Chương 108: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Tư Nồng chán ghét mở miệng nói: "Nếu như ngươi không muốn, thì liền trở về. Giống như người nào buộc ngươi ra cửa vậy, hiện tại lại bày ra cái sắc mặt gì cho bọn ta xem! Cũng không nhìn một chút mình là thân phận gì, có thể theo huynh muội chúng ta ra cửa, đã là phúc khí của ngươi. Quả nhiên không coi mình là người ngoài!" Lời nói Tạ Tư Nồng lạnh nhạt, nàng ta từ nhỏ đã là muốn gió có gió muốn mưa có mưa, làm gì giống như ngày hôm nay. Thấy hồ ly tinh đó cười quyến rũ đối với người trong tim của mình, nàng ta hận không thể đem lấy nàng róc xương lóc thịt!

Tạ Du Vân liếc nhìn muội muội mình một cái, Tạ Tư Nồng không phục, "Ta nói đều là sự thật! Ca, huynh xem một chút nét mặt nàng ta là ý gì!"

Tạ Du Vân đương nhiên sẽ hiểu Triệu Uyển Oánh đi ra ngoài là vì điều gì, chỉ là mồi mà thôi. Y là công tử phủ Thừa Tướng, từ nhỏ nhận được, đều là tốt nhất, cho tới bây giờ đều chưa từng có ngoại lệ, đồ không sạch sẽ, y tuyệt đối sẽ không dùng, mặc kệ là đồ hay là người, đều giống nhau! Cho nên, Lương Tú Nghiên y sẽ không cần, biểu muội Triệu Uyển Oánh, thì càng sẽ không cần! Tầm mắt của y quét qua bàn Lục Hàn bên kia, dừng lại ở trên người của Sở Hòa Linh, rất ngắn ngủi, sau đó lập tức chuyển mắt, Sở Hòa Linh......

"Biểu tỷ, muội không phải vậy, mặt muội không phải khóc tang, cũng không phải không vui!" Triệu Uyển Oánh nhu nhược cắn môi.

Tạ Du Vân đột nhiên liền sinh ra một dòng phiền muộn, Sở Hòa Linh ở bên kia thanh thúy cười, giống như Ngân Linh, mà một bên, biểu muội còn tưởng rằng y cái gì cũng không biết, như cũ vẫn đóng kịch, nghĩ đến, y liền hết sức chán ghét, không chút do dự đứng lên, Tạ Du Vân nói: "Các muội cứ ngồi ở đây."

Cũng không nói mình làm cái gì, đi xuống cầu thang, Tạ Tư Nồng suy đoán y đi nhà xí, vì vậy cũng không hỏi nhiều, vẻ mặt càng thêm lạnh mấy phần: "Ca ca ta đi rồi, ngươi cũng không cần giả vờ yếu đuối nữa, loại người như ngươi, dù giả bộ thế nào cũng không lên được trên mặt bàn. Bày sắc mặt đó cho ta xem, ngươi cũng có gan!"

Triệu Uyển Oánh đương nhiên hiểu thân phận mình không thể so cùng Tạ Tư Nồng, nàng nhỏ giọng, "Biểu tỷ ngàn vạn lần không được hiểu lầm muội, thật ra thì......" Nàng nhanh trí nói: "Thật ra thì vì muội không ưa cái Sở tiểu thư đó. Tỷ không biết, nàng ta còn cố ý hấp dẫn công tử chú ý! Chúng ta đều là nhà khuê tú lớn lên bình thường, đều nhận được sự giáo dục tốt, đương nhiên cô gái nên dịu dàng thỏa đáng mới là nghiêm chỉnh! Nhưng nàng Không phải như vậy, nàng cố ý biểu hiện tùy hứng lại ngang ngược càn rỡ, dĩ nhiên là hấp dẫn ánh mắt những công tử kia. Tỷ xem, không chỉ là biểu ca, Lục công tử đó không phải đối với nàng ta cũng rất có hảo cảm sao! Muội còn nghe nói Mai Cửu đối với nàng ta hình như cũng có mấy phần để tâm! Một cô nương như vậy, có gì không bình thường, chỉ biết một ít thủ đoạn."

Triệu Uyển Oánh trong lòng cũng coi như là đang nói Tạ Tư Nồng, nàng ta nhìn bên kia trò chuyện với nhau thật vui dáng vẻ, cắn môi, "Tiện nhân!"

Triệu Uyển Oánh thoáng qua trong mắt một tia tính toán, tiếp tục nói: "Cũng không nói! Nàng ta chính là người như vậy, nhưng vậy thì như thế nào, những nam nhân kia căn bản cũng không biết nàng ta là người như vậy. Bọn họ chỉ vì nàng ta biểu hiện đặc biệt cho nên bị hấp dẫn! Lại nói, muội cũng là thay biểu tỷ đáng giá."

