Chương 152: Chuyện bên ngoài do ái phi định đoạt

Ban đêm cùng ngày, hành cung gặp phải hái hoa tặc, hái hoa tặc bị bắt, phía sau khăn che mặt bị lột bỏ chính là Thất hoàng tử Dạ Minh Sâm, nhất thời ngay cả hoàng thượng đã đi ngủ cũng vội vàng chạy tới hành cung.

Đường đường hoàng tử một quốc gia, đêm hôm khuya khoắt xâm nhập khuê phòng người khác, muốn làm chuyện xấu, nếu việc này truyền ra, sợ là hoàng tộc Dạ thất sẽ mất hết mặt mũi.

Dạ Hoằng Nghị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc trước đã có nhiều bất mãn đối với Dạ Minh Sâm, thêm chuyện này lại chọc giận ông ta, cứ thế, sợ là Dạ Minh Sâm không sống tốt được.

Cùng bị kinh động còn có phủ Trấn Nam Vương, đêm khuya Dạ Minh Uyên đến thăm Vương phủ.

Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần bị đánh thức, Vân Thanh Nhiễm đơn giản mặc quần áo xong rồi an vị ở trên giường êm, mà Quân Mặc Thần thì nằm ở phía sau nàng, nằm nghiêng, một tay chống đầu, trên người đang đắp một chăn lông thật dày.

“Mặc Thần, ngươi hỗ trợ cầu tình giúp Thất hoàng huynh đi, ít nhiều gì phụ hoàng và hoàng tổ mẫu sẽ nghe theo lời ngươi.” Dạ Minh Uyên muốn xin Quân Mặc Thần đi cầu tình cho Dạ Minh Sâm làm sai chuyện, bởi vì hắn biết hoàng thượng và thái hậu thiên vị Quân Mặc Thần, cũng biết Quân Mặc Thần cầu tình sẽ càng hữu hiệu hơn bọn hắn.

Trong lòng Dạ Minh Uyên biết Dạ Minh Sâm hành vi không đáng tin, luôn đối lập với Quân Mặc Thần, nhưng bất luận nói như thế nào, huynh đệ mọi người một nhà, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Dạ Minh Uyên vẫn không hi vọng Dạ Minh Sâm có chuyện.

Thì ra Cửu điện hạ ngài hơn nửa đêm không ngủ chạy tới làm ồn bọn họ chính là vì chuyện của Dạ Minh Sâm?

“Ta nói này Cửu điện hạ, Thất hoàng tử sống hay chết liên quan cái rắm gì đến Mặc Thần nhà ta?” Vân Thanh Nhiễm nổi giận, “Ngươi có phải quá thiện lương rồi không, lúc ngươi bị người thiết kế bị hoàng thượng trách phạt thì hắn ta đang ôm tâm tình xem kịch vui, hiện giờ hắn ta xảy ra chuyện thì ngươi vội vàng chạy tới bảo người ta cầu tình? Đi đi, ngươi muốn làm người lương thiện ta không ngăn cản ngươi, nhưng phiền ngươi đừng kéo chúng ta xuống nước, Thất hoàng tử bị xử phạt? Ngày thường ta còn ước gì đạp cho hắn ta một cước xuống điện Diêm Vương kìa, hiện giờ có người đưa hắn ta đi ta vỗ tay bảo hay còn không kịp, vì sao phải cầu tình giúp hắn ta?”

Cầu tình giúp Dạ Minh Sâm? Nàng không đâm thêm mấy đao lên trên người Dạ Minh Sâm cũng đã rất không tồi rồi.

Bị Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, khuôn mặt Dạ Minh Uyên lúc này đỏ lên, hắn biết Dạ Minh Sâm đã làm chuyện gì đối với hai phu thê bọn họ, còn quá phận không ít, hiện giờ đến xin Quân Mặc Thần ra mặt là có chút khó xử.

Đang lúc Dạ Minh Uyên xấu hổ đỏ mặt, Quân Mặc Thần cũng rất thích ý cười, nhìn ái phi nhà hắn nói cái gì kìa, “Mặc Thần nhà ta”! Là nhà ta đó nha! Xưng hô này thực êm tai, càng nghe càng thấy dễ chịu.

Thấy gương mặt Dạ Minh Uyên đỏ lên, Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, thì ra hắn cũng biết yêu cầu của mình quá mức à?

