Chương 176: Thói hư tật xấu của nam nhân này

Edit: Lạc Thiên Vỹ

Beta: Diệp Y Giai

Lần gặp mặt trước, Cảnh Vương muốn giết Quân Mặc Thần, được Vân Tử Hy thuyết phục, lúc này đây gặp lại, hiểu lầm đã được cởi bỏ, hắn không có lý do muốn giết Quân Mặc Thần, nhưng vẫn không thân thiện nổi với Quân Mặc Thần như cũ.

Vân Thanh Nhiễm là lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Vương, hắn có một đôi mắt màu lam càng khiến người ta chú ý, từ góc độ nhìn nhận của Vân Thanh Nhiễm, màu mắt lam của hắn chẳng những không dọa người, ngược lại còn có chút mê người, chẳng qua Vân Thanh Nhiễm biết bản thân Cảnh Vương khẳng định không nghĩ như vậy, chỉ là vì này ánh mắt, khiến cho hắn ở trong triều nhận hết xa lánh, cũng là bởi vì ánh mắt này, làm cho hắn thân là người trong hoàng tộc, lại phải chịu đựng loại đãi ngộ người trong hoàng tộc không nên có.

Trừ bỏ có một đôi ánh mắt yêu dã ở bên ngoài, diện mạo Cảnh Vương cũng cực kì thanh tú, xét về tuổi, hắn so với Dạ Hoằng Nghị còn trẻ hơn mười lăm tuổi, nay chẳng qua mới bốn mươi tuổi đầu, dùng ánh mắt của Vân Thanh Nhiễm đến xem, cũng được xưng là hình tượng một vị đại thúc ôn nhu tuấn tú điển hình.

Chỉ là nhìn như vậy, Vân Thanh Nhiễm rất khó tưởng tượng năm đó chính là người này đã hạ độc với tiểu Thanh Nhiễm, làm cho một đứa trẻ bảy tuổi năm ấy trở nên thần chí không rõ, điên điên khùng khùng.

“Cảnh Vương, lão ngài thật đúng là dễ dàng kích động.” Quân Mặc Thần câu môi khẽ cười một tiếng, “Ngươi nghĩ đến, chúng ta chưa chắc đã không nghĩ tới, hai vợ chồng ta nếu đến đây, còn có thể lo lắng việc này sao?”

Quân Mặc Thần hỏi ngược lại, hai người sẽ không ngốc đến mức chạy tới đây làm lợi thế của người khác cũng không tự biết chứ?

Quân Mặc Thần hiển nhiên là có tính toán của chính mình, chính là rốt cuộc hắn cân nhắc cái gì, trước mắt chỉ sợ cũng chỉ có chính hắn biết.

“Ca, huynh yên tâm ta sẽ không chậm trễ chuyện của huynh.” Vân Thanh Nhiễm trong lòng có chính mình mưu tính, nếu như có gì tất yếu, nàng có lẽ còn có thể trợ giúp hắn một tay.

“Ta không phải sợ muội chậm trễ chuyện của ta.” Vân Tử Hy cân nhắc một chút, “Cũng được, muội cùng thế tử ở lại trong doanh đi, nếu có tin tức liên quan tới vợ chồng Trấn Nam Vương, ta sẽ cùng thương lượng với hai người.”

“Đa tạ.” Ánh mắt của Quân Mặc Thần cùng Vân Tử Hy giao nhau, có một số việc hai người đều hiểu trong lòng không nói ra.

Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm xoay người rời đi.

Ánh mắt Cảnh Vương dừng lại ở trên người Vân Thanh Nhiễm trong chốc lát, nữ nhân này làm cho Tử Hy hắn mạo hiểm tiến cung để cứu sao?

“Hoàng thượng, ngươi có tính toán gì không? Nếu là vợ chồng Trấn Nam vương thật rơi vào trong tay Dạ Hoằng Nghị rồi, như vậy đối với chúng ta mà nói sẽ là một việc thập phần bất lợi.” Cảnh Vương dùng giọng điệu lo lắng hỏi Vân Tử Hy.

“Hoàng thúc, vợ chồng Trấn Nam Vương có ân với ta, nếu bọn họ thật sự rơi vào trong tay Dạ Hoằng Nghị rồi, ta nỗ lực hết sức lo lắng ổn thỏa cứu giúp.”

Huống chi, nếu vợ chồng Trấn Nam Vương gặp chuyện không may, Thanh Nhiễm nhất định sẽ không cam chịu để yên, hắn thật không hy vọng nàng bị cuốn vào.

