Chương 82: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Hàn không biến sắc nhìn Hòa Linh, chỉ đơn giản suy nghĩ một chút liền phát hiện trong đó không thỏa đáng.

Y chậm rãi phân tích nói: "Nàng suy nghĩ kỹ một chút, nàng ta có khả năng trỏ lại không? Hơn nữa, chủ quán tại sao phải đóng cửa tiệm một lát, coi như không phải là bởi vì biểu tỷ của nàng, cái tiệm này, tuyệt đối xem ra cũng không đơn giản như vậy." Có điều rất nhanh, Lục Hàn tò mò nhìn Hòa Linh,.com có vẻ không hiểu, hỏi y: "Nghe nói Sở Ngũ Tiểu Thư cùng biểu muội nhà cữu cữu quan hệ cực tốt, nhưng cực tốt, có phải là chỉ với Lan Tuyết không? Cũng không biết, nàng đối với Lan Vũ quan tâm như vậy! Ngược lại khó được, ta thật đúng là ít khi thấy nàng như thế."

Hòa Linh ngẩng đầu định nói, rồi lại đột nhiên cảnh giác nhìn Lục Hàn, hai người lúc nào thì dựa vào gần như vậy rồi chứ? Nàng cau mày dời đi cái ghế, cùng Lục Hàn giữ một khoảng cách. Lục Hàn quả nhiên là mỹ nam tử, quanh thân mang theo hơi thở tôn quý, cõi đời này mỹ nam tử nhiều, nhưng khí chất như Lục Hàn vậy, thì lại không có! Mà y như vậy không khỏi gần gũi và thân thiện, nhưng thật ra khiến Hòa Linh hết sức cảnh giác, kiếp trước thời điểm, Lục Hàn Tiểu Hầu gia này vẫn luôn là một hình tượng tôn quý công tử, hình như chuyện gì đều cùng y không liên quan. Nhưng hiện tại xem ra, nhưng cũng không thể nói, y cũng không phải loại an phận thủ thường, nhưng đến tột cùng là vì cái gì lại khiến cho người đoán không ra! Hòa Linh đối với chuyện không biết sẽ có nhiều hứng thú hơn, cũng hứng thú với tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn, nhưng cái này cũng không bao gồm Lục Hàn, Lục Hàn luôn khiến cho nàng cảm giác hết sức không xác định. Loại cảm giác này —— rất tệ!

Nàng chậm rãi nói: "Lại nói, ta ngược lại thật ra quên Lục công tử rồi, không biết ngài chỗ này, đến tột cùng vì sao?" Nói xong, cảnh giác nhìn Lục Hàn, nhìn từ trên xuống dưới, suy đoán y.

Lục Hàn nhếch môi cười, nụ cười khiến người mê say, y hài hước nói: "Thế nào? Ta không thể tới xem một chút Tiểu Linh Đang sao? Lại nói, nghe nói Tiểu Linh Đang hôm nay gặp phải Mai Cửu phải không? Tình địch cũng xuất hiện, nếu như ta không xuất hiện, bị người đoạt đi Tiểu Linh Đang, ta nhưng không có đất mà khóc đi!" Y nửa thật nửa giả nói.

Hòa Linh ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Lục công tử đến tột cùng là đối với ta cảm thấy hứng thú hay là đối với Mai Cửu cảm thấy hứng thú đây?"

Hòa Linh một bộ dáng vẻ đã hiểu, Lục Hàn quả nhiên cảm thấy Hòa Linh rất thông minh, có thể theo từ dấu vết rất nhỏ nhìn ra rất nhiều chuyện, có điều niên kỷ còn trẻ, nhưng nếu qua mấy năm, nàng tất nhiên càng thêm lợi hại! Mà lần này có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu không, tất nhiên sẽ không phát hiện ra được. 

"Có lẽ, ta đối với hai người các ngươi, đều cảm giác rất hứng thú." Y mang nét cười, không nói chuyện chuyển hướng, tiếp tục nói: "Có điều, nàng chắc chắn muốn cùng ta thảo luận cái này sao?"

Hòa Linh nhíu mày: "Không cùng ta thảo luận cái này, thảo luận cái gì chứ? Lục công tử huynh thật rất kỳ quái!"

Lục Hàn làm bộ thở dài bất đắc dĩ, y cảm khái nói: "Nàng thật đúng là trở mặt vô tình, mới vừa rồi còn để cho ta giúp nàng nghĩ kế, hiện tại liền không xem ta ra gì, con song này còn chưa có qua, nàng đã bắt đầu hủy đi cầu rồi, như vậy không tốt đâu!"

Hòa Linh lập tức sáng tỏ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn về phía Lục Hàn: "Huynh phải giúp ta?" Giọng nói cũng dịu dàng mấy phần, Lục Hàn không nhịn được cười, "Giọng điệu của nàng có thể nịnh hót hơn một chút không?"