“Thất hoàng huynh làm việc… đúng là có chút khác người… Nhưng huynh ấy cũng không phải người đại gian đại ác…” Dạ Minh Uyên rốt cuộc không đành lòng nhìn Dạ Minh Sâm xảy ra chuyện lớn gì lúc này, nếu hôm nay lúc rời khỏi hành cung hắn có thể phát hiện tâm tư của Thất hoàng huynh, hắn sẽ sớm ngăn cản huynh ấy, không cho huynh ấy làm sai chuyện.

“Ta quản hắn ta là bởi vì tính tình có lệch lạc hay trong lòng chính là người xấu, từ lúc nào thì chuyện sống chết của người khác đến phiên người ngoài như chúng ta tới quản?”

Vân Thanh Nhiễm hỏi lại Dạ Minh Uyên, nếu ngươi đi cứu ca ca của ngươi thì ta không thể ngăn cản, ngươi nguyện ý làm người tốt, người lương thiện, nguyện ý lấy ơn báo oán, ta không thể nói ngươi không đúng, nhưng mà việc này không có nghĩa là những người khác cũng phải bắt chước bộ dáng của ngươi làm loại chuyện đó, đúng không?

Dạ Minh Uyên nhất thời yên lặng, bị Vân Thanh Nhiễm hỏi cho á khẩu không trả lời được, đành phải đem ánh mắt xin giúp đỡ ném về phía Quân Mặc Thần, hi vọng Quân Mặc Thần có thể niệm tình huynh đệ nói giúp vài lời, ai ngờ tâm tư Quân Mặc Thần căn bản không ở trên người hắn.

“Mặc Thần, ta nhớ lúc trước Thất hoàng huynh luôn muốn trêu cợt ngươi, ngươi đều không tính toán với huynh ấy, lần này…”

“Khụ khụ khụ… Minh Uyên à… Nửa đêm canh ba, ngươi quấy rầy giấc mộng của phu thê người khác, thật sự là rất không nên…”

Dạ Minh Uyên sửng sốt, Mặc Thần, chuyện này chúng ta có thể chậm rãi nói sau không?

Hiện tại Thất hoàng huynh đang trong lúc nguy cấp, nếu bị đệ tử Thương Lan giáo Phủ Cầm gì kia nắm lấy chuyện này không buông, sợ là Thất hoàng huynh sẽ thật sự xảy ra chuyện đó! Đã gấp thành như vậy rồi, vì sao chuyện ngươi quan tâm còn ở trên việc ngươi bị người đánh thức hả? Dạ Minh Uyên trong lòng rỉ máu.

“Mặc Thần, chuyện này lát nữa ta lại chịu tội với ngươi được không? Hiện giờ ngươi hỗ trợ trước dùm đi!”

“Khụ khụ khụ… hôm qua ta mới thương lượng thoả đáng với ái phi nàng ấy, chuyện bên ngoài do nàng định đoạt, còn chuyện sau khi đóng cửa phòng mới do ta làm chủ.” Một câu của Quân Mặc Thần phủi mình sạch sẽ.

Dạ Minh Uyên bị lời này của Quân Mặc Thần kích thích không nhẹ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sau khi đại hôn, Quân Mặc Thần luôn làm cho người ta không hiểu được ý nghĩ sẽ nghe lời thế tử phi của mình như vậy.

Nếu là mấy tháng trước, hắn nhất định không tin tưởng sẽ có chuyện như vậy phát sinh.

“Thế tử phi, ta biết ta đến xin Mặc Thần như vậy là có chút đường đột, lần này Thất hoàng huynh cũng chỉ là muốn trộm vật báu của Thương Lan giáo đưa cho phụ hoàng để khiến phụ hoàng vui vẻ thôi, có điều huynh ấy nghĩ quá đơn thuần.” Dạ Minh Uyên thở dài nói, bản lãnh của Thất hoàng huynh hắn thế nào sao hắn lại không biết chứ? Đêm khuya xâm nhập nơi do chính đệ tử Thương Lan giáo bọn họ gác, ý đồ trộm lấy bảo vật do đại đệ tử Thương Lan giáo canh chừng, sao có thể tùy tùy tiện tiện như vậy là làm được?

“Đợi chút, ngươi nói Dạ Minh Sâm là bởi vì muốn trộm vật báu của Thương Lan giáo mới có thể chọc giận hoàng thượng? Vậy cái gọi là vật báu củaThương Lan giáo kia là cái gì?”