Cảnh Vương thở dài nói: “Tử Hy, hoàng thúc hy vọng ngươi không cần dẫm vào vết xe đổ của phụ thân ngươi, phụ thân ngươi chính là quá mức nhân từ, mới có thể rơi xuống nông nỗi này, nay người ngươi muốn đối mặt là Dạ Hoằng Nghị, kẻ thù giết cha của ngươi, hoàng thúc không hy vọng người và chuyện không liên quan khác trở thành chướng ngại vật của ngươi.”

“Kỳ vọng của hoàng thúc ta hiểu được, xin cho phép ta tự mình quyết định được không?” Vân Tử Hy hiểu được ý tứ của Cảnh Vương, nhưng là có một số việc, đã sớm cắm rễ thật sâu ở trong lòng hắn, hắn không có khả năng bỏ qua, cũng không có cách nào bỏ qua.

“Hoàng thúc không phải bức ngươi, hoàng thúc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, đơn giản là hy vọng Lục hoàng huynh có thể rửa sạch oan khuất.” Cảnh Vương lại một lần thở dài.

Vân Tử Hy hiển nhiên không muốn lại bàn luận chuyện này, “Hoàng thúc, làm phiền ngươi giúp ta dàn xếp tốt cho thế tử cùng thế tử phi.”

Nói xong, ánh mắt Vân Tử Hy dời về phía bên ngoài lều trại, ánh mắt hôm nay càng có vẻ ngưng trọng.

Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần đi theo binh mã của Thành Duệ Đế, lần này vừa đi chính là hơn nửa tháng.

Hơn nửa tháng này, đều không có tin tức của Trấn Nam Vương cùng Trấn Nam Vương phi, mà chiến sự cũng càng diễn ra ác liệt, mắt thấy quân đội của Dạ Hoằng Nghị liên tiếp bại lui, ít ngày nữa thành binh mã của Thành Duệ Đế sẽ đánh tới hoàng thành.

Đêm đã khuya, Vân Thanh Nhiễm xốc lên một góc rèm lều trại, nhìn ra phía bên ngoài, một tiểu đội binh lính giơ cây đuốc đi tới đi lui tuần tra. Bên ngoài ánh sáng đèn đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, giống như ban ngày.

“Đang nhìn cái gì?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Không có gì, đúng rồi, mấy ngày nay có phải sắp tấn công kinh thành hay không?”

Mấy ngày Vân Thanh Nhiễm vào đây, số lần gặp Vân Tử Hy có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không cần nói tới hỏi thăm tình hình chiến đấu, nàng chỉ biết là trong mấy ngày liền, bọn họ đã tiến lên không ít, cảm giác đã tới rất gần kinh thành.

“Kinh thành đã gần ngay trước mắt, Dạ Hoằng Nghị thấy tình huống không đúng đã đem tất cả nhân mã rút về trong thành, tử thủ kinh thành, Vân Tử Hy hẳn là không thể phát động tiến công nhanh như vậy, kinh thành sẽ không dễ tấn công như vậy, không làm đủ chuẩn bị hẳn là hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Quân Mặc Thần đáp lại.

Hắn thật ra đã đem tình hình chiến đấu này tìm tòi đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng), thẳng đến ngày hôm qua hắn còn thu được tình báo trong kinh thành truyền cho hắn, chẳng qua từ buổi sáng hôm nay trở đi đã phong tỏa kinh thành, tin tức hẳn là ra không được.

“Nếu phụ vương và mẫu phi thật sự ở trong tay Dạ Hoằng Nghị, hắn không có lý do gì chờ tới bây giờ cũng không có động tác.” Vân Thanh Nhiễm nhíu mi, ẩn ẩn có chút bất an.

“Nhiễm Nhi, đừng quá lo lắng, phụ vương và mẫu phi là người đã từng trải qua sóng gió, bọn họ có thể bảo vệ tốt chính mình.” Quân Mặc Thần trấn an Vân Thanh Nhiễm.

“Nói thì nói như vậy, nhưng lòng người cũng là máu thịt, nếu ta thật không lo lắng cho bọn họ, ta có thể thành thần!” Miệng Vân Thanh Nhiễm méo xệch, có một vài cảm xúc nàng muốn không có là có thể không có sao? “Ta cũng không có định lực tốt như chàng vậy, không có tin tức của phụ vương mẫu phi còn có thể bình tĩnh tự nhiên.”

“Định lực tốt của ta ở chỗ nàng tại sao một lần cũng không dùng được?” Quân Mặc Thần bất đắc dĩ lắc đầu hỏi lại Vân Thanh Nhiễm, chính mình làm gì có cái định lực tốt gì đáng nói, không phải toàn bộ đã sớm bị nàng phá hủy hết sao?

Quân Mặc Thần đương nhiên hiểu được tâm tình của Vân Thanh Nhiễm, hắn cũng lo lắng, tình huống trước mắt thật sự có chút kỳ quái, không biết đối phương sẽ ra bài như thế nào, không thể chuẩn bị sẵn sàng trước, đây là tối kỵ của nhà binh.

