì, đối với dụng ý của Hồng Dược cũng rất khó hiểu.

Thu hoạch gần đây biết được trong tổ trạch Tần gia có trồng một gốc cây hải đường bảy màu quý hiếm, dựa theo điển tịch mà Thương Lan giáo ghi lại, hẳn là có thể trợ giúp nhất định đối với cơ thể Quân Mặc Thần.

Mặc kệ thế nào, có hi vọng so với không có hi vọng vẫn tốt hơn, Vân Thanh Nhiễm tính toán cứ thu đồ vào tay đã rồi nói tiếp, sau đó lại để Mộ Dung Tu nhìn xem, cũng may tuy Mộ Dung Tu quên rất nhiều thứ, rất nhiều trí nhớ liên quan đến Hồng Dược đều bị rối loạn, nhưng y thuật vẫn còn nhớ rõ.

“Ta có nói là ta muốn lợi dụng thân phận để đòi hỏi phụ thân ngươi, hoặc là dùng tiền để mua của phụ thân ngươi à?” Vân Thanh Nhiễm chưa hề nói qua những lời như vậy.

Tần Tố Tố trừng lớn hai mắt, tiêu hóa lời nói của Vân Thanh Nhiễm, nàng ta nói nàng ta không định dùng thân phận đòi phụ thân nàng, cũng không định mua bán với phụ thân?

Như nghĩ tới cái gì, Tần Tố Tố vừa nói vừa cười, “Ha ha ha… ngươi muốn dùng tính mạng của ta để trao đổi với phụ thân ta ư? Vân Thanh Nhiễm, ngươi thật sự nghĩ là mình làm được tất cả đấy à? Ngươi cho rằng ngươi là ai, Ký Bắc vương phạm tội gì ngươi không biết ư? Ngươi cho rằng hoàng đế sẽ bỏ qua những người có liên quan đến hắn à? Lại nói, ta có ngày hôm nay ngươi chính là công thần lớn nhất! Nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm gả cho Tử Hy ca ca, không cần phụng bồi cho lão nam nhân làm người ta buồn nôn kia, và càng không có ngày hôm nay!”

“Lão nam nhân làm cho người ta buồn nôn? Ngươi đang nói đến nam nhân đã cho ngươi dục tiên dục tử à?” Trong đầu Vân Thanh Nhiễm nhớ lại những hình ảnh Hách Vu Thiên và Tần Tố Tố đang ở trong sương phòng của tửu lâu tằng tịu với nhau, vẻ mặt của Tần Tố Tố đều là biểu tình mất hồn muốn chết, thật sự không giống như đang làm bộ. Rõ ràng dáng người Hách Vu Thiên cường tráng một chút, động tác thô bạo một chút, lại xác xác thực thực đã “tính phúc” cho Tần Tố Tố.

Dáng người cường tráng có chỗ tốt của dáng người cường tráng! Tương ứng về phương diện nào đó cũng tương đối có lực, ừm… hình như so với thế tử gia nhà bọn họ hơi kém hơn một chút, dường như việc này cũng không tỉ lệ thuận với dáng người cho lắm…

Vân Thanh Nhiễm gõ đầu mình một cái, trong lòng thầm mắng chính mình, nghĩ đi tận đâu vậy, quả nhiên gả cho người nàng cũng không còn thuần khiết nữa rồi! Ai…

Về phần cái gọi là buồn nôn đại khái là sau đó Tần Tố Tố tự nói ra bào chữa cho chính mình đi?

Tần Tố Tố bị Vân Thanh Nhiễm chọc thủng sự thật, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trông rất đẹp mắt.

“Ta đến đây không phải để thảo luận về công phu trên giường của Ký Bắc vương gia với ngươi, trở lại chuyện chính, thứ ta muốn là hải đường bảy màu, ta muốn biết nó giấu ở chỗ nào của Tần gia.”

Nàng ta muốn biết hải đường bảy màu giấu ở chỗ nào của Tần gia để làm gì?

“Ngươi sẽ không phải là muốn đến Tần gia trộm hải đường bảy màu đấy chứ?”

“Chúc mừng ngươi đáp đúng rồi, nhưng rất đáng tiếc không có phần thưởng.”

“Ha ha ha… Vân Thanh Nhiễm, ngươi thật đúng là ngây thơ quá, ta hận ngươi như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ nói cho ngươi chỗ giấu hải đường bảy màu, có điều, muốn ta nói cho ngươi biết cũng không phải là không thể, lấy mạng của ngươi đến đổi đi!”

“Ngừng lại, ta không định làm giao dịch với ngươi, ta còn thấy ghê tởm, ít vũ nhục ta đi có được không?”

“Tiện nhân, giả bộ cái gì, hiện tại người có việc cầu người khác là ngươi!”

“Nhưng vấn đề là, người sắp chết đến nơi là ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đứng đây nói chuyện với ngươi thật lao lực.” Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, sau đó tay trái nắm lấy một bàn tay của Tần Tố Tố, đồng thời cái tay còn lại lấy chùy thủy ra, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay Tần Tố Tố.

“A ——” Tần Tố Tố bị đau, rên rỉ thê thảm.

