Chương 109: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người tới chính là Từ Trọng Xuân, y nghe Hòa Linh bị thương, lập tức liền giả trang thành đại phu, cũng may, Sở tướng quân căn bản cũng không có phát hiện, có điều Từ Trọng Xuân điểm này rất tự tin, trang phục của y, căn bản là không người nào có thể phát hiện!

Nhưng không nghĩ đến, Lục Hàn thông qua hành vi của y đã đoán được y chính là Từ Trọng Xuân, cho dù có chỗ ngụy trang, người này cũng thế. Có điều lúc này, y ngược lại cũng không vạch trần! Chỉ gấp để Từ Trọng Xuân nhìn vết thương của Hòa Linh. Từ Trọng Xuân xem qua vết thương chẩn mạch, y nói: "Không nghiêm trọng! Chỉ là vết thương nhỏ, chỉ là có chút độc."

"Lục công tử......" Lúc này, Sở tướng quân cũng không biết nói như thế nào, càng thêm không biết nên nói thế nào mới phải!

Lục Hàn nói: "Sở tướng quân đi trước giúp ta đem những người áo đen kia khống chế lại, ta không cần người của Phụng Thiên phủ nhúng tay. Khác, nếu như người của túc thành Hầu phủ tới, đưa bọn họ dẫn tới đây!"

Sở tướng quân nghe ra tin tưởng trong lời nói, vội vàng ra cửa, mà lúc này đây Sở Phi cùng Lan thị cũng đã tới, ông chính là người phân phó đi tiếp ứng người Túc thành Hầu phủ, Lan thị ở một bên khóc sướt mướt, Sở tướng quân lo lắng Lục Hàn thấy trong lòng không thích, cũng không còn cho bà vào cửa, ông cũng không biết, đây là cho Lục Hàn được cơ hội dễ dàng.

Đem người đi ra ngoài, Lục Hàn quả quyết hỏi: "Từ đại phu, người xem nàng độc này có nguy hiểm không!"

Từ Trọng Xuân nhấp dưới miệng, "Kịch độc, nhưng mà ta lại có thể giải. Thật may là Tiểu Linh Đang lúc ấy đầu óc nhanh, trực tiếp sử dụng ngân châm kích thích huyệt vị, nếu không còn không chừng như thế nào!"

Từ Trọng Xuân từ trước đến giờ là người bạc hàng hai bên thoả thuận xong, Lục Hàn nói: "Bao nhiêu bạc, ngài nói thẳng liền có thể!"

Từ Trọng Xuân gắt gao liếc Lục Hàn một cái, "Quan hệ của ta cùng Tiểu Linh Đang, cần dùng bạc nói chuyện sao? Ngươi tránh ra một bên cho ta, ở đâu ra hỗn tiểu tử!"

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng Từ Trọng Xuân cũng hiểu biết rõ người kia là ai! Không phải là túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia sao! Lại có cái gì khó lường!

Sở Vân rất nhanh đã trở lại, y lắc đầu: "Ta không đuổi kịp người, cao thủ, chẳng qua ta cảm thấy, cùng người áo đen không phải một nhóm!"

Lục Hàn gật đầu, y cũng cảm thấy như vậy, những người áo đen kia mục tiêu vừa nhìn chính là Sở Hòa Linh, mà cái người bắn ra ám tiển cũng không phải, mục tiêu trực tiếp của người kia chính là Lục Hàn, hơn nữa còn là hi vọng một kích phải trúng, nếu không, trên mũi tên sẽ không tẩm độc dược như vậy!

Từ Trọng Xuân lãnh ngôn nói: "Ngươi chăm sóc tốt nàng, ta đi chuẩn bị thuốc, chỉ là có mấy vị có hơi nhiều tinh quý! Ta cảm thấy Sở gia chưa chắc có! Tìm người mang ta đi đến nhà ngươi lấy!" Từ Trọng Xuân không có chút nào khách khí.

Lục Hàn gật đầu, vào đúng lúc này, Cao Chí Tân cũng đến, y cũng không biết bên này chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là gặp tập kích, đó chính là chuyện lớn, sắc mặt y hết sức khó coi, thấy Lục Hàn không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, nghe nói là Sở Hòa Linh cứu người, lại thở dài, Lục Hàn giao phó: "Có mấy vị thuốc phủ tướng quân không có, ngươi trở về phủ chuẩn bị cho đại phu, ta nhớ nhà chúng ta đồ gì cũng có."

Cao Chí Tân nghiêm túc một chút: "Đệ hiểu biết rõ rồi!"

