Chương 85: Kẻ xướng người họa

Edit: Diệp Y Giai

“Khụ khụ… không biết… Hữu Phong huynh đệ mắc bệnh gì?” Quân Mặc Thần chậm rãi hỏi một câu.

Thứ tử Hách Hữu Phong của Ký Bắc Vương, là nhi tử thứ hai do Ký Bắc Vương phi sinh, so với đại ca Hách Hữu Hằng của hắn, Hách Hữu Phong thì tương đối giống mẫu thân mình, huynh đệ hai người nhìn từ bên ngoài mà nói ngược lại một chút cũng không giống.

“Việc này…” Bị hỏi chuyện này, Hách Hữu Hằng có chút khó khăn mở miệng, “Ai… kỳ thật cũng không phải là bệnh gì, chỉ là có một ngày đệ ấy bị kinh hách, sau đó cũng không dám ra cửa phòng, cả ngày nhốt mình một người ở trong phòng, không chịu gặp người ngoài, ngay cả cửa sổ cũng không cho người ta mở, trong phòng tối đen, lúc mới bắt đầu ta cũng đi qua thăm đệ ấy mấy lần, nhưng vừa vào cửa đệ ấy đã trở nên rất nóng nảy, càng không ngừng ném đồ vật về phía ta, sau này ta cũng rất ít đến đây.”

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, cử chỉ này thật sự rất khả nghi, nếu hung thủ là người này, ngược lại có vài phần giống với quỷ hút máu nàng từng nghe nói ở xã hội hiện đại.

“Vậy thỉnh cầu thế tử mang bọn ta đi dạo ở trong đình viện là được rồi, chúng ta không vào phòng của hắn, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không để ý.” Vân Thanh Nhiễm nói, không phải nói Hách Hữu Phong không ra cửa phòng à? Vậy bọn họ ở trong sân hắn cũng không thấy được không phải ư?

Đình viện của Ký Bắc Vương đều rất lớn, nếu không đi vào bên trong, đối Vân Thanh Nhiễm mà nói muốn nhìn thấy tình huống trong phòng Hách Hữu Phong thì không làm được, quá xa, cho dù miễn cưỡng có thể nhìn đến, cũng sẽ bởi vì hao phí quá nhiều tinh lực khiến cho thân thể của nàng không chịu được.

Hách Hữu Hằng nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của Vân Thanh Nhiễm, “Được rồi, Quân huynh Vân huynh đi theo ta, có điều mong hai vị đừng phát ra tiếng động quá lớn, đệ đệ của ta hiện giờ tính tình quá mức nóng nảy, ta sợ đệ ấy vừa nghe thấy có tiếng động sẽ phát hoả.” Hách Hữu Hằng trái lại rất quan tâm người đệ đệ này của hắn, chỉ là đối phương không chào đón hắn.

Vân Thanh Nhiễm cúi đầu ở bên tai Quân Mặc Thần nói nhỏ hai câu, sau đó chỉ thấy Quân Mặc Thần gật gật đầu, tuy không biết Vân Thanh Nhiễm vì sao phải yêu cầu đến gần chỗ ở của Hách Hữu Phong, Quân Mặc Thần vẫn gật đầu đáp ứng.

Trong đình viện thật sự có rất nhiều hoa Ngọc lan, chẳng qua chúng đều dựa sát vách tường, sau khi Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm tiến vào không phải hướng tới chỗ hoa Ngọc lan ngắm nhìn mà là đi vòng quanh gian phòng kia, gian lầu các lớn nhất ở chính giữa hẳn chính là chỗ ở của Hách Hữu Phong.

“Thế tử gia, hoa đều ở bên này.” Hách Hữu Hằng thấy Quân Mặc Thần lại đang mò mẫm đi dạo ở bên cạnh lầu các, nhịn không được nhắc nhở.

“Khụ khụ… bản thế tử không muốn ánh mặt trời chiếu đến, khụ khụ, đi vòng qua lầu các có thể tránh được ánh mặt trời…” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm hồi đáp.

