Chương 157: Ta lo lắng, ngươi lại đang hưởng thụ mỹ nhân ân ái

“Ta hỏi ông, hôm nay ông đã gặp mặt với Quân Mặc Thần?” Vân Thanh Nhiễm hỏi lão Hán vương. Nàng tạm thời nghe ông ta giải thích trước, xem ông ta có thể tự bào chữa hay không.

“Gặp!” Hán Vương gật đầu, “Là ta đi tiếp ứng thế tử.” Ông đi tiếp ứng thế tử, kết quả bị coi là người ám sát thế tử!

“Nói cách khác là người khác tập kích hắn?”

Hán Vương gật đầu như giã tỏi, “Đúng thế, người khác tập kích thế tử, nói đúng ra không phải là tập kích thế tử, mà là tập kích một người khác cũng có mặt trên xe ngựa của thế tử lúc ấy.”

Nói là nói như vậy, nhưng mà thế tử gia hắn cũng không thể xem như vô tội bị liên lụy, bởi vì hắn mới là kẻ đứng phía sau.

Lúc ấy trên xe ngựa còn có người khác?

“Vì sao tiếp ứng hắn xong lại không đưa hắn về phủ Trấn Nam vương?” Vân Thanh Nhiễm tiếp tục vặn hỏi.

“Thân thể thế tử gia không tốt, giao thủ với người ta, động chân khí, lo lắng đến tình trạng thân thể của thế tử lúc đó, cho nên đã đưa đi biệt viện gần đây. Bởi vì sợ con trở lại Vương phủ không thấy hắn sẽ lo lắng, thế tử đặc biệt bảo ta đi phủ Trấn Nam vương một chuyến báo hắn vẫn bình an, ai ngờ chậm một bước!”

Hán Vương nghĩ, ông biết mình đi có hơi chậm, tính tính thời gian thì khi đó Vân Thanh Nhiễm đã đến phủ Trấn Nam vương, ông chỉ không nghĩ tới Vân Thanh Nhiễm lại nhanh chóng phát hiện nơi xảy ra sự cố như vậy, thấy đội ngũ sau khi bị tập kích.

Ông còn tưởng rằng lúc ông tới Vương phủ, Vân Thanh Nhiễm còn đang sốt ruột chờ tin tức của thế tử.

Nếu sớm biết sẽ tạo thành tình cảnh thế này, ngay khi ông nhận được tin tức từ chủ tử nên để cho thủ hạ đi đến phủ Trấn Nam vương báo bình an trước.

“Vết máu trên áo lông là của ai?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi, nàng không thể quên được vết máu đỏ tươi trên chiếc áo lông cáo tuyết trắng kia.

Vết máu? Hán Vương nhớ lại một chút, ông sơ ý không có chú ý đến vấn đề này, không biết chuyện trên cái áo lông bị Quân Mặc Thần bỏ lại có vết máu, “Ta không biết, ta không chú ý bộ quần áo đó.”

Hán Vương bất an nghĩ, không phải chứ, sẽ không bởi vì không trả lời được vấn đề này thì định tội ông chứ?

Ông cẩn thận nhìn Vân Thanh Nhiễm, chỉ thấy nàng ngưng mi. Thật lâu sau mới nói: “Ta đồng ý để ông dẫn đường đi biệt viện.”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu đồng ý lời giải thích này của lão Hán vương, trong lòng nghĩ, nếu như địa điểm ông ta chỉ định có mai phục, lúc nàng đi vào có thể tìm tòi nghiên cứu một lần trước, bảo đảm không có bất trắc.

Thấy Vân Thanh Nhiễm cuối cùng cũng gật đầu, Hán Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng vẫn không tin, ông cũng không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào. Lại muốn ông lấy lý do khác có thể dùng để thuyết phục nàng, ông thật sự không nghĩ ra được.

Nàng tin là tốt rồi, chờ gặp được Quân Mặc Thần, tự nhiên để hắn giải thích vấn đề này.

Vì thế lão Hán vương hành động không tiện cam nguyện để cho người ta trói gô ông lại, ông sống được một bó tuổi như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tốn sức chứng minh sự trong sạch của mình.