“Đêm nay nàng ở lại chỗ này, ta muốn đi ra ngoài xem chút, trước hừng đông sẽ trở về.” Quân Mặc Thần nói với Vân Thanh Nhiễm.

“Chàng muốn đi ra ngoài? Không đổi quần áo trước sao?” Nào có ai buổi tối chuồn đi ra còn mặc một thân quần áo màu trắng, không sợ sẽ trở thành mục tiêu quá nổi bật sao?

“Không sao, không cần phiền toái, ta là đi làm chuyện đứng đắn, cũng không phải là đi làm tặc, nàng ở lại trong lều tự mình cẩn thận.” Quân Mặc Thần dặn dò Vân Thanh Nhiễm, không quan hệ với năng lực của nàng, chỉ là mỗi trước lần rời đi nàng luôn lo lắng, sẽ theo thói quen dong dài vài câu.

“Ừ, chính chàng cũng cẩn thận.” Vân Thanh Nhiễm cũng không có hỏi Quân Mặc Thần lần này ra ngoài là đi làm cái gì, dù sao cũng không phải đi ăn vụng là được rồi.

Quân Mặc Thần đi rồi, lấy khinh công của hắn, muốn thần không biết quỷ không hay chuồn ra quân doanh rồi nhảy lên tường thành cũng không phải việc gì khó, tuy rằng này đối với đại đa số người mà nói đó là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Quân Mặc Thần rời đi chưa bao lâu, lều trại của Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm liền nghênh đón khách ghé thăm, là lần đầu tiên trong nửa tháng này có người đêm khuya tới chơi, mà vừa vặn lúc Quân Mặc Thần đi ra ngoài.

Lều trại bị hai gã binh lính nhấc lên, vài tên binh lính tiến vào, rồi sau đó là hai vị đại tướng đắc lực bên người Vân Tử Hy, tiếp sau đó là Cảnh Vương gia.

Vân Thanh Nhiễm gặp trận thế này, không chút hoang mang đứng dậy, “Nô tì tham kiến Cảnh Vương gia.”

Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm đảo qua Cảnh Vương cùng hai viên đại tướng, tìm tòi nghiên cứu lần này là xảy ra cái gì.

“Vương gia, mạt tướng nghĩ rằng lần này vợ chồng thế tử và thế tử phi đến trụ ở quân doanh có ý đồ khác, nếu Trấn Nam Vương và Trấn Nam Vương phi mất tích, hoài nghi là do cẩu tặc Dạ Hoằng Nghị kia gây nên đúng theo như lời bọn họ nói, bọn họ là vì muốn có tin tức của Trấn Nam Vương gia và Trấn Nam Vương phi mới vào quân doanh, như vậy mạt tướng cũng có lý do hoài nghi, hai người bọn họ vì cứu vợ chồng Trấn Nam Vương, truyền tình báo cho cẩu tặc Dạ Hoằng Nghị kia, tiết lộ cơ mật của quân ta.”

Một gã tướng lãnh trong đó hướng Vân Tử Hy phát biểu cái nhìn của chính mình.

Người này để râu xồm xoàm, lưng hùm vai gấu, dáng người khôi ngô, rất có khí thế. Hắn là đại tướng đắc lực bên người Vân Tử Hy, Đằng Hổ.

“Mạt tướng cũng đồng ý cái nhìn này, nếu không như thế, vì sao đến bây giờ cũng không thấy Dạ Hoằng Nghị để cho Quân Vô Ý xuất chiến? Lấy uy vọng cùng mưu lược của Quân Vô Ý ở trong quân, lần này nếu như xuất chiến, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với bọn họ, Dạ Hoằng Nghị lại không có làm như vậy, mạt tướng hoài nghi Dạ Hoằng Nghị đã lên kế hoạch tốt hơn!”

Một vị khác phụ họa nói, khí thế của hắn không bức người bằng khí thế của vị trước, nhưng ý tứ cũng đủ hiểu được, theo như lời hắn nói, tương đương chính là đang ám chỉ Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần là gian tế lẫn vào trong doanh trại đánh cắp tình báo!

Lúc này, vài binh lính đã tra xét trong trong ngoài ngoài lều trại một lần.

“Khởi bẩm vương gia, không có ai nhìn thấy thế tử!”

Trong lều trại chỉ có Vân Thanh Nhiễm nhưng không có Quân Mặc Thần.

“Vương gia, hiện giờ thế tử không có ở trong lều trại đó là minh chứng tốt nhất!” Một vị tướng lãnh vội nói.

Ánh mắt Cảnh Vương Dạ Kiệt trầm đi một chút.

