Chương 136: Mặc Thần, đừng làm rộn, ta biết ngươi bất lực

Việc đầu tiên sau khi Dạ Minh Sâm hồi cung chính là đi tìm thái hậu nương nương, trò chuyện một chút về những việc đã trải qua hôm nay khi đến phủ Trấn Nam Vương bồi Quân Mặc Thần, đương nhiên cái đoạn hắn bị Vân Thanh Nhiễm đuổi xuống hồ bắt cua được hắn tự động bỏ qua, trọng điểm đương nhiên là đặt ở trên người Vân Thanh Nhiễm, sau đó hắn “rất lơ đãng” nhắc đến chuyện Vân Thanh Nhiễm mang thai.

Kết quả cũng rất rõ ràng, Dạ Minh Sâm thành công khơi dậy bất mãn vô cùng lớn của thái hậu nương nương, sau đó không bao lâu, hoàng thượng và hoàng hậu đều biết chuyện Vân Thanh Nhiễm đội nón xanh cho thế tử gia.

Đương nhiên, vì tận lực khiến Quân Mặc Thần mất mặt, tận lực làm mất thanh danh của Vân Thanh Nhiễm, Dạ Minh Sâm dốc hết sức cho người ta đi phường gian rải tin tức liên quan.

Tin tức kinh người như vậy, không quá bao lâu, người khắp kinh thành đều biết chuyện thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương đội cho vị thế tử gia bệnh tật của nàng cái nón xanh rất lớn.

“Oành ——“ Tay thái hậu nặng nề vỗ xuống tay vịn một cái, biểu hiện ra sự tức giận giờ phút này của bà, mà ngồi ở trước mặt bà chính là Hoàng hậu nương nương.

“Nữ nhân Vân gia quả nhiên không một ai là thứ tốt!” Thái hậu cả giận nói, con hồ ly tinh Vân Lâm Mị kia sau khi tiến cung thì mê hoặc hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng ngay cả nơi ở của Hoàng hậu nương nương cũng không đi, Vân Yên Nhiên lại kê đơn Dạ Minh Uyên rồi tự đưa mình lên giường, thấp hèn như thế, sớm nên ngâm lồng heo!

Hiện tại Vân Thanh Nhiễm này lại càng quá phận, Thần Nhi dùng mọi cách che chở nàng ta, thương tiếc nàng ta, nàng ta ngược lại, thế nhưng không chịu nổi tịch mịch, xằng bậy với nam nhân khác, ngay cả con cũng có, đây rõ ràng là đang khi dễ Thần Nhi thân thể yếu đuối mà!

Ở trong mắt thái hậu nương nương, nữ nhân Vân gia đều là tiện nhân, một đám đều là lũ hại người.

“Mẫu hậu người đừng tức giận, khiến thân mình bị bệnh thì thật không đáng.” Hoàng hậu vội trấn an thái hậu. Bộ dáng hoàng hậu lộ ra vẻ khúm núm, lúc thái hậu phát giận nàng ta cũng chỉ dám ở một bên trấn an.

“Không tức giận? Ai gia làm sao có thể không tức giận? Thần Nhi hôm nay là bị nữ nhân Vân gia khi dễ như vậy, ai gia thân là ngoại tổ mẫu của Thần Nhi sao có thể nuốt trôi được cơn tức này? Nói gì thì ai gia cũng phải trừng trị cái ả Vân Thanh Nhiễm kia thật nặng, không, ai gia nhất định phải đổi thế tử phi cho Thần Nhi, Nạp Lan Tú Nhi do ai gia chọn lựa lúc trước so với Vân Thanh Nhiễm không biết tốt hơn trăm hay nghìn lần, sớm biết vậy thì lúc trước đã không thuận theo ý tứ của Thần Nhi, để cho nó cưới ả nữ nhân điên kia!”

Hoàng hậu buồn bực, thái hậu nương nương hiện tại nói cái gì thì cũng đã qua rồi, thật sự đối mặt với lúc thế tử gia náo loạn, thái hậu nương nương căn bản không chống đỡ được, lúc trước bà đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng.

Đương nhiên lời này hoàng hậu chỉ có thể để ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra ngay trước mặt thái hậu nương nương.

“Mẫu hậu đừng giận, ngày đó mẫu hậu cũng là thương tiếc thế tử mới đồng ý cửa hôn sự này, hiện giờ Vân Thanh Nhiễm kia tự mình không biết điều, làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, thế tử cũng khó bảo vệ nàng ta, Vân phủ cũng khó bảo vệ nàng ta, ngày mai nghĩ một đạo ý chỉ, đưa Vân Thanh Nhiễm vào Tông Nhân phủ là được.” Hoàng hậu tiến lên, khẽ vuốt phía sau lưng thái hậu nương nương, giúp thái hậu nương nương thuận khí.

“Không thể dễ dàng với nàng ta như vậy, ai gia muốn nàng ta diễu phố thị chúng! Thần Nhi chịu ủy khuất ai gia muốn nàng ta trả lại gấp bội! Đồng thời, cũng là cho Trân phi một cảnh cáo, xem nàng ta còn dám ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng đối với nàng ta, ỷ vào chính mình hiện giờ đang mang long chủng, không để ai gia vào mắt nữa không!” Hơn nửa năm Thái hậu nương nương không nổi giận lớn như vậy rồi.

“Thần thiếp đã biết, hết thảy đều làm theo ý mẫu hậu.” Tính khí hoàng hậu tương đối yếu đuối, từ trước đến nay đều là thái hậu nói cái gì thì là cái đó. Ngay cả đám tần phi khi dễ lên trên đầu nàng ta, không quá nghiêm trọng, nàng ta cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, không có thói quen tranh với người, mấy năm nay, hoàng hậu tuổi cũng lớn, hoàng thượng đều sủng hạnh phi tử tuổi trẻ, hiếm khi đến chỗ nàng, nàng cũng yên tĩnh, tự mình đọc kinh Phật, tu thân dưỡng tính, cũng không tranh cãi ầm ĩ.

Thái hậu đem ý nghĩ thông báo cho hoàng thượng một tiếng, hoàng thượng đối với loại chuyện này luôn không thèm để ý, thái hậu nói muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó.