Hòa Linh cũng không bởi vì y lời nói mà căm tức, nghiêm túc: "Chuyện liên quan đến tánh mạng biểu tỷ, ta không thể không coi đó là vấn đề! Mặc kệ ta có thích nàng hay không, nàng cũng là nữ nhi của cữu cữu, diendanlqd.com hơn nữa cũng không làm chuyện gì xấu. Làm việc phong cách bất đồng, ta không thể nói nàng không tốt! Nói cho cùng, nàng cũng là một tiểu cô nương đơn thuần thôi! Như thế nào, Lục công tử, không bằng chúng ta làm giao dịch?"

Hòa Linh nhìn chằm chằm Lục Hàn, Lục Hàn suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi "Vậy nàng cảm thấy, nàng có thể lấy cái gì để giao dịch?"

Hòa Linh lập tức nói: "Vậy phải xem, Lục công tử cần gì. Ta cũng không đến nỗi vì nàng ấy mà tự gài mình! Trong phạm vi thích hợp, ta nguyện ý nhượng bộ."

Ngón trỏ thon dài của Lục Hàn vạch lên mặt bàn, Hòa Linh nhìn ngón tay y, chỉ cảm thấy tay người này thật là đẹp, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, nàng nhìn chòng chọc vào Lục Hàn, có thể sớm tìm được biểu tỷ mới tốt!

"Không bằng, nàng tới nhà chúng ta làm vợ ta vậy?" Lục Hàn mỉm cười trêu nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Linh lạnh xuống: "Cái chuyện cười này, một chút cũng không buồn cười!"

Lục Hàn thở dài: "Quả nhiên là không đáng yêu!"

"Nếu như huynh tới đây chỉ là cùng ta nói chuyện phiếm, ta sợ là không có thời gian cùng huynh tiếp tục hàn huyên." Hòa Linh hạ lệnh đuổi khách, nếu y nói mình qua sông rút cầu, nàng liền làm rõ ràng một chút!

Lục Hàn không nhịn được thở dài, y khó khăn lộ ra có chút nét mặt uất ức, vốn là nam tử vô cùng xuất sắc, vẻ mặt như thế chỉ làm cho người ta đau lòng không thể tự chủ, y cảm khái nói: "Tiểu Linh Đang thật là lạnh khốc vô tình! Có điều, ta thích như vậy!"

Hòa Linh cau mày nhìn y, cũng không nói chuyện, cả người nhàn nhạt!

Lục Hàn rốt cuộc thu hồi nụ cười, y đột nhiên đưa tay, Hòa Linh chợt động, nhưng không kịp, ngược lại bị y kéo lại nhìn ngọc bội đeo trên cổ, y hỏi: "Cái ngọc bội này, là ở đâu?" Thì ra là, y cũng không phải muốn kéo Hòa Linh, mà là đối với ngọc bội trên cổ nàng cảm thấy hứng thú.

Lục Hàn nhìn khối ngọc kia, vẻ mặt trong mắt, tối tăm khó hiểu, y hỏi lần nữa: "Cái ngọc bội này, là ở đâu?"

Hòa Linh hòa hoãn một chút, nói: "Đây là điều kiện trao đổi sao?"

Lục Hàn gật đầu: "Ta muốn biết khối ngọc bội ở đâu. Nàng biết, lệnh bài trong tay của ta là có thể đi lại ở vào giờ giới nghiêm! ddlequydon.com Ta sẽ trở về phủ sai người giúp nàng khống chế được hiệu mấy Quý Khánh trước. Sáng sớm ngày mai, mọi người có thể quá khứ xử lý chuyện này."

Cái này thích hợp buôn bán, Hòa Linh nhịn không được bật cười, nàng âm thanh rất thấp, nhưng lại cười: "Tốt!" Dừng lại một chút, nàng nói: "Nhắc tới cũng là duyên phận, cái ngọc bội này, chính là cữu cữu đưa cho ta, ông đưa cho ta đồ, cũng là cho nữ nhi một cái cơ hội! Chỉ hy vọng Lan Vũ thật tốt!"

Lục Hàn kinh ngạc nhìn về phía Hòa Linh, có điều rất nhanh gật đầu, xoay người rời đi. Lục Hàn tuyệt đối không ngờ rằng mình sẽ thấy khối ngọc bội kia, y vốn là lo lắng Sở Hòa Linh, muốn tới xem một chút nàng, nhiều hơn là tò mò. Nhưng lại không nghĩ, chuyện thế nhưng lại ra ngoài dự đoán của bản thân. Nếu như không phải bởi vì y áp sát quá gần, Sở Hòa Linh troiw sanh cảnh giác di chuyển cái ghế, ngọc bội trên cổ nàng lúc này