“Thỉnh cầu thế tử phi báo cho bổn vương biết, thế tử đi nơi nào?”

“Không biết.”

Trước mặt Vân Thanh Nhiễm bày một trà kỷ, nàng an vị ở trên ghế nhỏ, hai tay thuần thục pha trà, đối mặt với khởi binh vấn tội, nàng không kiêu không nóng nảy.

“Vương gia, nàng ta rõ ràng chính là chột dạ không dám nói ra thế tử đi nơi nào!” Đằng Hổ nói. “Mạt tướng cho rằng, thế tử có lẽ phải đi báo tin cho Dạ Hoằng Nghị!”

Đối mặt với Đằng Hổ khí thế bức người, Vân Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười, “Vị tướng quân này, không nghĩ tới ngươi trừ bỏ mang binh đánh giặc rất giỏi, sức tưởng tượng đồng dạng cũng rất phong phú, làm cho ta rất bội phục, nam nhân đêm không về ngủ, thì có cái gì kỳ quái? Chẳng lẽ các ngươi chưa làm loại chuyện này bao giờ?”

“Nam nhân đêm không về ngủ đúng là không có gì kỳ quái, nhưng mà đây là quân doanh, thế tử không có ở bên trong lều trại chúng ta lại một chút cũng không biết, cái này mới kỳ quái!”

“Tướng quân, thế tử rời khỏi lều trại thế mà ngươi cũng không phát hiện thì chỉ có thể chứng minh binh lính của ngươi không có bản lĩnh, thế tử tới đây không phải tù nhân, chính là khách nhân, chưa từng nói rằng hắn không thể rời đi lều trại, cũng không có nói hắn không thể bước ra quân doanh này.”

“Thế tử và thế tử phi nương nương là khách nhân không sai, nhưng nếu làm ra chuyện tình nguy hại tới hoàng thượng, nguy hại quân ta, vậy chuyện khác đừng bàn!” Đằng Hổ hung ác nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm.

“Vậy trừ bỏ việc hiện nay thế tử không có ở trong quân này, tướng quân còn có chứng cớ khác chứng minh ta cùng thế tử làm ra chuyện tình nguy hại cho các ngươi sao?” Vân Thanh Nhiễm một tay cầm lấy tách trà ngon chính nàng tự mình pha lên, uống một ngụm, không nhanh không chậm truy vấn Đằng Hổ.

“Chỉ bằng cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Tại thời điểm mấu chốt thế này, thế tử lại không có ở trong quân, mà thế tử phi nương nương lại nói không được lời thế tử đi đâu, có thể thấy được thế tử cùng thế tử phi nương nương quả thật là có chuyện gạt chúng ta, nếu trong lòng không có quỷ, vì sao không thẳng thắn nói cho chúng ta biết?”

Âm thanh của Đằng Hổ đề cao lên một quãng tám, rõ ràng là coi Vân Thanh Nhiễm thành tặc nhân.

“Thế tử phi, bổn vương cũng hy vọng ngươi có thể nói rõ ràng cho chúng ta thế tử đi nơi nào, bằng không bổn vương cũng rất khó tin tưởng ngươi và thế tử vô tội.”

Trên mặt Cảnh Vương có chút khó xử, sự tình xảy ra trước mắt, Cảnh Vương cho dù muốn xếp ổn thoả, cũng lưỡng lự khó mở miệng, các tướng sĩ đều là đánh bạc tính mạng khi đánh giặc, nếu lúc này trong quân xuất hiện nội gián, thì đó là một sự tình thập phần nghiêm trọng.

“Vương gia hiện tại khẳng định là cảm thấy nếu bắt ta có chút không ổn thỏa, không bắt thì cảm thấy có lỗi với các vị đại tướng và binh lính, nếu không như vậy đi, ngồi xuống, uống chén trà, chúng ta chậm rãi tán gẫu, chậm rãi chờ, chờ cái vị thế tử gia kia của nhà ta không biết chạy đi nơi nào trở lại, ngươi muốn hỏi hắn cái mẹ nó gì thì hỏi.” Vân Thanh Nhiễm một bộ dáng việc không liên quan tới mình.

Nàng thật không biết Quân Mặc Thần lần này xuất môn là đi nơi nào chơi đùa, cho dù bắt nàng lại cũng vô dụng.

Bọn họ một đám đều giống như nhận định nàng tội ác tày trời, tội ác ngập trời, cũng không ngẫm lại, nàng có thời gian rỗi bán mạng cho Dạ Hoằng Nghị không?

Nếu có thể xác định phụ vương và mẫu phi ngay tại trong tay Dạ Hoằng Nghị, rồi hắn còn lấy tính mạng của phụ vương mẫu phi đến uy hiếp nàng, nàng cùng Quân Mặc Thần còn cần ngốc hồ hồ ở lại bên trong quân doanh này nửa tháng chuyện gì cũng không làm sao?