Vân Thanh Nhiễm buồn bực, Thương Lan giáo có vật báu gì sao nàng lại không biết? A, đúng rồi, nàng kia giả mạo người trong Thương Lan giáo bọn họ, cho nên vật báu đó cũng không có quan hệ gì với Thương Lan giáo, nhưng vì sao nàng ta phải tạo ra một thứ có lẽ có như vậy? Vì muốn lấy được thứ gì từ trên người Dạ Hoằng Nghị ư? Trái lại rất có ý tứ.

Dạ Minh Uyên nào biết vật báu đó là cái gì, là do Phủ Cầm mặc một thân hồng y kia nói mình mang tới gặp hoàng thượng, để biểu đạt thành ý của mình.

“Ta không biết.” Dạ Minh Uyên lắc đầu.

Trong mắt Vân Thanh Nhiễm hiện lên tia sáng giảo hoạt, cũng đúng, bất kể nói như thế nào thì mình mới là nữ đệ tử duy nhất của Hồng Dược, có người giả mạo mình, cũng không thể ngồi yên không để ý đến được?

Nếu đối phương lợi dụng thanh danh của Thương Lan giáo để làm chuyện xấu gì, cuối cùng ném lại oan uổng cho Thương Lan giáo, giáo chủ như nàng đây có vẻ như hơi bi thúc rồi.

“Ừm, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không phải là không thể hỗ trợ.” Vân Thanh Nhiễm không mặt không da nói trái lương tâm. Nếu không phải bởi vì sự tình liên quan đến đồ giả mạo mình, Vân Thanh Nhiễm đánh chết cũng không muốn dính dáng đến chuyện này.

Vân Thanh Nhiễm, sự kiên định của ngươi đâu!

Vân Thanh Nhiễm đột nhiên thay đổi thái độ khiến Dạ Minh Uyên rất kinh ngạc, trong nháy mắt vừa rồi hắn gần như đã không ôm hi vọng đối với lần này, ai ngờ Vân Thanh Nhiễm không hề báo trước lại gật đầu?

“Mặc Thần, vậy ngươi đồng ý?” Dạ Minh Uyên vội hỏi Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ khụ… Nếu ái phi nàng đồng ý, ta đương nhiên cũng đồng ý, chẳng qua phải chờ tới sáng sớm ngày mai mới được.” Đáp ứng thì đáp ứng, còn buổi tối này, vốn là lúc ôm lão bà đi ngủ, không thể lãng phí.

“Nhưng mà…” Nhưng mà liên quan đến mạng người đó!

“Khụ khụ… Nhưng mà cái gì mà nhưng mà, cho dù phụ hoàng ngươi thật sự thất vọng cực độ đối với Thất hoàng huynh ngươi, thì cũng không thể nửa đêm xử lý hắn ta được? Dầu gì hoàng huynh ngươi cũng là Thất hoàng tử, không thể nói xử lý là có thể xử lý. Khụ khụ khụ, hơn nữa, hoàng thượng muốn chém không phải còn có thái hậu à?” Con cháu hoàng thất đã rất đơn bạc, hiện giờ hoàng tộc Dạ thị cũng chỉ còn lại ba vị hoàng tử trưởng thành, đâu có thể tùy tùy tiện tiện chém chết một người nữa được? Quân Mặc Thần nhìn mọi việc còn thấu đáo hơn Dạ Minh Uyên, “Yên tâm, người sẽ không chết được, nếu chuyện này thật sự phiền toái tới mức nửa đêm canh ba còn có thể mang người đi chém, vậy thì cho dù ta đi cũng không có tác dụng gì.”

Quân Mặc Thần ung dung phân tích với Dạ Minh Uyên.

Dạ Minh Uyên nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mặc Thần nói đúng, còn có hoàng tổ mẫu ngăn cản, hơn nữa hiện tại phụ hoàng khẳng định còn đang nổi nóng, không ngại chậm rãi rồi cầu tình với phụ hoàng.

“Mặc Thần, vẫn là ngươi có chủ ý.” Dạ Minh Uyên phát ra cảm khái từ nội tâm.

“Khụ khụ khụ, hiện tại không vội chứ?” Quân Mặc Thần hơi nhíu mày, “Không vội thì ngươi đi đi, hơn nửa đêm chạy tới làm ồn hai vợ chồng chúng ta.”