Có điều sự tình quan hệ đến Quân Mặc Thần, thái hậu suy đi nghĩ lại một phen, cảm thấy tùy tiện phái người đi tuyên chỉ có chút không ổn, cân nhắc qua lại, thái hậu nương nương quyết định để Dạ Minh Uyên đi tuyên chỉ, thứ nhất là Dạ Minh Uyên có quan hệ không tồi với Quân Mặc Thần, vạn nhất có sự tình gì cũng lo liệu được, thứ hai đứa nhỏ Dạ Minh Uyên này rất hiểu chuyện, biết đúng mực, thái hậu không cần lo lắng hắn làm hỏng chuyện.

Vì thế thái hậu tuyên Dạ Minh Uyên, giao ý chỉ vào tay Dạ Minh Uyên, để Dạ Minh Uyên đi phủ Trấn Nam Vương tuyên chỉ.

Dạ Minh Uyên cảm giác đạo ý chỉ trên tay nặng ngàn cân, hắn không rõ vì sao thái hậu lại biết chuyện Vân Thanh Nhiễm mang thai nhanh như vậy, hôm qua hắn còn muốn giấu diếm chuyện này, sợ chính là tình huống trước mắt đây.

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, thái hậu nương nương chẳng những đã biết chuyện Vân Thanh Nhiễm mang thai, lại để cho hắn tự mình đi phủ Trấn Nam Vương tuyên chỉ, điều này sao có thể không làm cho Dạ Minh Uyên khó chịu?

“Minh Uyên, hoàng tổ mẫu giao việc này cho con, chính là biết cảm tình giữa con và Thần Nhi không tồi, thân thể Thần Nhi không tốt, nhưng cũng không thể để cho một nữ nhân không biết kiểm điểm như vậy cưỡi lên trên đầu nó, thân là người thân của nó, chúng ta càng nên phân ưu ưu giải nạn giúp nó, hoàng tổ mẫu nghĩ rồi, việc này do con đi làm là thích hợp nhất.”

Dạ Minh Uyên biết thái hậu nói rất có lý, chỉ là… ánh mắt Dạ Minh Uyên dừng ở trên đạo ý chỉ trong tay hắn, hắn thật sự muốn đi vương phủ tuyên đạo ý chỉ này ư? Để chính miệng hắn nói ra hành quyết với Vân Thanh Nhiễm, Dạ Minh Uyên cảm giác mình không nói nên lời, hắn sao có thể hại Vân Thanh Nhiễm như vậy chứ…

“Nếu cửu đệ không muốn đi, hoàng huynh ta nguyện ý làm thay.” Dạ Minh Sâm đứng ở một bên xem cuộc vui nói, hắn ta ngược lại rất thích làm loại việc vặt này, có gì có thể khiến cho hắn ta vui vẻ hơn so với việc tận mắt thấy Quân Mặc Thần thống khổ, Vân Thanh Nhiễm thống khổ đây?

“Không, đệ đi!” So với để Dạ Minh Sâm đi, Dạ Minh Uyên nghĩ còn không bằng để cho hắn tự mình đi!

Dạ Minh Sâm không sao cả nhún vai, đệ đi thì cứ đi, hắn ta không sao cả, dù sao kết quả cũng đều giống nhau, hắn ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi.

Đi ra khỏi nơi ở của thái hậu nương nương, Dạ Minh Sâm theo sát phía sau Dạ Minh Uyên, hắn ta đuổi theo Dạ Minh Uyên, “Cửu đệ, chờ một chút.”

Dạ Minh Uyên dừng bước lại, biết chuyện của Vân Thanh Nhiễm là do Dạ Minh Sâm tiết lộ, đối với Dạ Minh Sâm có một chút buồn bực.

“Thất hoàng huynh, vì sao huynh phải đem chuyện thế tử phi mang thai ra cho hoàng tổ mẫu biết?”

Dạ Minh Sâm cảm thấy Dạ Minh Uyên hỏi ra lời này có chút buồn cười, “Trừ phi ta khờ, nếu không cơ hội trả thù đôi phu thê kia tốt như vậy vì sao ta phải buông tha?” Hận ý của Dạ Minh Sâm đối với Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm không phải hai ba câu là có thể nói rõ.

Dạ Minh Uyên chăm chú nhìn Dạ Minh Sâm không có chút hối hận nào, bất đắc dĩ cùng chua sót lắc đầu.

Cho tới nay, khi hắn nhìn ra, thất hoàng huynh không thích Quân Mặc Thần là xuất phát từ tâm lý ghen tị, từ nhỏ đến lớn huynh ấy ở sau lưng làm một ít chuyện mờ ám, Dạ Minh Uyên cũng có phát hiện, nhưng thủy chung không cho rằng Dạ Minh Sâm là hạng người đại gian đại ác gì, huynh ấy chỉ là ghen tị với Quân Mặc Thần mà thôi, hơn nữa cũng không phải làm ra chuyện gì lớn, không tạo thành thương tổn gì với Quân Mặc Thần.

Mà lúc này đây, Dạ Minh Sâm thật sự đã rất quá mức, huynh ấy chẳng lẽ không ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này ư? Chuyện nhân mệnh quan thiên*!

(*: Nhân mệnh quan thiên – 人命关天 ý chỉ những chuyện có liên quan đến mạng người thì không thể coi thường, hết sức trọng đại)

“Ta nói này Cửu đệ, đệ ít dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta đi, ta chẳng qua là nói một vài sự thật cho hoàng tổ mẫu biết mà thôi, người làm sai là bọn họ chứ không phải ta.” Dạ Minh Sâm không cho là mình đã làm sai chuyện gì, dễ dàng như vậy đã có thể đưa Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm xuống hoàng tuyền, hắn cớ sao mà không làm chứ?

“Thất hoàng huynh, lần này huynh thật sự rất quá đáng rồi!” Dạ Minh Uyên không muốn nhiều lời với Dạ Minh Sâm, ngoảnh mặt đi, nghĩ đến việc mình cần phải làm kế tiếp, tâm tình vô cùng trầm trọng.

Dạ Minh Sâm lơ đễnh nhún vai, hiện tại hắn ta chỉ chờ xem kịch vui thôi.

Dạ Minh Uyên cầm ý chỉ của thái hậu đi phủ Trấn Nam Vương, giữa trưa, hắn quen thuộc đi vào Kim Dật Hiên, hắn đã tới nơi này vô số lần, lần này là lần cước bộ của hắn trầm trọng nhất.

Quân Kiệt nhìn thấy Dạ Minh Uyên, hành lễ với hắn, “Cửu điện hạ, ngài tìm thế tử gia?”