Chỉ là vì Ám bộ trong kinh thành tra không ra phụ vương và mẫu phi có phải ở trong tay Dạ Hoằng Nghị hay không nên bọn họ mới ở trong này lề mề được không?

“Ngươi nữ nhân này, rõ ràng chính là muốn kéo dài thời gian!” Đằng Hổ vừa nghe, liền cảm thấy Vân Thanh Nhiễm muốn Cảnh Vương bồi nàng chờ Quân Mặc Thần trở về là kế sách kéo dài, sau lưng khẳng định là có cái bí mật gì không thể cho ai biết, nói không chừng còn chưa chờ được Quân Mặc Thần trở về, quỷ kế của Dạ Hoằng Nghị đã thực hiện được trước!

“Vị tướng quân này, nếu không ngươi tới nói cho ta biết ngươi tính làm thế nào? Bắt ta, sau đó nghiêm hình tra tấn ta?” Vân Thanh Nhiễm buông chén trà trong tay, giương mắt cùng Đằng Hổ đối mặt, nàng thật muốn nhìn, nhóm mấy người nam nhân bọn họ đêm hôm khuya khoắt xông vào trong lều trại của nàng là muốn làm cái gì!

“Không sai! Xét theo tình huống hiện tại, không cho ngươi nếm thử một chút đau khổ, ngươi sẽ không nói thật!” Đằng Hổ chưa hề cho Vân Thanh Nhiễm sắc mặt hoà nhã.

“Cảnh Vương gia cảm thấy thế nào?” Vân Thanh Nhiễm ngược lại hỏi Cảnh Vương Dạ Kiệt.

“Nếu thế tử phi vẫn không muốn nói ra thế tử đi chỗ nào như cũ, cởi bỏ hiểu lầm này, vì trấn an quân tâm, bổn vương cũng chỉ có thể làm như vậy.” Cảnh Vương dừng một chút, khuôn mặt ngưng trọng, biểu lộ lập trường của mình, “Người tới, bắt thế tử phi lại!”

Vân Thanh Nhiễm nhanh chóng lui về phía sau vài bước, đánh nhau thì đánh nhau, từ khi mang thai đến bây giờ nàng vẫn chưa cùng người ta đánh nhau lại lần nào, nên hoạt động gân cốt một chút.

Đối phương nhiều người, chính mình đánh thua cũng không mất mặt, đánh thắng thì coi như là nàng buôn bán có lời.

Đằng Hổ tự mình ra tay, binh lính khác thì bao vây Vân Thanh Nhiễm, để cho Vân Thanh Nhiễm biến thành bị vây khốn.

“Dừng tay!” Thời khắc chỉ mành treo chuông, Vân Tử Hy vội vội vàng vàng đuổi tới, thấy Vân Thanh Nhiễm bị mọi người vây quanh, “Hoàng thúc, ngài làm cái gì vậy?”

“Hoàng thượng, thế tử và thế tử phi vào trong quân doanh đã hơn nửa tháng, chuyện vợ chồng Trấn Nam vương mất tích thật giả khó phân biệt, thế tử ra vào quân doanh như vào chỗ không người, không ai biết được, Đằng Hổ tướng quân báo lại, thần không dám không xử lý! Nếu không khó có thể trấn an quân tâm.”

Cảnh Vương đem nguyên nhân sự tình đơn giản báo cho Vân Tử Hy biết.

“Toàn bộ lui ra!” Vân Tử Hy quát lớn một tiếng, vẫy lui toàn bộ người vây khốn Vân Thanh Nhiễm, hắn bước nhanh tiến lên, đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

Thấy Vân Thanh Nhiễm bình yên vô sự, lúc này mới quay đầu nói với Cảnh Vương và Đằng Hổ: “Các ngươi đều lui ra, nàng không chỉ là thế tử phi phủ Trấn Nam Vương, không chỉ là con dâu của vợ chồng Trấn Nam Vương, mà còn là muội muội trẫm! Các ngươi trước khi động thủ với nàng có hỏi qua ý kiến của trẫm? Hoàng thúc, tướng quân Đằng Hổ, nếu là nàng muốn gây hại cho trẫm, không cần rắc rối như thế, trẫm đối với nàng không hề cảnh giác, nàng muốn giết trẫm, một ly rượu độc, bảy tấc chủy thủ đều có thể, nếu Dạ Hoằng Nghị thật sự lấy vợ chồng Trấn Nam vương áp chế Thanh Nhiễm vì hắn ta làm việc, vì sao phải bỏ gần tìm xa!”