“Xin lỗi, quấy rầy hai người nghỉ ngơi.” Dạ Minh Uyên tự biết mình lỗ mãng, trên mặt lại đỏ ửng hơn không ít, “Vậy ta đi trước.”

Dạ Minh Uyên xoay người muốn rời khỏi, đi vài bước, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, do dự một chút, lại vòng trở về.

“Thế tử phi, hôm nay mới nhận được tin tức, Cẩm y hầu đã chiếm lĩnh Kinh Châu.” Đây vốn nên là một việc vui, chẳng qua Dạ Minh Uyên lại cau mày, hiển nhiên còn có lời phía sau, “Chẳng qua… Hầu gia bị trọng thương, bị Cảnh vương gia đón đi rồi.”

“Trọng thương? Trọng thương thế nào?” Vân Thanh Nhiễm nghe thấy Vân Tử Hy bị trọng thương, cả trái tim đều bị nhấc lên, chiến trường là một nơi muốn mạng người, trọng thương này rốt cuộc nặng đến tình trạng gì?

“Kinh Châu bên kia đưa công văn khẩn Tám trăm dặm tới chỉ nói là trọng thương, về phần Cảnh vương, là Cảnh vương mang theo vợ con đúng lúc du ngoạn ở gần đấy, biết chuyện Hầu gia đã nói quý phủ ông ấy có bảo dược có thể cứu mạng, chỉ là sợ bọn họ đến đến đi đi như thế sẽ bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất cho Hầu gia, nên đã trực tiếp mang Hầu gia đi phủ Thiên Châu. Trên tấu chương nói Hầu gia tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng.”

Trái tim Vân Thanh Nhiễm như bị đau đớn một chút, đoạn đường qua lại đều không kịp, có thể thấy được bị thương không nhẹ, tuy nói không lo lắng đến tính mạng, nhưng không loại trừ khả năng có tật bệnh, nếu không cũng sẽ không nói là sợ bỏ qua thời gian cứu chữa tốt nhất.

Ca ca đối với mình rất tốt, Vân Thanh Nhiễm ghi nhớ trong lòng, nàng coi ca ca là người thân, hiện giờ người thân bị thương nặng, nàng lại biết muộn như thế.

Quân Mặc Thần vươn tay, ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, kéo nàng vào lồng ngực của mình, “Ngày mai ta sẽ cho người đi đến nơi Cảnh vương gia một chuyến hỏi về tình huống ca ca nàng.”

Vân Thanh Nhiễm không biết mình bị làm sao, cảm giác đau đớn nơi ngực đối với nàng mà nói là xa lạ. Người nàng để ý, bị thương, cho nên, nơi đó sẽ đau.

Trong nháy mắt ấy, Vân Thanh Nhiễm nhớ lại khoảnh khắc mẫu thân tạ thế, cho dù nàng không có cảm tình gì với bà ấy, nhưng lời sám hối trước lúc bà ấy mất nàng vẫn nhớ rõ, ánh mắt hiền lành mà bà ấy nhìn nàng lần cuối cùng khiến cho nàng vẫn đau đớn, cho nên trong một khắc bà ấy tắt thở, nàng sẽ có cảm giác đau lòng.

Loại cảm giác này có chút tương tự với khi đó, nàng bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một điều.

Nàng nghĩ, nếu Quân Mặc Thần cũng ra đi như vậy, nàng sẽ đau mức nào?

Nàng nghĩ nàng sẽ rất đau…

Quân Mặc Thần nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Vân Thanh Nhiễm, săn sóc không quấy rầy nàng trước lúc tâm tình của nàng tỉnh táo lại.

Ngày kế, Quân Mặc Thần dựa theo lời đáp ứng một ngày trước với Dạ Minh Uyên, đi gặp hoàng thượng, tối hôm qua, sau khi Dạ Minh Sâm bị bắt cũng không lập tức bị xử phạt, lúc ấy sắc trời đã tối, hoàng thượng chỉ tiến hành răn dạy và quở mắng tượng trưng một hồi với Dạ Minh Sâm, sau đó thì để cho tất cả mọi người lui xuống.

Hôm nay hoàng thượng sẽ ở ngự thư phòng lần thứ hai thẩm tra xử lí chuyện này, đương nhiên vị nữ tử hồng y Phủ Cầm kia cũng sẽ có mặt.