Quân Kiệt cảm thấy ngày hôm nay Dạ Minh Uyên thoạt nhìn dường như không đúng lắm, Cửu điện hạ hôm nay giống như đặc biệt nghiêm túc, vẻ lo lắng đầy mặt, không giống như ánh mặt trời thoải mái trước kia, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt hay không.

“Ừ.” Dạ Minh Uyên rầu rĩ ừ một tiếng, cước bộ dừng ở vị trí cách cửa phòng vài thước không biết là tiến hay là lui.

“Cửu điện hạ, thế tử gia và thế tử phi đang nghỉ trưa, cần thủ hạ đi thông báo không?” Tuy rằng lúc thế tử gia và thế tử phi nương nương nghỉ trưa bọn họ không nên quấy rầy, nhưng người tới là Cửu điện hạ, dựa theo lý lẽ thì thế tử gia và thế tử phi nương nương hẳn nên đi ra tiếp kiến, tuy ngày thường giữa Cửu điện hạ và thế tử gia không nhiều phép tắc đến vậy, hai người nói lý ra là bạn tốt.

Trong đêm qua, thế tử phi nương nương gián đoạn nôn ra cả đêm, đến sáng sớm mới ngủ.

Ngay cả Vương gia Vương Phi cũng một đêm không ngủ theo, hỏi Mộc tiên sinh, nói là lúc trước thân thể thế tử phi nương nương không tốt, lúc này mang thai phản ứng sẽ mãnh liệt hơn phụ nữ có thai bình thường một chút, phỏng chừng sẽ rất vất vả.

Trách thì trách lúc trước thế tử phi nương nương ở Vân phủ không được chăm sóc tốt, nhiều năm không ăn ngon mặc đẹp, thân thể giống như dân tị nạn, mặc dù sau khi tới vương phủ đã hết sức điều dưỡng.

“Trước đừng vội.” Dạ Minh Uyên không cho Quân Kiệt lập tức đi gọi Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, hắn còn muốn chuẩn bị chút tâm tình, một khi bắt đầu tuyên đọc ý chỉ, hết thảy đều không thu lại được.

Dạ Minh Uyên do dự…

“Khụ khụ… là Minh Uyên à, trở về đi, bất kể là chỉ gì cũng không cần đọc.” Quân Mặc Thần nội lực thâm hậu, tỉnh lại, đối thoại của Dạ Minh Uyên và Quân Kiệt hắn đều nghe thấy được, hắn chỉ cần đoán cũng biết Dạ Minh Uyên đến đại khái là để làm gì, hôm nay bên ngoài lan truyền ồn ào huyên náo, có lẽ mấy vị trong cung cũng đều đã biết, hiện giờ khả năng lớn nhất mà Dạ Minh Uyên đến vương phủ chính là đến tuyên chỉ.

“Mặc Thần, ta thật có lỗi, nhưng đây là ý tứ của thái hậu nương nương, cho dù ngươi cự tuyệt cũng không thể thay đổi được sự thật.” Dạ Minh Uyên cũng không chịu nổi, cảm giác cả người mình đều sắp không bước đi nổi, cẩn thận cân nhắc mỗi một câu nói của mình, tận lực không thương tổn đến Quân Mặc Thần.

“Sự thật gì? Ái phi của bản thế tử mang thai đứa con của bản thế tử, không hơn, các ngươi cùng lên ồn ào cái gì, tránh ra tránh ra, chỗ nào mát mẻ thì đến chỗ đó đi, ít tới quấy rầy bản thế tử và ái phi nghỉ ngơi.” Quân Mặc Thần không kiên nhẫn đuổi người.

Quân Mặc Thần nói rất rõ ràng cho Dạ Minh Uyên biết Vân Thanh Nhiễm mang là đứa con của hắn, nhưng Dạ Minh Uyên lại một chút cũng không tin.

“Mặc Thần! Ngươi không thể vì che chở nàng mà làm đến nông nỗi này!”

Dạ Minh Uyên còn tưởng rằng Quân Mặc Thần sủng Vân Thanh Nhiễm sủng tới mức ngay cả nàng không chịu nổi tịch mịch cấu kết với nam nhân khác mang thai đứa con của người ta cũng đều tha thứ, nhất thời càng thêm đau lòng cho Quân Mặc Thần.

Đương nhiên đồng thời căm tức với cả Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần thương ngươi như vậy, sao ngươi có thể làm ra chuyện phản bội hắn chứ? Làm sao ngươi có thể!

Đáng thương năng lực của thế tử gia bị hoài nghi nghiêm trọng, cho dù là nói thật cũng không có ai tin tưởng hắn, trừ bỏ người trong vương phủ, bọn họ chính là chính tai nghe được!

“Oành ——” Cửa phòng bị Quân Mặc Thần lấy một loại tư thế bạo lực mở ra.

“Mặc Thần…” Nhìn thấy Quân Mặc Thần, Dạ Minh Uyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Mặc Thần, chuyện thế tử phi có thai khắp kinh thành đều đã biết, cho dù chúng ta cố ý muốn giấu diếm giúp ngươi cũng không thể, hiện giờ kinh thành đều biết ngươi bị đội nón xanh…”

Sáng nay Dạ Minh Uyên cũng nghe được tiếng gió, lời đồn này, một cái so với một cái càng không thể tưởng tượng, cũng không biết truyền ra từ ai, quả thực là đem thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương nói thành người vô sỉ dâm loạn.

Dạ Minh Uyên tin chắc Vân Thanh Nhiễm không phải người như vậy, cho dù có thai đã thành sự thật, hắn cũng không cho rằng Vân Thanh Nhiễm là người dâm đãng.

“Thái hậu sai ta tới tuyên chỉ, muốn đem thế tử phi nàng…”

Dạ Minh Uyên đến một nửa, chỉ thấy Quân Mặc Thần vươn tay, đoạt đi ý chỉ trên tay Dạ Minh Uyên kia.

“Mặc Thần, đây là ý chỉ của thái hậu!” Dạ Minh Uyên không kịp ngăn cản Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần cầm lấy ý chỉ trực tiếp ném vào chậu than trong phòng, vì sưởi ấm, trong phòng Quân Mặc Thần sẽ để một hai chậu than, bên trong là lửa than hồng đang cháy, ý chỉ bị ném vào trong chậu than nháy mắt bị đốt cháy.

“Mặc Thần!” Dạ Minh Uyên cả kinh, tiến lên, cũng không kịp cứu ý chỉ đã hóa thành tro tàn về.