“Hoàng thượng! Mạt tướng cả gan, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, nếu việc này không đưa ra một cái công đạo, sợ là quân tâm khó ổn định!” Đằng Hổ quay ra nói về quân tâm.

Vân Tử Hy đang muốn lôi kéo Vân Thanh Nhiễm rời đi, nghe vậy tay không khỏi dừng lại một chút.

Hắn so với ai khác đều rõ ràng chuyện quân tâm. Phía sau lưng cứng ngắc một chút.

“Khẩn cầu hoàng thượng giao việc này cho thần xử lý.” Cảnh Vương tiến lên từng bước, chờ lệnh của Vân Tử Hy.

Cảnh Vương lấy đại cục làm trọng, không dám phủ định ý của Vân Tử Hy, nhưng cũng không muốn Vân Tử Hy cứ như vậy mang Vân Thanh Nhiễm đi.

Tay Vân Tử Hy nắm Vân Thanh Nhiễm siết chặt lại.

“A, đây là cái tình huống gì, ta chẳng qua đi ra ngoài lượn quanh, mọi người đều nhớ nhung ta như vậy sao?”

Quân Mặc Thần trở lại lều trại, đi qua trước mặt mọi người, nhận mọi ánh mắt hoang mang cùng nghi kỵ quét tới.

Quân Mặc Thần ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn những người khác trong lều trại này một cái, đi thẳng tới chỗ Vân Thanh Nhiễm, kéo một bàn tay khác của Vân Thanh Nhiễm qua, đồng thời không dấu vết phủi bàn tay Vân Tử Hy đang nắm tay của Vân Thanh Nhiễm.

“Thế tử, ngươi xem như đã trở lại, không biết một chuyến vừa rồi ngươi đi đâu?”

Đằng Hổ nhìn thấy Quân Mặc Thần, tay liền cầm bội kiếm của mình, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến bắt người.

“Ta đi đâu, có quy định ta cần bẩm báo với vị tướng quân này sao?” Quân Mặc Thần đến gần Đằng Hổ, cả vú lấp miệng em, khí thế không thua kém vị tướng quân thô kệch lưng hùm vai gấu này.

“Thế tử đi nơi nào đương nhiên không cần bẩm báo với ta, nhưng nếu thế tử là đi làm chuyện ám muội gì, ta đây cần thiết phải tra cái đến cùng!” Đằng Hổ nghiến răng nghiến lợi nói.

Miệng lưỡi người này thật ra cũng rất lưu loát, nói chuyện đạo lý rõ ràng.

“Tra? Ngươi tra như thế nào? Cái ngươi gọi là tra nói trắng ra chính là bắt người lại tra khảo một phen, một chút kỹ xảo cũng không có ngươi còn không biết xấu hổ nói ‘tra’ với ta?” Quân Mặc Thần khinh thường hừ một tiếng, “Đêm hôm khuya khoắt chạy tới chỗ nương tử ta quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, tướng quân thật sự là có bản lãnh, không biết chuyện này truyền ra có thể nhiễu loạn quân tâm hay không? Có một vị tướng lãnh ‘anh minh thần võ’ như vậy, không biết sĩ khí của bọn lính này là nên tăng vọt hay là ào ào chảy ra đây?”

“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn! Nếu ta không đến xem, thì làm sao biết được các ngươi đang tiến hành cái sự việc không thể cho ai biết gì!”

“Tướng quân cũng đừng gấp, muốn biết ta vừa mới ra ngoài làm cái gì còn không dễ dàng sao, hoàng thượng cùng vương gia các ngươi đều ở chỗ này, một câu, ta liền nói cho các ngươi không được sao.” Quân Mặc Thần tươi cười vô cùng sáng lạn.

“Ngươi!” Đằng Hổ bị Quân Mặc Thần làm cho tức giận không nhẹ.

Muốn phát tác cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt Vân Tử Hy.

“Thỉnh cầu thế tử nói cho biết, mới vừa rồi thế tử đi chỗ nào, làm chuyện gì.” Cảnh Vương đứng ra thay người này hoà giải.

“Nếu Cảnh Vương gia đã hỏi như vậy, ta đây liền hào phóng một chút nói cho các ngươi là được, ta vừa rồi đi trộm người.” Quân Mặc Thần cười khẽ trả lời.

Trộm người?!

Quân Mặc Thần cúi đầu, hướng về phía Vân Thanh Nhiễm tao nhã cười, mu bàn tay bất thình lình bị Vân Thanh Nhiễm hung hăng nhéo một cái.

Vân Thanh Nhiễm trừng mắt liếc nhìn Quân Mặc Thần một cái, cười muội ngươi a cười, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ nói ngươi đi trộm người, đem lão bà ngươi là ta quăng ở trong này bị các loại thẩm vấn.

Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm không tự giác toát ra bộ dáng tiểu tức phụ, miễn bàn cao hứng bao nhiêu, “Ngoan, ta trộm là nam nhân, không phải nữ nhân.”

“Nam nhân cũng không thể làm bậy.” Vân Thanh Nhiễm lại trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái.

“Ta chỉ làm bậy với nàng.” Quân Mặc Thần không thèm quan tâm hiện trường còn có nhiều người như vậy nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ.

“Cái gì nam nhân nữ nhân, chẳng qua chỉ là lời từ miệng ngươi nói ra mà thôi, ai có thể chứng minh!” Đằng Hổ hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Quân Mặc Thần.

“Đã nói tướng quân không cần phải nóng nảy như vậy.” Quân Mặc Thần cười nhạt, “Hoàng thượng các ngươi còn chưa nói gì đâu, tướng quân xuất thân quân nhân như ngươi tại sao không hiểu quy củ như vậy!”

“Ngươi!” Đằng Hổ bước lên, không đi tới hai bước, liền bị Vân Tử Hy quát trở lại.

“Đằng Hổ, ngươi cảm thấy trẫm không biết dùng quân pháp xử trí ngươi?” Âm thanh Vân Tử Hy lạnh lùng nói.

Vân Tử Hy ngày thường lịch sự tao nhã, thoạt nhìn làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

Nhưng mặc chiến giáp vào, thì cũng là một quân nhân, quân pháp như núi, đây là quy củ cứng như thép, không chấp nhận bất luận kẻ nào phá hỏng quy củ này. Uy nghiêm của hắn đồng dạng có thể kinh sợ đến binh lính dưới quyền.

“Mạt tướng đáng chết, thỉnh hoàng thượng thứ tội!” Đằng Hổ vội vàng quỳ xuống.

Đúng lúc này, một binh lính vội vàng chạy vào lều trại, “Khởi bẩm hoàng thượng, thượng thư bộ binh Lý Ngải Lý đại nhân đang ở bên ngoài quân doanh cầu kiến hoàng thượng.”

Thượng thư bộ binh Lý Ngải?!

Hai quân sắp sửa giao chiến, Lý Ngải lại xuất hiện vào lúc này, việc này cũng không khỏi kỳ quái?

Vân Thanh Nhiễm kiễng mũi chân, ở bên tai Quân Mặc Thần nhỏ giọng hỏi: “Thượng thư bộ binh Lý Ngải sẽ không phải chính là nam nhân chàng ‘trộm’ trở về chứ?”

“Nói đúng ra, phải là ta mượn gió bẻ măng khiêng về.”

Quân Mặc Thần thần bí nở một nụ cười.

Làm cái gì chứ, thần thần bí bí.

“Cho hắn tiến vào.” Vân Tử Hy phân phó người mang Lý Ngải tiến vào.

Vân Tử Hy nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, lúc này hắn đang cùng Vân Thanh Nhiễm khe khẽ nói nhỏ, trên mặt là vẻ vân đạm phong khinh, cái kiểu tự tin tựa hồ sự tình gì hắn muốn đều ở trong lòng bàn tay của hắn kia thoạt nhìn khiến người ta rất là ngứa mắt.

Lý Ngải, là hắn đưa đến sao? Hắn muốn làm cái gì?

Lý Ngải được người dẫn dắt vào lều trại, Quân Mặc Thần thì mang theo Vân Thanh Nhiễm thối lui đến một bên xem kịch vui.

Hiện tại Vân Thanh Nhiễm phát hiện thói hư tật xấu của nam nhân này, trời sinh thích xem kịch vui, chính mình tránh ở một bên ưu tai du tai (thoải mái nhàn nhã), xem người khác rối rắm thê thảm các kiểu.

Quân Mặc Thần lại chỉ cười yếu ớt, ở bên tai Vân Thanh Nhiễm lặng lẽ nói, “Như nàng thấy, nam nhân ta trộm đến là hắn.”

“Ỷ vào khinh công của mình tốt, liền ôm một nam nhân võ nghệ cao cường?”

“Không phải ôm, là khiêng.” Quân Mặc Thần sửa lại, “Ôm nam nhân rất ghê tởm, ta chỉ ôm nàng và nữ nhi.”

“Nói liên thiên!” Vân Thanh Nhiễm tức giận liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, “Vì sao nghĩ đến động thủ vào đêm nay? Gấp như vậy?”