Hách Hữu Hằng nghe được lý do này của Quân Mặc Thần có chút tức cười, ngươi nói ngươi cũng đã phơi thời gian dài như vậy rồi, đột nhiên nói không muốn phơi nữa là sao đây?

Nếu nói Hách Hữu Hằng đối với chuyến viếng thăm ngày hôm nay của Quân Mặc Thần không hề đề phòng là việc không có khả năng, Hách Hữu Hằng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, không có khả năng không hề đề phòng đối với người khác, tùy tiện người khác nói cái gì hắn đều tin.

Chỉ là một người sắp chết thì có thể gây ra sức ép gì được? Hách Hữu Hằng không nghĩ ra, nếu nói thực sự có cái gì, chỉ sợ cũng là tính khí thích náo của vị thế tử gia sắp chết này, không có việc gì lại đi gây sức ép? Người sinh bệnh vốn đã có tính tình cổ quái rồi, đệ đệ của hắn không phải là ví dụ rất tốt à?

Hách Hữu Hằng cũng tùy Quân Mặc Thần, dù sao cũng chỉ là tiểu tính tình muốn náo mà thôi.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy thầm nghĩ, cho nên nói những lời do thế tử gia nói ra, không thể tin hoàn toàn, bằng không sẽ bị tức chết, muốn tin cũng chỉ có thể tin một nửa, một nửa khác vẫn không nên tin thì tốt hơn, bằng không chính là tìm khó chịu cho mình.

Lực chú ý của Vân Thanh Nhiễm chuyển dời lên trên lầu các, xa xa nhìn sang, lầu các kia lộ vẻ có chút âm trầm, bởi vì mấy cánh cửa sổ đều dùng tấm ván gỗ đóng đinh lại, một tòa lầu các to như vậy lại không có nha hoàn sai vặt hầu hạ.

Chờ đến gần, Vân Thanh Nhiễm hướng lên trên lầu nhìn qua, ở trong đó…

Bởi vì có chút xa, Vân Thanh Nhiễm nhìn rất cố hết sức, nhưng nàng vẫn thấy được, trong lầu các có hai nam nhân, không phải một người! Xem dáng người hẳn là hai nam nhân… thân hình hai nam nhân không sai biệt nhiều, đều là hình thể gầy cao.

“Vân huynh, huynh làm sao vậy?” Quân Mặc Thần thấy sắc mặt Vân Thanh Nhiễm có điểm không đúng, sắc mặt bỗng khó coi rất nhiều.

“Không có việc gì.” Vân Thanh Nhiễm biết mình chẳng qua là nhìn về nơi quá xa hao phí rất nhiều tinh lực cho nên sắc mặt có chút khó coi, mặc dù đã tận lực đến gần rồi, nhưng khoảng cách này đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói vẫn tương đối cố hết sức.

“Vân huynh, nếu huynh không thoải mái, có thể đến sương phòng phía đông nghỉ ngơi một chút.” Hách Hữu Hằng khách khí nói, Vân huynh đệ này nếu là bằng hữu của Quân Mặc Thần, tự nhiên là không thể lãnh đạm.

“Không cần, đa tạ thế tử.” Vân Thanh Nhiễm cự tuyệt đề nghị của Hách Hữu Hằng, “Đúng rồi thế tử, trên lầu các này hiện giờ trừ bỏ đệ đệ của người ra còn có người khác không?”

“Không có, cũng chỉ có một mình xá đệ mà thôi.” Đối với việc này Hách Hữu Hằng cũng rất bất đắc dĩ, đệ đệ của mình từ lúc bị kinh hách đến giờ, không muốn tiếp xúc với người khác, ngay cả người hầu hạ cũng không muốn, trong sân viện này mặc dù có không ít hạ nhân, nhưng đều dựa theo ý nguyện của hắn ai cũng không được tới gần lầu các, trừ bỏ mỗi ngày đều đưa đồ ăn vào trong lầu các ra, sẽ không có ai tới gần lầu các nữa.

Như vậy, một người nam nhân khác mà Vân Thanh Nhiễm nhìn qua trong lầu các là ai?