Tạ Tư Nồng không tự chủ rơi vào bẫy của Triệu Uyển Oánh: "Ngươi nói cái gì?"

Triệu Uyển Oánh thở dài một tiếng, cắn môi nói: "Lục công tử thân phận như vậy, tất nhiên là phải đi đôi với biểu tỷ mới xứng. Nhưng tỷ xem, bởi vì có nàng, kết quả Lục công tử căn bản cũng không để ý tới biểu tỷ." Nhìn Tạ Tư Nồng sẽ phải cãi chày cãi cối, nàng ta vội vã tiếp tục nói: "Muội đương nhiên biết biểu tỷ không quan tâm điều này, biểu tỷ là quý nữ nhà cao quý như vậy, người ngưỡng mộ nhiều, thế nhưng nhiều cũng không phải vấn đề. Nếu như không phải nàng ta giở thủ đoạn, đương nhiên biểu tỷ có quyền lựa chọn, nhưng bây giờ thật ra khiến chuyện khó nhìn rồi! Hơn nữa, muội cũng hiểu Lục công tử đó, làm sao lại có quan hệ với một xà hạt nữ như vậy! Tỷ không biết, lúc lễ sinh thần của Sở tướng quân lần trước, nàng ta nói chuyện hết sức cay nghiệt, lúc ấy đừng nói là muội từ nơi khác tới, chính là Trần tiểu thư, cũng bị nàng ta chèn ép thiếu chút nữa khóc! Không chỉ là nàng ta, còn có người biểu tỷ bên cạnh nàng ta, hai người đều là cá mè một lứa, tỷ không phát hiện, các cô nương Sở gia khác đều không cùng các nàng ở một chỗ sao? Sợ lâu ngày rồi, đã sớm biết các nàng là cái gì mặt hàng rồi?"

Triệu Uyển Oánh không để lại dư lực chửi bới Hòa Linh, đồng thời cũng không bỏ qua Lý Mộng, ai bảo Lý Mộng đã từng cười nhạo nàng ta, tất cả những người có lỗi với nàng ta, nàng ta đều sẽ khiến cho họ không chết tử tế được! Bây giờ mặc dù chính nàng ta không có năng lực làm những thứ này, nhưng nàng ta có thể lợi dụng Tạ Tư Nồng, nếu như Tạ Tư Nồng ra tay thật, hiệu quả tất nhiên so với nàng ta tốt gấp một vạn lần, hơn nữa, không cần đích thân ra tay, chuyện cũng đơn giản nhiều, sẽ không có người hoài nghi nàng ta.

Nghĩ như vậy, Triệu Uyển Oánh càng thêm tăng thêm sức lực: "Theo lý thuyết, Mai Cửu Công Tử đó cũng coi như cùng biểu tỷ cùng nhau lớn lên, y nên ngưỡng mộ biểu tỷ mới phải! Lục công tử cũng giống như vậy, tỷ là tài nữ kinh thành, vừa danh gia chi hậu, làm sao có thể không chọn tỷ mà lựa chọn Sở tiểu thư đó, quả nhiên nàng ta dùng thuật mê hoặc! Có lúc, người đơn thuần lại chính trực, là biết thua thiệt rất nhiều!"

Tạ Tư Nồng càng tức giận, biểu muội nói rất đúng, nếu như không phải Sở Hòa Linh này, thì bây giờ, rõ ràng, rõ ràng là nàng thích Lục Hàn trước! Lục Hàn gia thế cùng phong độ như vậy, chỉ có Tạ Tư Nồng nàng xứng với! Còn có Cửu ca ca, cũng không biết vì sao, quan hệ của Cửu ca ca cùng huynh lạnh nhạt rất nhiều, không biết có phải cái hồ ly tinh này ở sau lưng khích bác hay không, nàng nhìn, người này rõ ràng chính là hi vọng tất cả mọi người thích nàng một mình nàng ta! Quả nhiên là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!

"Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Ta nhất định muốn vạch trần diện mạo thật của nàng ta!" Tạ Tư Nồng Lãnh Ngôn.

Triệu Uyển Oánh lập tức trong lòng mừng thầm, chỉ là trên mặt nhưng vẫn là lo lắng trùng trùng khuyên nhủ: "Biểu tỷ, ngàn vạn lần không được! Tỷ cho dù có nói, đại khái cũng không có ai sẽ tin tỷ, bọn họ cũng đã bị cái hồ ly tinh đó lừa! Đi nói rồi, mọi người chỉ nghĩ tỷ ghen tỵ!"

Tạ Tư Nồng lập tức bốc hỏa, nếu như không phải vẫn đang ở bên ngoài, sợ là sẽ đập bàn rồi, "Ta ghen tỵ với nàng ta sao!"