Trong xe ngựa bị dùng vải bông che đi một tầng lại một tầng, để cho buồng xe của xe ngựa có thể thông khí phòng lạnh, trong xe còn thêm ba bếp lò, bảo đảm chắc chắn Quân Mặc Thần ra ngoài một chuyến sẽ không bị lạnh.

Xe ngựa trực tiếp đi vào Kim Dật Hiên, dừng ở cửa phòng của hai người, chỉ cần từ trong phòng đi ra, hai người có thể lên xe ngựa, lại thuận tiện đi ra.

Cho dù là hoàng thượng cũng không có đãi ngộ vừa ra khỏi tẩm cung đã có thể lên loan giá, đãi ngộ này của thế tử gia quả nhiên là không giống bình thường.

Sau hơn nửa giờ, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đã tới hoàng cung.

Trước khi Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm đến, không khí trong đại điện tương đối ngưng trọng.

“Hoàng thượng, bổn tọa khẩn cầu hoàng thượng cho một công đạo.” Giọng nói của Phủ Cầm không nhẹ không nặng, lại rất có phân lượng.

Tuy nói cho tới nay Thương Lan giáo bị coi là đối tượng thảo phạt, chẳng qua là một tà giáo mà thôi, khó lên nơi thanh nhã. Nhưng hiện giờ Phủ Cầm mang theo thân phận muốn hữu hảo với hoàng triều Thịnh Vinh mà tới, việc này tương đương với thân phận của một sứ thần ngoại bang.

Hai nước giao chiến còn không giết sứ giả, ông muốn hữu hảo, còn muốn làm nhục đại đệ tử của người khác? Việc này chỉ sợ khó mà nói nổi?

Hay là nói hoàng thượng ông muốn trở mặt?

Vậy cũng được, ông giết Phủ Cầm, ngăn chặn miệng Phủ Cầm, bảo vệ Thất hoàng tử, cũng bảo vệ thanh danh của hoàng thất.

Nhưng sau này người trong Thương Lan giáo làm mưa làm gió ở hoàng triều Thịnh Vinh ông, cũng chẳng thể trách bọn họ, ngày khác bọn họ hợp tác với Bắc Yến, ông cũng không thể trách ai được, bọn họ tặng vật báu cho người khác, ông cũng không ngăn cản nổi.

Với đủ lý do trên, chỉ cần hoàng đế hoàng triều Thịnh Vinh ông bỏ được, vậy chuyện này ông không cần cho một công đạo.

Hiển nhiên Dạ Hoằng Nghị bây giờ còn không muốn trở mặt với Phủ Cầm bọn họ.

Ít nhất vật báu thần bí kia của Thương Lan giáo là thứ mà Dạ Hoằng Nghị luôn tha thiết ước mơ, qua nhiều năm như vậy ba phen mấy bận ông ta cũng không thể từ giành được từ trong tay Hồng Dược, lần này ông ta há có thể dễ dàng xảy ra sai sót?

Hồng Dược hành tung không rõ, tính tình bất định, ai biết cơ hội tiếp theo sẽ đến lúc nào? Hồng Dược có thời gian chơi, nhưng Dạ Hoằng Nghị ông ta sẽ già!

Kỳ thật Phủ Cầm và Dạ Hoằng Nghị đều không phải đồ ngốc, biết Dạ Minh Sâm đêm khuya xâm nhập trong khuê phòng Phủ Cầm không chỉ là ngấp nghé sắc đẹp của Phủ Cầm mà thôi.

Dạ Minh Sâm đường đường là một hoàng tử, bên người muốn dạng tiểu mỹ nhân gì mà không có? Hắn ta có xằng bậy nữa cũng không đến mức làm loại chuyện này.

Dạ Minh Sâm đêm khuya xâm nhập khuê phòng Phủ Cầm chỉ sợ là hướng về phía vật báu của Thương Lan giáo mà Phủ Cầm mang đến.

Hướng về điểm này, Dạ Hoằng Nghị vẫn muốn che chở cho con mình, nhi tử ngu ngốc thì có ngu ngốc một chút, nhưng tốt xấu gì thì ý nghĩ cũng không sai.

Phạt thì có thể, còn giết? Chính hoàng đế đã không nỡ trước rồi.

Hoàng thượng cũng rất khó làm mà!