Đáp án rất nhanh sẽ thấy rõ ràng.

“Thế tử gia,” Tiếng gọi thế tử gia này của Vân Thanh Nhiễm không phải là Quân Mặc Thần mà là Hách Hữu Hằng, “Nếu ta nói ta có biện pháp chữa khỏi bệnh cho đệ đệ của người, người nguyện ý để cho ta thử một lần không?”

Hắn ta nói có biện pháp có thể chữa khỏi bệnh cho đệ đệ của hắn?

Hách Hữu Hằng chợt nghe Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, ôm thái độ hoài nghi đối với độ tin cậy của lời này.

“Khụ khụ khụ… Hữu Hằng huynh đừng kỳ quái, khụ khụ… vị Vân huynh này là thần y mà phụ vương của bản thế tử… khụ khụ, đặc biệt tìm đến cho bản thế tử… Dưới sự chiếu cố của hắn, khụ khụ, bản thế tử cảm giác thân thể đã khá nhiều… Nếu hắn đã nói như vậy, có lẽ… khụ khụ đã có mười phần nắm chắc…”

Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, cũng giống như một đám thái giám dạo thanh lâu.

Vân Thanh Nhiễm cứ như vậy bị Quân Mặc Thần nói thành “thần y”, thổi phồng có chút quá mức rồi, hắn giúp nàng nói chuyện, nàng cảm tạ trong đáy lòng, nhưng thế tử gia à, phiền ngươi đừng nói quá lên như vậy được không, ta áp lực rất lớn đó!

“Thật vậy chăng?” Hách Hữu Hằng vừa nghe, nhất thời trong ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm đã nhiều thêm mấy phần tôn kính, có trời mới biết Vân Thanh Nhiễm không hy vọng nhận phải loại ánh mắt này cỡ nào.

Hách Hữu Hằng đối với đệ đệ của mình vẫn rất quan tâm, hắn và đệ đệ đều do Vương Phi sinh, tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, ở trong vương phủ xem như người thân nhất, “Nhưng mà…” Hách Hữu Hằng lại nghĩ tới tính tình nóng nảy hiện giờ của đệ đệ mình, sợ là vị Vân huynh này còn chưa kịp chẩn trị đã bị đệ đệ của hắn gầm ra rồi, “Chỉ là đệ đệ của ta, với tình huống hiện giờ, sợ là không quá nguyện ý để người ta chẩn trị cho nó.”

“Nếu Hữu Hằng huynh tin được lời tại hạ nói, mặc kệ chúng ta vào cửa sẽ làm lệnh đệ bất mãn bao nhiêu, chúng ta cứ tiến vào là được, ta tự có biện pháp để cho hắn thoát khỏi bóng ma sau khi bị kinh hách kia.”

Vân Thanh Nhiễm mang nụ cười tự tin trên mặt, khiến Hách Hữu Hằng thêm mấy phần tín nhiệm, cũng phải, đệ đệ của hắn cũng không thể cứ ở trong lầu các cả đời như vậy được?

Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì để cho đệ ấy cứ giam giữ cả đời mình như vậy, chẳng thà khiến nó chán ghét một lần, chữa trị tốt bệnh của nó đi.

“Được, vậy ta nghe Vân huynh đệ, muốn ta làm gì, cứ việc phân phó là được!” Hách Hữu Hằng hạ quyết tâm, quyết định nghe theo Vân Thanh Nhiễm an bài.

“Không cần, người chỉ cần cùng theo ta đi vào là được rồi.” Vân Thanh Nhiễm tính toán muốn bắt “quỷ”, nhưng đồng thời cũng cần một nhân chứng, chỉ có người của phủ Trấn Nam Vương bọn họ nói người nọ là hung thủ cũng không được, cần có người khác cũng đứng ra nói, mà Hách Hữu Hằng của phủ Ký Bắc Vương là một lựa chọn không tồi.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, về phần Quân Mặc Thần, nếu không thì để hắn ở bên dưới đi?