“Mặc Thần, đây chính là ý chỉ của thái hậu nương nương, ngươi…” Làm sao ngươi có thể thiêu hủy nó!

Dạ Minh Uyên từng thấy qua Quân Mặc Thần tuỳ hứng, nhưng lúc này đây, hắn thế nhưng đám đốt ý chỉ của thái hậu nương nương! Đây là đại bất kính đối với thái hậu nương nương! Đây cũng không phải là tuỳ hứng đơn thuần!

“Ta biết đây là vật gì, thứ đồ đáng ghét, nhàm chán, nếu không có chuyện gì gấp thì ngươi có thể đi rồi.”

Quân Mặc Thần đốt vật kia, dứt khoát linh hoạt không bút tích.

Chưa thấy qua người nào như vậy, đốt ý chỉ thái hậu còn như không có việc gì, hắn rốt cuộc có biết hắn đang làm cái gì hay không!

Dạ Minh Uyên từ xa trông vào chậu than còn đang cháy hừng hực lửa hồng ở trong phòng kia, biết hiện có làm cái gì cũng đã muộn, nên cố gắng tự nói với mình không cần gấp gáp, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút.

Hắn tĩnh tâm lại, tính toán nói chuyện rõ ràng với Quân Mặc Thần.

“Mặc Thần, nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ nàng, thì nên nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt nhất, đứa trẻ trong bụng nàng… Cho dù ngươi muốn để lại, thái hậu khẳng định cũng không có cách nào đồng ý, không bằng bỏ đứa trẻ để giữ nàng được không?”

Dạ Minh Uyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không muốn hại Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần muốn bảo vệ Vân Thanh Nhiễm thì làm sao hắn lại muốn hại Vân Thanh Nhiễm đây?

Thôi thôi, hắn cùng với Mặc Thần cùng đi cầu tình vì Vân Thanh Nhiễm, thái hậu cho dù không chịu, thì niệm tình hắn và Mặc Thần hẳn sẽ có cơ hội thỏa hiệp rất lớn. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ đứa trẻ, bất kể thế nào thì dã chủng cũng không được giữ lại.

Bỏ đứa trẻ?

Trừ phi Quân Mặc Thần bệnh đến hồ đồ! Não rút! Đầu bị cửa kẹp!

“Dạ Minh Uyên, ta lặp lại một lần cuối cùng, đứa trẻ trong bụng thế tử phi của ta là của ta!” Nếu như đối phương không phải Dạ Minh Uyên, thì Quân Mặc Thần lười nhấn mạnh hết lần này đến lần khác.

“Mặc Thần, ngươi sao phải lừa mình dối người?!” Dạ Minh Uyên vẻ mặt đau lòng nhìn Quân Mặc Thần, nghĩ rằng Quân Mặc Thần không có cách nào chấp nhận sự thật.

Vẻ mặt Dạ Minh Uyên rõ ràng đang nói, Mặc Thần, đừng làm rộn, ta biết ngươi bất lực.

Đối với giải thích của Quân Mặc Thần, Dạ Minh Uyên một chút cũng không chịu lý giải chân chính.

Quân Kiệt ở một bên nghe lời này thật muốn nâng tay, làm nhân chứng thay Quân Mặc Thần, đáng thương thế tử gia bọn họ lại chịu thiệt như vậy.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng chẳng thể trách Cửu điện hạ, Cửu điện hạ không biết chuyện thế tử gia biết võ công, thế tử gia xưa nay cũng không động võ với người ta, Cửu điện hạ lại theo quán tính coi gia của bọn họ trở thành tiểu cô nương yếu đuối mà đối đãi. Cũng không biết thế tử gia tuy rằng thể cốt yếu, nhưng nơi nên mạnh vẫn vô cùng mạnh, ít nhất có nhiều chỗ không bệnh không đau, rất khỏe mạnh.

Quân Mặc Thần chăm chú nhìn Dạ Minh Uyên hai giây, sau đó quyết đoán xoay người rời đi, “Đừng tưởng rằng ngươi là Dạ Minh Uyên thì ta sẽ không đánh ngươi.”

“Oành ——” Cửa phòng lại một lần nữa chịu bị đối xử bạo lực, bị Quân Mặc Thần lấy một phương thức không văn minh đóng lại.

Trong phòng Vân Thanh Nhiễm đã sớm tỉnh, động tĩnh của bọn họ lớn như vậy nàng không tỉnh chính là heo.

“Thế tử gia, ngươi không thể trách Cửu điện hạ, ngươi soi gương nhìn xem chính mình đi, từ đầu đến chân, bộ dạng nào thoạt nhìn là có thể nâng?” Vân Thanh Nhiễm bỏ đá xuống giếng.

“Ái phi cần bản thế tử nâng lên cho nàng ngắm không?” Hắn bất lực hay không, khắp thiên hạ này người có quyền lên tiếng nhất không phải là nữ nhân giờ phút này đang nằm ở trên giường ư?

Vân Thanh Nhiễm lúc này trở mình một cái, đưa lưng về phía Quân Mặc Thần, “Muốn nâng thì nâng đi, lát nữa còn phải dựa vào chính ngươi nắn trở về.”

Vân Thanh Nhiễm như việc không liên quan đến mình mà mặc kệ.

Tự mình nắn trở về?

Nàng lại đã quên nàng là người thế nào của hắn rồi?

Nữ nhân chết tiệt! Vốn cho là nàng có bầu rồi, ít nhất thái độ đối với phụ thân của đứa bé là hắn đây sẽ có một chút đổi mới, ít nhất có thể từ “người nhà” lên một chút đến “trượng phu”!

Ai biết, vào bụng rồi, bảo bối của nàng, nàng nhận, nhưng người ra sức nhét đứa bé vào là hắn, nàng lại vẫn coi hắn là “bằng hữu”, là “người nhà”, chết tiệt chính là thiếu cái loại tình cảm của nữ nhân đối với nam nhân kia!

Bỏ con mẹ nó “người nhà”, “bằng hữu” đi, hắn muốn làm “ái nhân”!

Quân Mặc Thần đối với tình cảnh hiện giờ của mình tương đối bất mãn, trong lòng lão bà của mình cũng không phải là không có mình, nhưng chỉ thuần túy đối đãi với hắn là bạn tốt người nhà, cùng với tình yêu căn bản là hai chuyện khác nhau.