Bàn giao toàn bộ tất cả, Lục Hàn dùng khăn tay lau mồ hôi cho Hòa Linh, nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, ngoan ngoãn. Lục Hàn nhìn vết thương của nàng được băng lại, trong lòng hết sức lộ vẻ xúc động, y luôn cho rằng, Sở Hòa Linh là một tiểu cô nương kỳ quái, nàng hình như phòng bị tất cả mọi người, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng có thể cứu mình như vậy, người thông minh như nàng ấy, căn bản có thể biết hoặc không biết mũi tên có độc, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không chút do dự liền cứu người!

"Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ." Lục Hàn lau mồ hôi cho nàng, vẻ mặt hết sức nhu hòa!

Hòa Linh hơi cau mày, cũng không biết gặp ác mộng gì, hết sức đáng sợ, nàng không ngừng lắc đầu, muốn thoát khỏi, trong miệng phát ra thì thầm, cả người hình như hết sức khó chịu.

Lục Hàn cũng không để ý những lễ nghĩa gì, liền trực tiếp ôm Hòa Linh vào trong lòng ngực mình, dỗ dành nói: "Tiểu Linh Đang ngoan, ngoan ngoãn ngủ, nàng sẽ không có chuyện gì, ta sẽ ở bên cạnh của nàng, ta sẽ chăm sóc nàng, đối tốt với nàng! Tiểu Linh Đang ngoan ngoãn ngủ!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, đại khái đã là đêm khuya, Cao Chí Tân lần nữa quay lại, "Chuyện này bên ngoài đã bắt đầu đồn đãi rồi, trong cung cùng Hầu phủ đều biết tin tức. Biểu ca, huynh xem......"

"Người áo đen toàn bộ mang đi tra hỏi! Ngươi đi tìm Cố Thanh, để cho y thẩm vấn! Ta muốn mau sớm biết kết quả, khác, giúp ta trấn an một chút mẫu thân ta, ta muốn ở bên này nhìn Tiểu Linh Đang, nàng xác định không có chuyện gì ta lại trở về!"

Lúc này Hòa Linh đã an tĩnh lại, Lục Hàn vỗ nàng, hừ đồng dao: "Đại thỏ bị bệnh, hai thỏ nhìn......"

Nghe cái này, Cao Chí Tân run một cái, ra cửa......

Hòa Linh hỗn loạn tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, liền nhìn Lục Hàn anmwf ngủ bên cạnh giưởng mình, nàng đưa tay muốn xoa xoa bả vai của mình, nhưng Lục Hàn ngược lại bị nàng làm thức tỉnh, rất nhanh tỉnh lại, y thấy Hòa Linh tỉnh, yên lòng, "Nàng đã tỉnh thật sự là quá tốt!"

Lục Hàn nhiệt tình như vậy, Hòa Linh ngược lại bĩu môi: "Sớm biết có độc, ta tìm đường chết cũng sẽ không cứu huynh, thật là thua thiệt!"

Lục Hàn nở nụ cười, hết sức vui vẻ, y vuốt vuốt đầu Hòa Linh, dịu dàng nói: "Được, lần sau trả ta cứu nàng!"

Hòa Linh: "Phi phi phi! Ăn nói xúi quẩy. Huynh cho rằng người khác đều cùng giống như huynh đúng là xúi quẩy mà. Ta không phải nghĩ có lần sau đâu!"

Vừa nhìn Hòa Linh tốt rồi, hết sức có tinh thần, trung khí mười phần. Nhưng nàng hoàn toàn không biết, bên ngoài chuyện đã rối như canh hẹ rồi, trước mắt người người đều là lo lắng đề phòng, sợ bị dính dáng đến cái gì!

Lục Hàn hôm nay hình tượng không dậy nổi cái từ Quý công tử nữa rồi, tóc y xốc xếch, quần áo lôi thôi, quần áo còn có thể thấy nhàn nhạt vết máu, nghĩ đến là tối hôm qua ôm Hòa Linh bị dính.

Hòa Linh"Tò mò" mà hỏi: "Thế nào, huynh tối hôm qua là đi ăn trộm gà sao? Làm sao lại sèn soẹt thành ra như vậy rồi hả? Nếu như có người bên ngoài thấy, ai, không đúng! Dáng vẻ ra cửa như vậy, người khác còn tưởng rằng chúng ta có cái gì đấy. Trong sạch của ta! Huynh là đồ thất đức!" Nói xong lời cuối, ngược lại nổi giận, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng tức giận, Lục Hàn không nhịn được cười: "Không có chuyện gì, người người đều biết nàng tối hôm qua quên mình vì người khác. Sẽ không cảm thấy chúng ta có gì không ổn, nếu như thật là không thỏa đáng, phía bên nàng cũng sẽ không tới tới lui lui ở cửa thành một dạng!"