“Quân huynh, ta và Hữu Hằng huynh có việc phải lên lầu các, người ở dưới chờ chúng ta được không?” Vân Thanh Nhiễm có thương có lượng hỏi Quân Mặc Thần.

“Không được.” Quân Mặc Thần không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

“Vì sao?” Thế tử gia, nếu không ngài suy nghĩ kỹ lại đi, ta lên lầu các kia là có việc, nếu xảy ra chuyện, sợ tổn thương tới người thôi!

“Khụ khụ… bởi vì…” Bởi vì lo lắng cho nàng. Quân Mặc Thần không thể nói lời này ra miệng, chỉ che mặt khẽ ho khan vài tiếng, “Thứ lý do này… khụ khụ… ta cần à?”

Mặc kệ có hay không có lý do, thế tử gia muốn cùng theo là việc đã định rồi, đừng hòng bỏ thế tử gia lại!

Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần ba giây đồng hồ, một giây, hai giây, ba giây, đáng chết, hắn nghiêm túc đấy à!

“Được rồi, vậy ngươi ở một bên nhìn, hoặc là đứng xa một chút, nếu gặp nguy hiểm thì phải học cách bảo vệ tốt bản thân, có thể chứ?” Vân Thanh Nhiễm giống như dặn dò tiểu hài tử mà căn dặn Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ khụ… hi vọng bản thân Vân huynh cũng khụ khụ làm được.”

Hai người nói xong, liền cùng Hách Hữu Hằng tiến lên lầu các, chờ Vân Thanh Nhiễm đi theo Hách Hữu Hằng tới cửa phòng, khoảng cách đủ gần, tình huống bên trong Vân Thanh Nhiễm cũng nhìn càng thêm rõ ràng.

Bên trong có hai nam nhân, một nam nhân nằm ở trên giường, mà một người nam nhân khác, hiện giờ đang ngồi ở bên giường, cầm bát trong tay, đang uống cái gì đó.

“Hữu Phong, đệ có ở bên trong không? Là ca ca, ca ca muốn vào thăm đệ một chút.” Hách Hữu Hằng gõ cửa phòng.

Sau khi lặng im vài giây chợt nghe bên trong truyền tới thanh âm vô cùng tức giận.

“Cút! Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi cút đi! Không phải nói không cho phép đến phòng của ta sao? Nhanh cút đi cho ta!”

Hách Hữu Hằng nghe vậy vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu với hắn, ý bảo hắn mạnh mẽ phá cửa mà vào.

Hách Hữu Hằng nghĩ nghĩ, cũng bất chấp người ở bên trong chán ghét mình đến gần cỡ nào, dựa vào sức mạnh của mình, hung hăng đạp cửa một cước.

Hách Hữu Hằng đột nhiên xuất hiện động tác là ngoài ý liệu của người ở trong phòng, lúc trước Hách Hữu Hằng cũng từng tới vài lần, đây vẫn là lần đầu tiên Hách Hữu Hằng không để ý đến ý nguyện của đệ đệ hắn mà mạnh mẽ phá cửa tiến vào.

Hách Hữu Hằng vọt vào phòng, Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần cũng theo sát phía sau, trong phòng quả nhiên như Hách Hữu Hằng nói hết sức âm u, cửa sổ đều bị đóng đinh chặt chẽ, nếu cửa không bị mở ra, nơi này sợ là không có một tia ánh sáng.

Nương theo ánh sáng truyền vào, Hách Hữu Hằng đi tới phòng trong, cửa ở gian ngoài mở ra nên sáng sủa một chút, nhưng bên trong vẫn một mảnh tối đen như trước, nhất là vị trí chỗ giường, đen tuyền, cái gì cũng không thấy rõ, Hách Hữu Hằng thấy vậy có một loại cảm giác âm trầm khó hiểu.

“Lỗ tai ngươi bị điếc à? Ta bảo ngươi lăn ngươi không nghe thấy sao!” Người trong phòng càng tức giận quát, đồng thời ném thứ gì đó giống bình hoa về hướng Hách Hữu Hằng.