Phu thê người ta là tình yêu trước, thời gian lâu tình yêu phai nhạt sẽ thành tình thân. Vân Thanh Nhiễm lại từ lúc mới bắt đầu đã coi hắn là người nhà, bề phần tình yêu, đến bây giờ cũng không phát hiện ra manh mối nào.

Chờ đứa trẻ sinh ra, hắn có thể lại kéo thêm một thân phận là cha của con nàng, điều chết tiệt này khiến hắn bất mãn!

Chẳng qua, bất mãn thì bất mãn, Quân Mặc Thần không dễ bị Vân Thanh Nhiễm chọc tức, sau đó bại trận như vậy.

Hắn tiến lên trước, đi đến bên giường, sau đó đưa tay cầm một bàn tay Vân Thanh Nhiễm lên, để lên trên người mình.

“Nếu cần nắn, cũng phải do ái phi nàng nắn giúp bản thế tử, nàng nói có phải không? Đây chính là việc ngọt ngào giữa tình nhân mới có thể làm, ái phi phải học tập thật giỏi nha!” Quân Mặc Thần vừa nói lời “hư hỏng”, vừa lôi kéo tay Vân Thanh Nhiễm muốn làm chuyện “hư hỏng” với mình.

Vân Thanh Nhiễm đưa lưng về phía Quân Mặc Thần đương nhiên biết tay mình bị nắm qua làm tài nguyên sử dụng thế nào, trên khuôn mặt đối diện với vách tường đều là hắc tuyến, những người “nông cạn” bên ngoài kia, nhất định là chưa khắc sâu lý giải cái gì gọi là “Người không thể nhìn qua tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu”…

Dạ Minh Uyên bị giam ở ngoài cửa lâm vào khó khăn, hắn mang theo ý chỉ thái hậu đến tuyên chỉ, chỉ còn chưa tuyên, Quân Mặc Thần đã đốt nó làm tro, dù là đại la thần tiên cũng khó cứu.

Hắn phải công đạo với thái hậu thế nào đây?

Thành thành thật thật nói lại, là Quân Mặc Thần thiêu hủy ý chỉ, nhìn cũng chưa từng liếc mắt đến nó một cái, như thế sợ là phải hãm Quân Mặc Thần vào bất nghĩa, mặc kệ thái hậu có thương Quân Mặc Thần bao nhiêu, tội danh như thế chưa chắc Quân Mặc Thần có thể chịu được.

Nếu giấu diếm thái hậu, nói là ý chỉ đã được truyền đạt, nhưng Vân Thanh Nhiễm vẫn bình yên vô sự ở quý phủ, lời nói dối này cho dù hắn có tâm, cũng không giấu diếm được bất luận kẻ nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dạ Minh Uyên quyết định đi tìm Vương Phi nương nương.

Đối với vị hoàng cô cô tràn đầy sắc thái truyền kỳ này, Dạ Minh Uyên từ nhỏ đã kính nể, thân là công chúa điện hạ, cô cô có thể vì nam nhân mình thích mà vứt bỏ cẩm y ngọc thực, thậm chí chinh chiến sa trường, qua những ngày liếm máu lưỡi đao.

Dạ Minh Uyên lúc nhỏ nhìn thấy Vương phi cũng đã rất kinh diễm, hắn còn cách trùng điệp màn tơ, nhìn trộm Vương phi nói chuyện cùng với mẫu phi của hắn, cảm giác Vương phi nương nương không giống với tần phi mà hắn nhìn thấy trong nội cung, có một thứ duy nhất trong nội cung mà phi tử không có, là sự quyết đoán Vương phi mang theo trên trán, có thể liếc nhìn nam tử, ngạo thị chúng sinh.

Sau đó Vương phi còn chạm vào khuôn mặt của hắn, nói “Uyên Nhi, con rất có tài hoa, nhưng thân là hoàng tử con nhất định sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ, nhớ rõ trái tim chất phác nhất ấy, con nhất định phải lưu giữ, nếu đánh mất rồi, con sẽ không phải là con. Còn nữa, người không nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất mới là tốt, có đôi khi thối lui một bước, ngược lại có thể thấy càng nhiều có được càng nhiều, mọi việc tận lực là tốt, không cần cưỡng cầu, nếu cầu không được, nhớ không thể dùng thủ đoạn bất thường, không có gì so với tình nghĩa giữa người với người càng trân quý hơn.”

Khi đó hắn còn không biết rõ ý tứ của Vương phi, chỉ tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu.

Sau khi lớn lên hắn nghĩ, khi đó Vương phi chắc hẳn đã nhìn ra mưu cầu nóng vội của mẫu phi hắn, hà khắc với hắn cùng với tâm tư hi vọng hắn tranh đoạt hoàng vị, cho nên mới nói vớ hắn rằng không nhất định phải đứng ở nơi cao nhất.

Về sau hắn gặp được đứa con giống như thần tiên của hoàng cô cô, một nam hài rất đẹp nhưng lại rất mảnh mai, hoàng tổ mẫu và phụ hoàng cũng cho hai người làm bạn tốt, ngay cả mẫu phi luôn bắt hắn học bài cũng vô cùng đồng ý cho hắn và hài tử kia cùng nhau chơi đùa, chỉ cần là chơi với hài tử đó, mẫu phi sẽ không răn dạy và quở mắng hắn không làm việc đàng hoàng.

Lúc ấy hắn không biết vì sao mẫu phi luôn không thích hắn chơi đùa sẽ đồng ý cho hắn cùng chơi đùa với Quân Mặc Thần, hiện tại hắn đã biết, là bởi vì Quân Mặc Thần là thế tử của phủ Trấn Nam Vương, cũng bởi vì hoàng thượng thái hậu sủng nịch Quân Mặc Thần, tuy rằng đến nay hắn vẫn không rõ vì sao hoàng thượng và thái hậu lại yêu thương Quân Mặc Thần như thế.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã tới phủ Trấn Nam Vương rất nhiều lần, chân chính “chơi” với Quân Mặc Thần ngay cả một lần cũng không có.

Quân Mặc Thần ở trong ấn tượng… luôn là đối tượng hắn kính nể. Mặc Thần giống như cái gì cũng biết, mà hắn chỉ có thể ngắm nhìn từ xa…

Thậm chí Mặc Thần thường xuyên sẽ có một thời gian rất dài không ở vương phủ, hình như là ra ngoài dưỡng bệnh, thần thần bí bí, còn có bên người Quân Mặc Thần thường thường sẽ xuất hiện mấy “bằng hữu” rất kỳ quái, một người hắn cũng không nhận ra.