“Cần phải gấp một chút, nhân mã của ca ca nàng vừa tới kinh thành, Dạ Hoằng Nghị sẽ nghĩ đến hắn đã làm đủ chuẩn bị mới động thủ công thành, hiện tại làm ngược lại, như vậy mới có thể đánh úp, đúng không? Hơn nữa, mấy ngày nay nàng đều lo lắng cho phụ vương mẫu phi, kéo dài mấy ngày nàng liền lo lắng nhiều thêm vài ngày, nếp nhăn sẽ nhiều thêm mấy cái, cứ như vậy khẳng định ta rất nhanh sẽ ghét bỏ nàng, vì làm cho ta trễ vài năm nữa mới ghét bỏ nàng, cho nên ta nghĩ chuyện này vẫn nên làm càng sớm càng tốt.”

Rõ ràng nửa đoạn trước nói rất cảm động, kết quả cuối cùng là một chậu nước lạnh dội xuống.

“Vậy chàng cứ ghét bỏ, dù sao ta cũng đã sinh đứa nhỏ, cũng coi như là bà cô già rồi, chàng muốn ghét bỏ thì ghét bỏ!”

“Tức giận?” Quân Mặc Thần cười dỗ dành Vân Thanh Nhiễm.

“Ta dễ dàng tức giận như vậy sao?”

Vợ chồng son không coi ai ra gì ở trước mặt công chúng thì thầm to nhỏ, quả thực hai người bọn họ lúc này không để ý việc bản thân đang ở trong địa phương là quân doanh.

“Lý Ngải bái kiến nguyên soái.” Lý Ngải xưng hô Vân Tử Hy là nguyên soái, cũng đã trải qua suy xét các phương diện, Vân Tử Hy tuy rằng xưng đế, nhưng không có chính thức đăng cơ, hắn là lấy thân phận con mồ côi của Lục hoàng tử phục quốc để đánh trận này, đăng cơ cũng nên là chờ sau khi sự tình kết thúc rồi đăng cơ ở trong hoàng cung, Lý Ngải lúc này cũng không phải thuộc hạ của hắn, không cần kêu Vân Tử Hy là hoàng thượng.

“Lý đại nhân, ngươi cũng biết hậu quả ngươi lẻ loi tới nơi này một mình?” Vân Tử Hy hỏi Lý Ngải, hành động lần này của hắn tất nhiên không phải chỉ là để đi tìm cái chết đơn giản như vậy.

“Ta biết, hôm nay ta đến chỉ vì khiến hành động của mọi người trong kinh thành đồng nhất cùng với đại quân của nguyên soái.” Lý Ngải nói rõ ý đồ đến đây, “Tối nay giờ dần, trong thành sẽ có người đem cửa thành cùng cửa các nơi trong hoàng cung đều mở ra, tướng sĩ thủ thành cũng sẽ có người phụ trách hàng phục, trợ giúp nguyên soái một tay, diệt trừ nịnh tặc.”

“Tối nay giờ dần? Lý đại nhân, chuyện ngươi nói này cũng không phải là có thể dễ dàng làm được, ngươi chắc chắn ngươi không nói gì sai chứ?” Thử hỏi hiện nay, có ai có thể hoàn thành chuyện như vậy? Lý Ngải tuy là thượng thư bộ binh, cũng không có bản lĩnh bực này chứ?

“Ta thập phần khẳng định, nguyên soái, ta là thuộc hạ cũ của phụ thân ngươi, việc này mẫu thân nguyên soái có thể làm chứng cho ta, nguyên soái có thể tin ta, huống chi, cửa thành mở hay không, là sự thật nguyên soái cùng các vị tướng sĩ có thể dùng ánh mắt nhìn thấy, là chuyện không làm giả được, chỉ cần cửa thành mở, là có thể vào thành.”

“Nếu muốn làm được như lời ngươi vừa nói, chỉ bằng Lý đại nhân hẳn là làm không được.”

“Xác thực không phải ta, ta chỉ là thay mặt truyền lời mà thôi, nguyên soái yên tâm, người nọ tuyệt không có lòng hại nguyên soái.” Lý Ngải khi nói chuyện ánh mắt khẽ liếc nhìn Quân Mặc Thần một bên, người hắn nói nọ chính là Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần đương nhiên không có ý nghĩ muốn hại Vân Tử Hy.

Vân Tử Hy vào thời điểm Lý Ngải xuất hiện cũng đã liên tưởng đến Quân Mặc Thần mất tích vài canh giờ tối nay, lúc này trong lòng đã có chín chín phần chắc chắn, chuyện Lý Ngải nói kia hẳn là không thoát khỏi liên quan tới Quân Mặc Thần.

Thời điểm Vân Tử Hy nhìn về phía Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm hướng Vân Tử Hy gật gật đầu, điều này liền khẳng định ý nghĩ vừa rồi trong lòng Vân Tử Hy, sự tình quả nhiên là Quân Mặc Thần an bài, đêm nay hắn không thấy bóng dáng là do đi an bài chuyện này.

* trà kỷ: bàn trà nhỏ.