Hán Vương dẫn đường, trên đường còn không quên tò mò về chuyện của Vân Thanh Nhiễm, dù sao thì việc thấy nàng có thể sử dụng người của Thương Lan giáo, muốn người khác không hiếu kỳ cũng khó.

“Ta nói này nghĩa nữ, con và Thương Lan giáo có quan hệ gì thế, vì sao bọn họ đối với con lại nói gì nghe nấy?” Mặc dù Hán Vương đã già rồi, nhưng tính tình thì chưa già, lúc ở cùng Uý Trì Trường Thụy thì thường hay cãi nhau, giống như trẻ con vậy.

Vân Thanh Nhiễm liếc qua Hán Vương, căn bản không thèm nhìn ông.

Hiềm nghi chưa được bài trừ, còn muốn lôi kéo thân mật?

Nếu đổi lại lúc bình thường, Vân Thanh Nhiễm có thể sẽ phản ứng vài câu, nhưng hôm nay, nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện giờ trong lòng nàng loạn bao nhiêu chỉ có mình nàng biết, đâu có nhàn hạ thoải mái đi tán gẫu với người khác?

Hán Vương nghẹn khuất, vì thế chuyển đầu sang một bên khác, hướng về phía Đông Phương Triệt gọi: “Này, tiểu tử, ngươi là người nào, tại sao lại đi cùng với nghĩa nữ ta?”

Hán Vương đối với Vân Thanh Nhiễm, là không có cách nào khác, nữ nhân của chủ tử, cho dù trên danh nghĩa là nghĩa nữ của ông thì ông cũng phải kính, nhưng mà đối với người khác, lão Hán vương nói chuyện lại không hề nể tình chút nào.

Đông Phương Triệt vốn không nói nhiều, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho lão Hán vương lấy một cái.

Ông có lòng nói chuyện với người ta, kết quả vừa khéo, một người biết làm lơ hơn một người, ngươi nói Vân Thanh Nhiễm không trả lời còn chưa tính, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì cũng không thèm để ý đến ông? Cho rằng ngươi lớn lên soái thì có tư cách này, nói cho ngươi thời còn trẻ bổn vương còn soái hơn ngươi nhá!

“Tiểu tử ngươi mặt thối như vậy, cẩn thận sau này không có tức phụ!” Hán Vương tức giận nói.

“Này, ông nói ai sau này không có tức phụ!” Hạ Hầu Tĩnh vừa nghe, đáp, “Ông đang nguyền rủa bổn tiểu thư không gả ra ngoài được à?”

Hạ Hầu Tĩnh thầm nghĩ, ta muốn gả cho Triệt, ông nói chàng không lấy được tức phụ, không phải là đang nguyền rủa nàng không gả ra ngoài được ư!

“A, tiểu nha đầu, lông cánh còn chưa đủ dài, đã muốn xuất giá rồi?” Hán Vương vừa nghe đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Hầu Tĩnh, nhìn hai người Đông Phương Triệt và Hạ Hầu Tĩnh, cảm thấy buồn cười.

“Lão già kia, lông của ông đều sắp rụng hết, còn nhàn rỗi đi quản việc người khác?” Hạ Hầu Tĩnh cũng không phải đèn cạn dầu.

“Tiểu nha đầu còn rất nhanh miệng đấy nhỉ!”

“Quá khen quá khen, dù sao vẫn nhanh nhẹn hơn lão già nhà ông, hừ! Ông tốt nhất là nói lời thật, nếu thế tử bị bệnh kia có nguy hiểm gì, ta sẽ thiến ông!” Hạ Hầu Tĩnh làm một cái mặt quỷ với Hán Vương.

Thiến ông? “Tiểu nha đầu này tuổi không lớn, tâm tư thật ác độc!”

“Quá khen quá khen, thiến chính là bước đầu tiên, ta còn tính chặt tay chân ông, cắt đầu lưỡi của ông, móc con mắt của ông, biến ông thành nhân trư*!”

