Chương 45: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Phi lẳng lặng nhìn nữ nhi, ông thực sự không tưởng tượng được, Hòa Linh biến thành bộ dạng thế này, ông nhịn không được nói: "Chuyện hạ độc, đối với ngươi lại đả kích lớn như vậy sao?"

Hòa Linh cười lạnh: "Trừ phi phụ thân vì ta điều tra kỹ hung thủ, giết chết kẻ hạ độc đó, nếu không ta không muốn gặp ông nữa. Phụ thân, người quên rồi sao, ta thay thế ông uống chén độc dược kia,.com nếu như không phải ông đem chén đồ ngọt có độc kia cho ta. Ta sẽ không trúng độc. Là ông hại ta, nhưng hiện tại ngay cả người hạ độc ta ông cũng không tìm được, đây là một người cha tốt sao? Vì vậy, không nên cùng ta nói chuyện phụ tử tình thâm, cũng không cần đến giáo huấn ta, ông không có cái tư cách đó. Ta cũng ngại tiếp thu."

"Ngươi cầm đi cửa hàng từ tay tổ phụ ngươi, ta không nói, đừng tưởng rằng ta không biết, Hòa Linh, ngươi không cần quá đáng như vậy." Sở Phi lạnh giọng nói.

Hòa Linh nhìn phụ thân, ông mặc một thân áo tím, cao gầy, dáng vẻ của một từ phụ, nhưng trên thực tế không phải vậy, ai cũng đều không biết, đôi phu thê này trừ nhi tử, chắc là sẽ không quan tâm bất luận người nào, cho dù là nữ nhi của mình cũng như thế, nàng đương nhiên không thể xác định lời tẩu tử nói khi bị hạ độc chết có phải thật hay không. Nhưng rất nhiều chuyện chỉ sợ tra ra, nếu như cẩn thận tra kỹ sẽ phát hiện, hóa ra thì thực tế không như mình vẫn nghĩ ấm áp như vậy. Giống như hiện tại, phụ thân của nàng vẫn mặc kệ nàng như cũ. Thậm chí ngay cả khi vì nàng đòi một cái công đạo cũng không thể.

"Cái cửa hàng đó, là ta nên có, cũng là tự ta tranh thủ, thế nào? Phụ thân không phải cũng muốn lấy? Có điều ta nghĩ có muốn cũng không được. Nếu như ông muốn, thì nên đi tìm thê tử của ông, mẫu thân của ta, đồ cưới của bà nhiều hơn!" Hòa Linh lạnh lùng giễu cợt.

"Ngươi không sợ ta cho mẫu thân ngươi biết, không sợ ta bắt giam ngươi?" Sở Phi mất bình tĩnh nhìn Hòa Linh, ông thật không hiểu, một tiểu cô nương tốt, làm thế nào trở thành cái bộ dáng này, âm trầm lãnh khốc như vậy, dáng vẻ thật điên cuồng.

"Ta nghĩ, tổ phụ sẽ không đồng ý." Hòa Linh đứng dậy đi tới trước mặt của Sở Phi, mặc dù thấp hơn rất nhiều, nhưng khí thế không hề yếu, nàng nghiêm túc cười, trong mắt thật nhiều đùa cợt, nàng chân thành nói: "Ông có thể thử xem nha! Hơn nữa, phụ thân, chắc ông cũng không muốn khiến cho mẫu thân biết Ngọc Như Ý chứ?"

Sở Phi kinh hãi, ông không thể tin nhìn Hòa Linh, trong giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy, cái gì mà Ngọc Như Ý."

Hòa Linh cúi đầu: "Nếu như không muốn chuyện Ngọc Như Ý bị phơi bày ra ánh sang trước mặt mẫu thân, tốt nhất đừng đi tới chỗ của ta gây khó chịu, ta không thích!"

Ngọc Như Ý là hồng nhan tri kỷ của phụ thân, ở kiếp trước, là tiểu thiếp của cha nàng, xinh đẹp như hoa, một tiểu thiếp tài hoa hơn người, nếu như không phải gia đình suy sụp, nàng ấy cũng sẽ không lưu lạc phong trần. Bây giờ, phụ thân nàng còn chưa đem nàng nạp vào trong phủ, theo quỹ đạo bình thường, ba năm sau, cha nàng sẽ cưới Ngọc Như Ý. Chỉ khi có cơ hội thích hợp nhất thôi. Bây giờ, cha nàng là sẽ không tùy tiện dẫn nàng ta trở về phủ.

Sở Phi tỉnh táo lại, nặng nề hỏi "Ngươi còn biết chuyện gì! Chuyện Ngọc Như Ý, không phải như ngươi nghĩ đâu."

Hòa Linh cười lạnh: "Ta không cần biết các người đến cùng là quan hệ gì, ta chỉ biết, ta không muốn nhìn thấy các người. Hư tình giả ý, làm ta thấy rất phiền."

Sở Phi nắm chặt nắm tay, hắn tức giận nói: "Cùng phụ thân mình nói chuyện, là hư tình giả ý sao. Ngươi đối với ta hiểu lầm, quá sâu. Hòa Linh, có một số việc nhỏ, không phải ta không giúp ngươi lấy lại công đạo, chỉ là, gia hòa vạn sự hưng. Cái nhà này, tóm lại không phải của Tam Phòng chúng ta, ngươi hiểu không? Thôi, ngươi bây giờ còn nhỏ, ngươi cũng không hiểu. Ngươi phải biết, ta mặc dù thương ngươi không nhiều bằng đệ đệ ngươi, nhưng tóm lại ngươi là nữ nhi của ta, ta luôn hi vọng ngươi mạnh khỏe. Ta cũng căm hận người khác hại ngươi, nhưng có biện pháp gì đâu chứ, rất lâu, không phải mọi chuyện đều như mong muốn của chúng ta."

Hòa Linh cũng không nói chuyện. Kiếp trước, kiếp trước cha nàng chính là giọng nói như vậy, cô đơn như vậy, kết quả dụ được nàng vì Sở gia hao tâm tổn sức, cuối cùng bị hại chết.

"Tùy ông nói."

"Ngày mai đi Lâm phủ, ngươi chú ý một chút. Lâm Dĩnh chi mặc dù đơn thuần, nhưng phu thê Lâm đại nhân thì không phải người đơn thuần gì."

Hòa Linh nhướn mày cười: "Ông cho ta là đứa bé ba tuổi sao? Ta biết nên ứng đối thế nào tốt hơn so với ông." Dừng lại một chút, Hòa Linh mang theo ác ý, "Lại nói, ta thật đau lòng thay cho tổ phụ, mấy nhi tử Sở gia, đều là bùn nhão không thể xây thành tường."

Sở Phi bị nàng chọc giận cực độ, hất tay áo lên, bỏ đi.

Hòa Linh nhìn ông đi, dặn dò Xảo Ân đangtrốn ở góc phòng: "Đi căn dặn phòng bếp, ta muốn ăn canh củ từ."

Xảo Âm run rẩy: "Tiểu thư, Tam gia......"

Hòa Linh tâm trạng vui vẻ cười híp mắt: "Mặc kệ ông ta! Ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì!"

Nàng còn lâu mới quan tâm những chuyện này, bây giờ nàng cũng không có tâm trạng dỗ