Cho nên, khi còn bé hắn đến phủ Trấn Nam Vương ở chỗ hoàng cô cô tương đối nhiều, mãi đến sau này trưởng thành hắn với Quân Mặc Thần đồng thời xuất hiện mới nhiều hơn một chút.

Suy nghĩ trở về đến hiện tại, Dạ Minh Uyên đi tới chính phòng của vương phủ, để hạ nhân thông truyền một tiếng, hắn đứng ở ngoài phòng yên lặng chờ đợi, một lát sau, hạ nhân đến mời hắn vào nhà.

“Hoàng cô cô.” Dạ Minh Uyên thường xuyên xuất hiện ở phủ Trấn Nam Vương, rất quen thuộc với Vương phi, hồi bé Vương phi cũng rất thương hắn, thậm chí Dạ Minh Uyên có cảm giác mẫu phi mình cũng không giống mẫu thân hắn bằng Vương Phi.

“Sao hôm nay Uyên Nhi lại có thời gian rảnh tới thăm lão thái bà ta thế này?”

“Hoàng cô cô sao đã già được?” Lời này của Dạ Minh Uyên cũng không giả chút nào, tuổi tác Vương phi cũng không chệnh lệch lắm với mẫu phi Liên tần của hắn, nhưng thoạt nhìn Vương phi trẻ hơn gần mười tuổi nếu so với mẫu phi Liên tần của hắn, nói Vương Phi năm nay 30 cũng có người tin, đại khái là do tâm tính đi…

“Được rồi, biết con nói ngọt, hiện giờ con cũng tiếp việc chính trị, không giống như trước, hôm nay tới gặp cô cô hẳn là có chuyện, gặp phải chuyện gì, cứ nói với cô cô.” Tâm tư Vương phi rất tinh tế, nhìn thấy bộ dạng u sầu của Dạ Minh Uyên, cũng biết hắn gặp phải việc khó.

“Chuyện gì của con cũng không thể gạt được ánh mắt của hoàng cô cô. Hôm nay con phụng mệnh của hoàng tổ mẫu đến tuyên chỉ, chính là ý chỉ bị Mặc Thần…”

“Bị nó huỷ phải không?” Không đợi Dạ Minh Uyên nói xong, Vương phi nương nương đã đoán được.

Hiểu con không ai bằng mẹ, thái hậu lần này đến tuyên chỉ, không cần Dạ Minh Uyên nói, Vương phi đã biết đó là ý chỉ thối gì, mà nhi tử bà đối với lần này sẽ làm ra phản ứng gì, Vương phi cũng có thể nghĩ đến.

Dạ Minh Uyên cười khổ một cái, “Hoàng cô cô, việc này nên làm thế nào cho phải?”

“Uyên Nhi, chuyện này con cứ bẩm báo chi tiết với thái hậu là được, Mặc Thần dám làm đương nhiên là có cân nhắc của nó, việc hôm nay, thế tử nó sẽ xử lý, con không cần lo lắng.”

“Nếu là việc đó, bản thân con tin tưởng Mặc Thần có thể xử lý tốt, cố tình chuyện này, con sợ hắn váng đầu.”

“Ha ha… Váng đầu thì váng đầu đi, cho dù là váng đầu cũng biết nên xử lý như thế nào.” Vương phi khẽ cười nói, “Uyên Nhi và Mặc Thần quen biết cũng được thời gian, biết nó không phải người lỗ mãng, cho nên con đại khái có thể buông lỏng mà hồi cung phục chỉ.”

Nghe Vương phi nói xong, Dạ Minh Uyên thoáng yên tâm một chút, cuối cùng còn có một chuyện cũng muốn hỏi Vương phi, “Hoàng cô cô, chuyện thế tử phi, cô cô tính xử trí như thế nào?”

“Ha ha…” Vương Phi nghe vậy nở nụ cười, “Uyên Nhi, ánh mắt Thần Nhi cô cô luôn luôn tin tưởng, cho nên nó tuyển thế tử phi, cô cô và Vương gia cũng không có ý kiến, từ nhỏ nó cũng đã rất có chủ kiến, nhìn đồ so với cô cô và Vương gia còn thông thấu hơn, nếu nó gặp phải chuyện tình cảm sẽ phạm chút hồ đồ thì cô cô tin, nhưng hồ đồ đến mức mà con nghĩ đến kia, chỉ sợ rất không có khả năng! Hơn nữa, đứa bé Thanh Nhiễm ấy con cũng đã biết, con cảm thấy con bé chính là cái loại nữ tử này ư?”

Dạ Minh Uyên lắc đầu, chính là bởi vì biết Vân Thanh Nhiễm, cho nên đối với chuyện này, hắn có chút không thể tiếp nhận.

“Vậy là đúng rồi, yên tâm, trong bụng Thanh Nhiễm thiên chân vạn xác là đứa trẻ của vương phủ, là con của Mặc Thần, Mặc Thần cao hứng đến mức từ tối hôm qua đến bây giờ cũng còn chưa ngủ kìa, tuy nó giả vờ mình rất tỉnh táo, nhưng con không biết đâu, đêm qua nó ở một mình cười ngây ngô rất lâu, còn tưởng rằng không ai thấy đấy! Còn có nha, nó bình thường chán ghét mùi vị của thuốc, cho nên lúc uống đều rất chậm rãi nuốt xuống, tối hôm qua để cho nó uống thuốc nó lại uống đến vui vẻ, còn không cẩn thận ngay cả thuốc dưỡng thai nấu cho Thanh Nhiễm cũng cùng nhau uống hết, làm hại nha hoàn nấu thuốc phải nấu thêm một phần nữa.”

Ngay cả thuốc dưỡng thai của Vân Thanh Nhiễm cũng cùng nhau uống hết… Ách…

“Nhưng mà Mặc Thần hắn… hắn không phải…” Không phải bất lực à? Không riêng gì vấn đề bất lực, lời đồn trên phố còn nói càng thêm quá phận, dù sao chính là đủ loại chuyện không có khả năng có con, cụ thể… Dạ Minh Uyên nghĩ tới, trên mặt liền hiện lên mấy đóa mây hồng.

“Uyên Nhi, con tin tưởng lời của người bên ngoài nói hay là tin tưởng lời của hoàng cô cô con? Thần Nhi là bị bệnh, nhưng là bệnh ở phổi, mấy chỗ nội tạng khác cũng có chút vấn đề, nhưng nơi nên rắn chắc vẫn rất rắn chắc, hơn nữa nó là nhi tử của Vương gia, cha nào con nấy, nói như thế nào thì chuyện này cũng sẽ không kém.”