(*Nhân trư 人彘 – con người lợn: Một hình phạt tàn khốc của Lã thái hậu (là vị Hoàng hậu dưới triều Hán Cao Tổ Lưu Bang) khi trả thù Thích phu nhân. Bà đã sai người cho chặt chân tay Thích phu nhân, móc mắt, đốt tai, bắt uống thuốc thành câm và cho ở trong nhà tiêu.)

Thật đủ độc ác!

“Tĩnh Nhi!” Đông Phương Triệt nghiêm mặt, ý bảo Hạ Hầu Tĩnh ngậm miệng.

Đông Phương Triệt là tử huyệt của Hạ Hầu Tĩnh, hắn vừa mở miệng, Hạ Hầu Tĩnh vốn đang ồn ào lập tức ngậm miệng.

Hạ Hầu Tĩnh ngậm miệng khiến Hán Vương vui vẻ, “Ha ha ha, tiểu nha đầu này!”

Vì thế Hán Vương chê cười Hạ Hầu Tĩnh một đường, mà Hạ Hầu Tĩnh thì buồn bực trừng Hán Vương một đường.

“Chủ tử, ngài uống thuốc xong thì nghỉ ngơi một chút cho khỏe, vừa rồi ngài động chân khí thiếu chút nữa tổn thương đến mình.”

Nữ tử ôn nhu bưng chén thuốc tới cho Quân Mặc Thần.

Trong phòng tương đối đơn giản, Quân Mặc Thần nằm ở trên giường, nghiêng người dựa vào đầu giường, mà trước mặt hắn, là một nữ tử thướt tha, trên tay nữ tử bưng một chén thuốc ngọc bích, trong chén là nước thuốc màu nâu đậm.

Nữ tử mày ngài trán cao, tóc mây lướt thướt, ánh mắt trong suốt, da thịt mềm mại như nước, nhất cử nhất động đều hết mực xinh đẹp.

Trong phòng tuy kết cấu đơn giản, nhưng công dụng giữ ấm vẫn được làm rất tốt, cửa sổ không giống nhà bình thường chỉ dùng giấy dán lên, mà dùng vải nhung thật dày che lại, chung quanh giường còn đặc biệt có một vòng màn trướng thông khí vây quanh.

“Ngươi lui ra đi.” Quân Mặc Thần tiếp nhận chén thuốc, uống mấy ngụm, rồi lại bỏ qua một bên.

“Chủ tử, ngài nhất định phải uống thuốc xong mới được.” Nữ tử chưa thấy Quân Mặc Thần uống hết chén thuốc thì không chịu rời đi.

“Để chút nữa, Hán Vương đã trở lại chưa?” Quân Mặc Thần rất quan tâm tới chuyện này, hắn để cho Hán Vương đi thông tri Vương phủ, là sợ Vân Thanh Nhiễm trở lại Vương phủ phát hiện hắn chưa trở về sẽ sốt ruột.

“Vẫn chưa.” Nữ tử buông chén thuốc xuống lại bưng một ít đồ ăn tới cho Quân Mặc Thần, hầu hạ hắn thỏa thoả đáng đáng.

“Ừ…” Quân Mặc Thần hơi nhíu mày suy ngẫm một chút, trong lòng hiện lên một tia sầu lo.

Nữ tử nhìn sự lo âu của Quân Mặc Thần ở trong mắt, vội hỏi: “Chủ tử đang lo lắng cái gì?” Nữ tử khó hiểu, rất hiếm thấy chủ tử ngài lộ ra vẻ mặt này.

“Ngươi lui xuống trước đi, nếu Hán Vương trở về thì đến bẩm báo cho ta.” Quân Mặc Thần có chỗ sầu lo, hắn sợ Hán Vương đi chậm, nàng đã tới Vương phủ trước, đến lúc đó sợ là sẽ phát sinh chút chuyện.

Nữ tử nhu thuận gật đầu, sau đó giống như đã trải qua trăm ngàn lần, vô cùng thuần thục đỡ Quân Mặc Thần nằm xuống, để cho hắn thoải mái nằm ở trên giường mềm mại, cũng không đắp kín chăn cho hắn.