Hòa Linh cúi đầu nhìn qua cánh tay của mình, từ phía trên ngân châm xuống, quấn băng, trái ngược với chỉ là vết thương nhỏ!

"Thật may là bên cạnh nàng có một thần y, nếu không tám phần đã không xong!"

Lục Hàn mới vừa nói xong, xác định Hòa Linh nhìn lên nhìn xuống đánh giá y, gương mặt ghét bỏ, "Ai, huynh nói xem, huynh sẽ không phải là sao chổi chứ? Suy nghĩ kỹ một chút, giống như cũng có loại khả năng này đấy!"

Lục Hàn bật cười: "Sao chổi không thể nào tuấn tú nho nhã như ta chứ?"

Hòa Linh nghiêm túc: "Còn có một từ gọi mặt người dạ thú!"

Lục Hàn: "...... Nàng...... Thật có học thức!"

Hòa Linh: "Đó là đương nhiên!"

Hai người không có chuyện gì liền nói chuyện phiếm, có điều nhàn nhã thời gian cũng không có bao lâu, Cao Chí Tân lần nữa trở lại, nghe ở ngoài cửa ra vào thông truyền, nghe nói Sở Hòa Linh đã tỉnh, cũng nghiêm chỉnh vào cửa, Lục Hàn vuốt vuốt cánh tay tê dại của mình, nói: "Chuyện cụ thể, ta cũng không cùng nàng nói nhiều, thị vệ Sở Vân bên cạnh nàng cũng biết, để cho y kể cho nàng. Ta đi về trước khắc phục hậu quả một số chuyện cho xong."

Hòa Linh gật đầu, Lục Hàn ở chỗ này đợi một đêm, cuối cùng rời đi, nhìn bóng lưng y rời đi, Hòa Linh cảm khái nói: "Ta thật sự là quỷ mê tâm hồn mới có thể cứu y."

Hai nha hoàn đều ở đây, lập tức lại khóc lên: "Tiểu thư, người thật là dọa chết người, người sau này ngàn vạn lần cũng không cần thấy việc nghĩa hăng hái làm, thật là đáng sợ! Nô tỳ không muốn người có chuyện gì!"

Hòa Linh gật đầu, lại gật đầu: "Ta thật ngốc khi cứu người! Lúc ấy cũng không biết tại sao, liền lập tức ấm đầu rồi, ta cho là ta đẩy y ra đồng thời mình cũng có thể tránh ra, ai biết, thật là đánh giá cao mình!" Hòa Linh nói lảm nhảm.

Cũng không biết tiểu thư nhà mình nói có đúng không, nhưng hai người chính là cảm thấy khổ sở, "Tiểu thư thật khỏe mạnh mới phải!"

Hòa Linh nhìn vẻ mặt bọn họ rõ ràng chính là không tin mình, nàng nằm ngửa ở trên giường, "Sở Vân đâu?"

Lúc đó là nàng ám hiệu Sở Vân đuổi theo, nếu không, Sở Vân tất nhiên chắc quản nàng, những thứ này nhưng mà, Hòa Linh cũng không nhớ nhiều!

Sở Vân rất nhanh vào cửa, sắc mặt y rất khó coi, Hòa Linh vẫn còn yếu an ủi y một chút, "Ta không sao. Ngươi không cần phải quá lo lắng."

Sở Vân gương mặt áy náy: "Là ta không có chăm sóc tốt người!"

Hòa Linh thổi phù một tiếng bật cười, nàng lắc đầu: "Ta hiểu biết rõ ngươi tận lực, hơn nữa đó là ngoài ý muốn, nếu như không phải là ta tự mình tìm đường chết. Làm sao sẽ bị thương."

Sở Vân hiểu, nhưng là......"Người là sợ mọi người bởi vì Lục Hàn chết phải gánh chịu trách nhiệm mới cứu y! Lấy thân phận của Lục Hàn, nếu như ở đó là trường hợp bị người ám sát, dù hung thủ có thể tìm được, chúng ta người đi theo cũng sẽ không có kết quả tốt gì!"

Y thật ra thì trước tiên sẽ hiểu, nàng là ở bảo vệ mọi người!

Hòa Linh không trả lời phải hay không phải, ngược lại là nói: "Ngươi không đuổi kịp người hạ thủ đó?"

Sở Vân gật đầu: "Võ nghệ của y, không dưới ta! Ta cũng không có đuổi kịp y, ngoại trừ y võ nghệ không yếu ra, còn có cũng là bởi vì y rất quen thuộc địa hình! Lúc y chuyển tới trong đám người, ta không tìm được y. Chẳng qua ta cùng Lục công tử đã