Khụ khụ khụ…

Mặt Dạ Minh Uyên đỏ thành mông khỉ, đối với miêu tả rõ ràng của Vương phi nương nương thật sự là vô lực chịu đựng… Vương phi nương nương, ngài đây là đang nói con trai cùng trượng phu của ngài đó!

Đỏ mặt xong, tảng đá trong lòng Dạ Minh Uyên cuối cùng cũng rơi xuống, đồng thời vì bản thân hoài nghi Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm mà cảm thấy xấu hổ.

“Hoàng cô cô, ngài nói lời này con tin, nhưng chỉ sợ phụ hoàng và hoàng tổ mẫu không tin, sợ người trong thiên hạ không tin.” Dạ Minh Uyên tiếp đó lại lo âu nói, mọi người đã có quan niệm tiên nhập vi chủ*, mặc dù là hoàng cô cô đứng ra làm sáng tỏ cho Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, mọi người chưa chắc sẽ tin, chỉ biết là vương phủ che đậy, dù sao ngay cả hắn cũng không tin Quân Mặc Thần sẽ làm thế tử phi của mình mang thai, huống chi là những người khác?

(*: tiên nhập vi chủ –先入为主 ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo; tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)

“Hoàng huynh và mẫu hậu tin cũng thế mà không tin cũng thế, chuyện của Quân gia ta là chuyện của Quân gia, vợ của Quân gia là vợ của Quân gia, bọn họ không có quyền xử trí. Người khắp thiên hạ nói như thế nào, thì đó là chuyện của bọn họ, lo lắng miệng người, chẳng qua là một hồi náo nhiệt, lời đồn vô căn cứ, mấy câu là thật mấy câu là giả, kẻ ngu tin, nhưng người thông minh đều tự hiểu rõ.” Đối với việc này, Vương Phi là người từng trải đều có giải thích của mình.

“Con đã biết, cám ơn hoàng cô cô giảng giải.” Trên mặt Dạ Minh Uyên rốt cục lộ ra một ít tươi cười.

“Ừ, hồi cung phục chỉ đi, chuyện sau này Mặc Thần sẽ xử lý tốt.”

Có sự giảng giải của Vương phi nương nương, Dạ Minh Uyên đã bình thường trở lại. An tâm hồi cung, đúng như sự thực mà hồi đáp với thái hậu nương nương.

Dạ Minh Uyên đi rồi, Vương phi nương nương thu lại ý cười trên mặt, nhiều thêm mấy phần ngưng trọng, bà đi vào nội thất, đi đến trước bàn thờ Phật, cầm một nén hương, đốt lên, bái trước bàn thờ Phật, “Phụ hoàng, nhi thần ghi nhớ chỉ dạy của ngài lúc còn sống, ghi nhớ vì giang sơn Dạ thất vì lê dân bách tính, không đề cập tới chuyện năm đó, không nhớ mối thù năm đó, nhưng nếu mẫu hậu và hoàng huynh lại xúc phạm tới con của con, thì nhi thần không thể không đánh vỡ phần bình tĩnh này, năm đó phụ hoàng ngài viết ra đạo thánh chỉ kia giao cho nhi thần chủ ý là muốn nhi thần bảo vệ Lục hoàng huynh, nhưng nhi thần chưa kịp bảo vệ tốt Lục hoàng huynh, Quân Kiệt hiện giờ nhi thần tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt.”

Dạ Minh Uyên sau khi từ vương phủ trở lại hoàng cung, báo cáo tình hình cho thái hậu.

Nghe nói Quân Mặc Thần không đợi Dạ Minh Uyên tuyên chỉ đã thiêu hủy ý chỉ, thái hậu giận tím mặt.

“Hồ ly tinh, hồ ly tinh!” Thái hậu liên tục mắng, “Nếu không không phải hồ ly tinh, thì sao ngay cả Thần Nhi nhu thuận như thế cũng bị nàng ta mê hoặc thành như vậy, ngay cả ngoại tổ mẫi là ai gia cũng bất kính!”

Thái hậu ơi thái hậu, bà chẳng lẽ đã quên là ai cứu bà từ trong tay giặc? Nếu ngày ấy không có Vân Thanh Nhiễm cứu bà, hiện giờ bà còn có thể ngồi ở trên cung điện cao cao ra lệnh, định đoạt sinh tử người khác?

Hồ ly tinh trong miệng bà ấy, chính là người đã cứu tính mệnh của bà, bà lừa người trong thiên hạ, nói bà là do công chúa Thiên Duyệt cứu, chẳng lẽ chính bà cũng nhận định sự thật là như vậy ư?

“Hoàng tổ mẫu, con cảm thấy thế tử phi chưa hẳn đã làm chuyện có lỗi với thế tử gia… Thế tử tuy bị bệnh, nhưng mà…” Dạ Minh Uyên muốn giải thích một chút cho Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, tuy chính hắn cũng vừa mới tin sự thật này.

“Nhưng mà cái gì, Thần Nhi từng chính mồm thừa nhận với ai gia chuyện nó bất lực, chẳng lẽ ai gia nhớ lầm ư?” Thái hậu đang nổi nóng, làm sao nghe vào lời nói của Dạ Minh Uyên?

“Thái hậu nương nương không nhớ lầm, đám nô tài ngày đó cũng ở đây, nghe rất rõ ràng.” Mấy nô tài bên người Thái hậu nói.

Dạ Minh Uyên yên lặng, lần này thì không trách được người khác, Mặc Thần, đây là ngươi tự mình tạo nghiệt!

Ngày đó Quân Mặc Thần là không muốn làm cho Vân Thanh Nhiễm khó xử, cho nên thoải mái thừa nhận mình bất lực, không hy vọng thái hậu bức bách Vân Thanh Nhiễm, về sau sự tình phát triển, chính Quân Mặc Thần cũng không ngờ đến.

Kỳ thật, đối với thái hậu mà nói, Quân Mặc Thần có thật sự bất lực hay không cũng không quan trọng đến vậy, bà muốn xử trí Vân Thanh Nhiễm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù không có chuyện lần này, bà chẳng lẽ định buông tha Vân Thanh Nhiễm ư? Chưa chắc đâu!