Âm thanh lớn hết sức, Triệu Uyển Oánh vội vàng đè lại tay Tạ Tư Nồng, nói nhỏ: "Biểu tỷ!" Nàng tình ý sâu xa, "Biểu tỷ đương nhiên sẽ không, nhưng người khác chưa chắc không nghĩ như vậy, thay vì thuyết tam đạo tứ, không bằng trực tiếp cho dạy dỗ nàng ta một chút, để cho nàng ta biết lợi hại!"

Nhìn Tạ Tư Nồng biểu tình biến hóa, Triệu Uyển Oánh lập tức: "Nhìn ta, nói nhăng gì đó! Cái gì dạy dỗ không giáo huấn, đây cũng không phải là chuyện mà những đại gia khuê tú chúng ta nên làm, không bằng cứ như vậy đi, lâu ngày rồi, mọi người tự nhiên cũng liền biết, hơn nữa, thân thể nàng ta cũng không tiện. Tóm lại cùng chúng ta không thể so sánh!"

Triệu Uyển Oánh lấy lui làm tiến, quả nhiên thấy vẻ mặt Tạ Tư Nồng kiên định, Triệu Uyển Oánh cũng không nhiều lời, có chút chỗ dừng đúng lúc, không cần nói càng nhiều. Hai người không nói nữa, Tạ Du Vân cũng trở lại rồi. Y cau mày nhìn Sở Hòa Linh, càng cảm thấy nàng không nên cứ như vậy cùng ngoại nam ngồi chung một chỗ, tóm lại không thỏa đáng!

"Trí Tín cùng Trí An cũng nên nói một chút cô muội muội này! Nếu ai không trông nom, nàng đương nhiên là càng càn rỡ!" Tạ Du Vân nói nhỏ, y tuy là nói nhỏ, Tạ Tư Nồng cùng Triệu Uyển Oánh cũng nghe được. Tạ Tư Nồng chỉ thấy ca ca mình cũng không vừa ý với hành động kia của Sở Hòa Linh, nhưng Triệu Uyển Oánh nghe lại giận không chịu được, biểu ca rõ ràng chính là đối với Sở Hòa Linh đó có chút hảo cảm, nếu không, cũng không như thế, không phải ghen thì là gì! Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Oánh nắm khăn thật chặc, hận không thể khiến Tạ Tư Nồng lập tức diệt trừ Sở Hòa Linh, để cho nàng vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt!

Nếu như không phải mất Đỗ Thừa Vân Phong, nàng ta sẽ không cần bị quản chế với những người này, nàng...... Triệu Uyển Oánh đột nhiên cũng cảm thấy một ánh mắt oán độc, ánh mắt lập tức khiến cho nàng cả người rét run. Giống như, giống như là Đỗ Thừa Vân Phong đang ở trước mắt! Nàng ta bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trong sảnh này vẫn giống như vậy, cũng không có chỗ nào đặc biệt, càng không thấy người anof khả nghi!

"Làm sao vậy?" Tạ Du Vân thấy nàng ta đột nhiên khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng ta hỏi.

Triệu Uyển Oánh chần chờ một chút, lắc đầu, nàng ta nhìn khắp mọi nơi, thật ra thì ở lầu hai, phần lớn đều là quý nhân trong kinh. Có điều tại sao nàng ta lại cảm nhận được lãnh ý! Triệu Uyển Oánh nhìn khắp nơi, cũng không có phát hiện gì, có điều tầm mắt rơi ở chỗ thị vệ bên người của Sở Hòa Linh thì chần chờ một chút. Người này bóng lưng rất giống Đỗ Thừa Vân Phong!

Triệu Uyển Oánh nhìn y, Tạ Du Vân theo tầm mắt của nàng ta nhìn sang, hỏi "Gặp phải người quen sao?" Cảnh giác!

Triệu Uyển Oánh lắc đầu: "Không phải!"

"Thật sao?" Tạ Du Vân lập tức hỏi tới!

Triệu Uyển Oánh gật đầu: "Thật không phải là." Đổ Thừa Vân Phong so với người này to con hơn không ít, đầu cũng hơi cao một chút! Mập gầy có thể biến hóa, nhưng xương cốt ngược lại rất khó thay đổi, điểm này nàng ta rõ ràng, hơn nữa trước đây nàng ta cũng đã gặp người này ngay mặt, cũng không phải Đỗ Thừa Vân Phong.

Triệu Uyển Oánh chỉ cảm thấy người này so với Đỗ Thừa Vân Phong thấp hơn một chút, nhưng lại không nghĩ, lúc ấy tay chân Đỗ Thừa Vân Phong đều gẫy được nối xương, cũng sẽ không giống như trước, mà trải qua những ngày khó khăn đó, y cũng gầy gò không còn hình dáng như cũ, từ đó về sau, chưa từng có thêm chút da thịt!

Mà lúc này đây, Thụy vương