Nhớ rõ ngày ấy Vân Tử Hy bị bọn người Tần Tố Tố tính kế, vì phòng ngừa mình làm ra hành động tổn thương Vân Thanh Nhiễm, cũng ở trên tay mình đâm một đao, một đao đó xuyên qua lòng bàn tay của hắn, gần như khiến tay phải của hắn bị phế bỏ.

Mà Tần Tố Tố lại nhớ đến mỗi một đao mình vạch xuống trên người Tần Nhược Dung không lâu trước kia.

“Tiện nhân, đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ khuất phục, có bản lĩnh thì hiện tại ngươi hãy giết ta đi!” Ánh mắt Tần Tố Tố nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, đem tất cả thống khổ mà nàng ta phải chịu trả lại nguyên xi cho nàng.

“Xin lỗi, ngươi chắc là nghĩ sai rồi, vừa rồi chỉ là nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của ngươi khiến ta cảm thấy có chút không thoải mái lại nhớ tới lúc trước bởi vì ngươi, Hách Vu Thiên và Vân Yên Nhiên đã gián tiếp khiến ca ca ta phải chịu một đao, cho nên thuận tiện trả lại cho ngươi thôi, về phần ngươi nói ra tung tích của hải đường bảy màu, đó là vấn đề khác, vừa rồi không cẩn thận lạc đề.” Vân Thanh Nhiễm giải thích, sau đó nàng đứng lên, “Ta rất không thích uy hiếp người khác, có điều dường như ngươi không phải là người nguyện ý ngoan ngoãn hợp tác, cho nên không có biện pháp, ta đành tiểu nhân một chút vậy.”

“Ngươi…” Tần Tố Tố nhìn Vân Thanh Nhiễm, khuôn mặt này vẫn là khuôn mặt của Vân Thanh Nhiễm mà nàng biết, nhưng nàng ta lại rất xa lạ, từ sau khi nàng ta tỉnh lại đến giờ, Tần Tố Tố cảm thấy Vân Thanh Nhiễm vô cùng nguy hiểm, bản năng nàng muốn lùi về sau, trên tay vẫn còn chảy máu, tay chân đều bị xiềng xích lạnh băng nặng nề khóa chặt, nàng trốn không thoát…

Vân Thanh Nhiễm làm xong chuyện nàng muốn làm, lúc trở lại cửa nhà giam, Quân Mặc Thần đã gặp người hắn muốn gặp, đang chờ nàng.

Vân Thanh Nhiễm để ý thấy nam nhân đứng bên cạnh Quân Mặc Thần có điểm khác lạ, mặc dù nam nhân đó cúi thấp đầu, không nhìn được chính diện, nhưng Vân Thanh Nhiễm rất khẳng định nam nhân này không phải là người nam nhân mà vừa rồi Quân Mặc Thần mang vào, hắn đã bị đánh tráo, Vân Thanh Nhiễm đại khái cũng biết Quân Mặc Thần muốn làm cái gì, nàng không vạch trần, chuyện hắn làm nàng không có quyền can thiệp.

Đứng ở bên cạnh Quân Mặc Thần còn có cai ngục và giám ngục trưởng trong coi nhà giam, mấy người đều khẩn trương, trên tay hai người ngục tốt trong đó còn đang bưng hai chậu than lớn. Nhà giam là nơi âm lãnh ẩm ướt, là nơi mà Quân Mặc Thần không nên đến nhất, cai ngục và giám ngục trưởng làm như vậy cũng không có gì đáng trách, bọn họ sợ Quân Mặc Thần ở bên trong nhà lao cứ thế quy thiên, vậy thì trách nhiệm của bọn họ sẽ rất lớn, vì mấy cái mạng nhỏ, bê chậu than thì tính là cái gì? Dù là chậu lớn vạc to mà có hiệu quả, bọn họ cũng sẽ không chút do dự bưng lên!

Vân Thanh Nhiễm biết Quân Mặc Thần chẳng qua đến nhà giam lượn một vòng, không ở lâu, cho nên cũng không lo lắng, trong thời gian ngắn hắn sẽ không có vấn đề gì, tuy hiện tại hắn căn bản đang ở trong trạng thái tàn phế.

“Khụ khụ khụ… ái phi nói chuyện xong rồi? Khụ khụ khụ…”

“Ừ, đi thôi.” Vân Thanh Nhiễm không hỏi nhiều về chuyện của Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ khụ… ta bảo Quân Kiệt đưa nàng trở về trước, ta còn có một số việc muốn làm, sẽ về phủ muộn, hôm nay thời tiết tốt lắm, không có gió, ái phi không cần lo lắng.”

Quân Mặc Thần đặc biệt chờ Vân Thanh Nhiễm đi ra để thông báo với nàng một tiếng rồi mới đi, tuy không biết nàng có thể vì hắn chạy loạn khắp nơi mà lo lắng hay không, hắn vẫn muốn thông báo trước một tiếng, trượng phu ra ngoài đều công đạo trước với thê tử, hắn rất thích làm chuyện như vậy, giống như giữa bọn họ tồn tại ràng buộc không nói rõ được.

“Trước giờ thân có thể trở về không?”

Giờ thân là tầm bốn giờ chiều, là thời gian mặt trời sắp xuống núi.

“Ừ.” Quân Mặc Thần gật đầu, trong lòng lại ấm áp, giống như một đôi vợ chồng ân ái, thê tử dặn dò trước khi trượng phu đi.