Vân Thanh Nhiễm đứng ở cửa, nhìn Quân Mặc Thần và nữ tử trong phòng, hình ảnh này, đối thoại này nàng đều thấy nghe nghe được.

Nàng nhất thời tức lên, mình lo lắng cho hắn, hắn lại ở trong này hưởng thụ mỹ nhân ân ái!

Vân Thanh Nhiễm nhấc chân, “Oành——”

Cánh cửa đáng thương bay ra xa hai ba thước, đập vào vách tường bên trong phòng, vỡ vụn thành ba bốn mảnh, hoàn toàn hư hỏng.

Rõ ràng cửa này đẩy nhẹ nhàng là có thể mở ra, nhưng Vân Thanh Nhiễm lỗ mãng dùng phương thức bạo lực như vậy để đối đãi với nó.

Quân Mặc Thần nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm thoáng kinh ngạc một chút, sau đó chống đỡ nửa người trên, “Hán Vương trực tiếp đưa nàng lại đây à? Ta không sao, chỉ là…”

Quân Mặc Thần còn tưởng là sau khi Hán Vương trở về Vương phủ đưa Vân Thanh Nhiễm đến, đang nói, chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm bước nhanh tới, đi đến trước bàn trong phòng, nhanh chóng dùng bút viết xuống mấy chữ, sau đó đi tới trước mặt Quân Mặc Thần, không chút khách khí ném tờ giấy kia vào mặt Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần còn đang ở ngoài tình hình, cầm lấy tờ giấy kia, hai chữ “hưu thư” rất to nổi bật trên mặt giấy.

Hưu thư?

Chỉ thấy kiểu chữ viết vô cùng ẩu trên hưu thư: “Quân Mặc Thần hồng hạnh xuất tường, thuỷ tính dương hoa, thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, câu tam đáp tứ, dụng tình không chuyên, bội tình bạc nghĩa, thất tín bội nghĩa, phạm vào thất xuất chi điều*, ta cùng với hắn đến đây không còn tình cảm vợ chồng, từ nay về sau nam hôn nữ gả không quan hệ, lão nương không cần hỗn đản này!”

(*: bảy lý do để bỏ vợ là không con, dâm loạn, ghen tuông, không kính thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cướp, có bệnh khó chữa)

Vân Thanh Nhiễm chưa thấy qua nơi này viết hưu thư là như thế nào, hơn nữa lúc này nàng bất chấp cách thức viết hưu thư cái gì, cứ đơn giản thẳng thắn hưu Quân Mặc Thần!

Hán Vương thấy thế vội vàng vọt vào báo cáo với Quân Mặc Thần: “Chủ tử, thế tử phi nhìn thấy xe ngựa của người gặp chuyện không may, cho rằng người đã xảy ra chuyện, vì thế truy xét đến trên người ta, thiếu chút nữa đem ta ra giết!”

Hán Vương không phải đến cáo trạng, mà là nói rõ với Quân Mặc Thần tình huống nghiêm trọng bao nhiêu, ý muốn nói cho Quân Mặc Thần, chủ tử à, lúc này ái phi ngài đang rất tức giận, chính ngài cẩn thận đi!

Quân Mặc Thần sửng sốt hai giây rồi bộc phát ra một trận cười sang sảng.

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Quân Mặc Thần thật cao hứng, cao hứng đến mức ngay cả tình trạng thân thể mình lúc này không tốt lắm cũng quên mất.

Vân Thanh Nhiễm nghe được tiếng cười của hắn càng thêm khó chịu, lúc này không muốn đánh hắn, tính toán rời đi.

Quân Mặc Thần phản ứng nhanh chóng bắt lấy tay Vân Thanh Nhiễm, không cho nàng dễ dàng rời khỏi, hắn cười cười, nhưng vẫn không quên phải chặt chẽ bắt lấy Vân Thanh Nhiễm.

“Buông ra! Lão nương hiện tại nhìn ngươi rất khó chịu, không muốn bị đánh thì buông tay ra cho lão nương!” Vân Thanh Nhiễm hung hăng quát Quân Mặc Thần.