“Bản lãnh của nữ nhân Vân gia thật đúng là lớn, ai gia thật muốn đích thân đi xem xem, nàng ta có thể đùa giỡn ra cái dạng gì! Người đâu bãi giá, ai gia muốn đích thân đi phủ Trấn Nam Vương!” Thái hậu cả giận nói, khí thế bức người, thái giám cung nữ trong cung điện sợ tới mức ai cũng đều cảm thấy bất an, thở cũng không dám thở mạnh.

Xem ra sự tình thật sự lớn rồi, thái hậu cũng tự mình xuất động, thái hậu đang nổi nóng, mặc cho ai cũng không khuyên được, nói cái gì cũng muốn gây khó cho Vân Thanh Nhiễm.

Thái hậu giá lâm, trận ấy, không hề tầm thường, chỉ là cung nữ thái giám đi theo phía trước phía sau thành một hàng dài, cũng đã giản lược rồi, thái hậu vội vã đến phủ Trấn Nam Vương, cũng bất chấp nhiều lễ tiết như vậy.

Thủ vệ Vương phủ nhìn thấy thái hậu giá lâm, ngược lại hoảng sợ, vội vội vàng vàng đi thông báo Vương phi cùng thế tử gia.

Vương phi bên kia, ngược lại không để ý lắm. Con cháu đều có phúc của con cháu, nhi tử của bà tự mình gây ra chuyện đương nhiên là chính bản thân nó đến xử lý.

“Mẫu hậu hôm nay là tìm đến Mặc Thần và Thanh Nhiễm, ta đi ra ngoài chậm chút cũng không có việc gì.”

Bên phía Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần ung dung lau tay nhỏ của Vân Thanh Nhiễm vừa mới bị hắn tưới ướt, trên mặt hơi áy náy cùng ngượng ngùng, may mắn biểu cảm này Vân Thanh Nhiễm không nhìn thấy.

Đối mặt hạ nhân vội vàng đến báo, thế tử gia cũng không nóng nảy, “Đến đã đến rồi, gấp cái gì?”

Ước chừng mười phút sau, thái hậu đi tới Kim Dật Hiên, cũng lười tuyên Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm ra tiếp giá, thái hậu tự mình trực tiếp chạy vội tới Kim Dật Hiên, ngồi ở bên trong chính sảnh Kim Dật Hiên.

“Đi mang thế tử cùng thế tử phi ra cho ai gia!” Trong giọng nói của Thái hậu đã tràn ngập bất mãn cùng tức giận.

“Vâng…” Quân Kiệt cúi thấp đầu, da đầu run lên một trận, quả nhiên hành động vừa rồi của thế tử gia đã trêu chọc đến thái hậu, chỉ mong không thật sự xảy ra chuyện gì mới tốt.

“Không cần.”

Quân Kiệt vừa muốn đi ra ngoài tìm Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần đã tự xuất hiện.

Người tới chỉ có Quân Mặc Thần không có Vân Thanh Nhiễm.

“Thần Nhi, vì sao con muốn thiêu hủy ý chỉ của ai gia, chẳng lẽ con bị thế tử phi không biết liêm sỉ kia của con làm cho hồ đồ rồi?” Lúc Thái hậu nương nương đối mặt với Quân Mặc Thần cũng không đến mức vô cùng hà khắc, nhưng bất mãn trên mặt vẫn rất rõ ràng.

“Khụ khụ khụ… Thái hậu nương nương có hạ ý chỉ gì à? Thần không biết…”

So với việc thái hậu nương nương tức giận, Quân Mặc Thần lại không mặn không nhạt, sắc mặt bình lặng như tuyết sơn, chỉ là trên trán, có khí phách làm cho người ta khó có thể lý giải.

Quân Mặc Thần chậm rãi đi tới một bên, chậm rãi ngồi xuống, thái hậu tức giận hắn coi như không nhìn thấy, không chỉ coi như không nhìn thấy, sợ là còn ngạo mạn hơn thái hậu.

“Thần Nhi! Sao con có thể dung túng cho nàng ta như vậy, nàng ta…”

“Thế tử phi của thần có liên quan gì với thái hậu nương nương?” Quân Mặc Thần quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thái hậu, “Nàng là thế tử phi của Quân Mặc Thần ta, không phải của thái hậu nương nương, nàng là con dâu Quân gia, không phải của Dạ gia, nếu thái hậu nương nương lấy thân phận ngoại tổ mẫu để nhúng tay, thì phải biết con cháu đều có phúc của con cháu, nếu thái hậu nương nương lấy thân phận thái hậu nhúng tay, bản thân ta còn không biết thái hậu nương nương của hoàng triều Thịnh Vinh còn phải quản đến cả vấn đề con dâu nhà người ta có trung trinh hay không!”

Quân Mặc Thần gằn từng tiếng, tựa như khắc dấu từng từ từng từ… tiếng tiếng vững như bàn thạch, từ từ nặng như sơn lĩnh.

Phóng mắt cả hoàng triều Thịnh Vinh, dám nói chuyện với thái hậu như vậy, Quân Mặc Thần tuyệt đối là người đầu tiên!

Đối mặt với chất vấn ngược lại của Quân Mặc Thần, thái hậu á khẩu không trả lời, không phản bác được.

Đồng thời, bị ngoại tôn mình thương yêu nhất chất vấn như vậy, thái hậu tức giận đến phát run. Hắn thế nhưng dám nói chuyện với bà như thế, đều bởi vì nữ nhân kia!

“Khụ khụ khụ… Cho dù thái hậu ngài nhận định đứa trẻ không phải của thần, khụ khụ khụ… thái hậu nương nương làm mẫu nghi thiên hạ, làm ngoại tổ mẫu của thần, khụ khụ… Chuyện đầu tiên có phải nên hỏi thần một câu, đứa bé tới thế nào hay không, có phải bởi vì thần muốn một đứa bé, cho nên đặc biệt an bài hay không? Có phải có ẩn tình khác hay không? Khụ khụ khụ… Thần đối với việc thái hậu nương nương dụng tâm, khó hiểu khôn cùng!” Việc hôm nay Quân Mặc Thần cần giải quyết, không đơn thuần là chuyện thái hậu tức giận khi Vân Thanh Nhiễm mang thai, mà là địch ý cùng tính kế của thái hậu đối với Vân Thanh Nhiễm.

Thái hậu phát hiện mình ở trước mặt Quân Mặc Thần rất chật vật, ngoại tôn mà bà luôn cho rằng trầm mặc ít lời, tính tình lãnh đạm lại đang gây khó dễ khiến bà mất đi lực chống đỡ.