Chương 89: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hòa Chân thật đúng là rất yếu ớt, bị Hòa Linh một trận, bệnh tình rốt cuộc lại nghiêm trọng. Nhị phu nhân nhìn nàng như thế, đau lòng vô cùng, lại nghe nói là bởi vì Hòa Linh, liền trực tiếp muốn đi tìm nàng lý luận một phen, nhưng không đợi ra cửa, rốt cuộc là bị Hòa Khánh ngăn cản. Đừng nói là người ta không nói gì quá đáng, dù là nói rồi, một mình trưởng bối như người xông lên vậy, cũng là khó coi đó! Hòa Khánh liên tục khuyên can, cuối cùng là khuyên được Nhị phu nhân, Nhị phu nhân lôi kéo tay Hòa Chân, đau lòng khóc mãi, bà cũng không hiểu, nữ nhi của mình, vì sao mệnh khổ như vậy!

Hòa Chân choáng váng đầu, Nhị phu nhân vừa khóc sướt mướt, Hòa Khánh cũng không tiện tiếp tục đợi, nàng yên lặng ra cửa trở về phòng, chỉ là sau khi trở về phòng, nàng quả nhiên sai người nấu canh gừng xua hàn, mặc dù Hòa Linh nói chuyện không dễ nghe, Nhưng đạo lý như vậy rất đúng, một.com khi lây bệnh! Nàng đang cầm cái ly, thận trọng nghĩ tới, tóm lại phải tự lo cho mình đó! Có điều, Hòa Linh cũng không phải là người tốt lành gì! Chân tỷ nhi bị bệnh lâu như vậy, liền Hòa Tuyết cũng sang đây thăm, nàng lại vẫn không có xuất hiện, lại nói, đúng là người có trái tim băng giá!

Mà Hòa Khánh đi, Hòa Chân cũng ngồi dậy, mặc dù còn nhức đầu, nàng lại phiền muộn nói: "Nương, người có thể ngừng khóc hay không, cả ngày chỉ biết khóc lóc, cũng không biết ngưười khóc nhiệt tình như vậy làm gì!" Có thời gian, không bằng giúp ta nghĩ nên thế nào đối phó Hòa Linh!

Trong phủ này, nàng quả nhiên là chán ghét Hòa Linh chán ghét cực kì! Người khác tự nhiên cũng ghét, nhưng mẫu thân của người ta thân phận luôn tốt hơn một chút như vậy, Hòa Linh, Hòa Linh rõ ràng cùng với nàng một dạng đều là Thương Hộ nữ sinh, tại sao so với nàng lại hoàn hảo hơn chứ? Tại sao nàng thì có bạc tiêu xài, có Quý công tử tuấn mỹ danh môn thích, mà mình...... Nàng cắn răng, mà mình chỉ có thể phục vụ một ông già, cuối cùng còn bị lừa!

"Chân tỷ nhi, ngươi nói làm sao ngươi cứ mệnh khổ như vậy. Cái đứa nhỏ ngốc này!" Nhị phu nhân nói lảm nhảm, "Ta liền nói, nữ hài tử muốn vững vàng, để cho ngươi cùng đại tỷ nhị tỷ học một ít, ngươi Thiên thị không chịu, giờ thì hay rồi, bị người ta lừa? Vậy phải làm sao bây giờ! Ngươi nói tương lai ngươi như thế nào lập gia đình! Nữ nhi của ta! Làm sao mệnh ngươi lại như vậy chứ!"

Nhị phu nhân khóc lên, chọc cho Hòa Chân càng thêm tức giận, nàng hung hăng nắm cánh tay Nhị phu nhân, Lệ Thanh: "Nương là sợ người khác không biết chuyện của ta sao? Lớn tiếng kêu lên ồn ào như vậy, người khác sớm muộn cũng sẽ nghe được, tại sao người phải làm như vậy, người không gặp ta được không? Người là mẫu thân của ta hay là kẻ thù? Ta cái gì đều nói cho người, cũng không phải là để cho ngươi đi ra ngoài tuyên truyền cho ta, trong nhà này, dù thời điểm nào đều là tai vách mạch rừng, người không muốn sống, nhưng ta còn muốn sống."

Hòa Chân vẻ mặt vô cùng hung ác, giống như muốn ăn thịt người, nàng hỏi "Ta dặn người tìm cữu cữu hỏi thăm về chuyện Nhị gia phủ Thừa Tướng Nhị, người hỏi thăm như thế nào rồi?"

Nhị phu nhân vẻ mặt có mấy phần lúng túng, nàng vò vò khăn, nói: "Thì......"

Hòa Chân đột nhiên hỏi "Mẫu thân đừng nói vốn không tìm cữu cữu làm theo lời ta đó chứ?" Nàng không thể tin trợn to hai mắt.

Nhị phu nhân lập tức nói: "Ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng ngươi biết, cậu ngươi, y đâu quen biết người nào, cũng làm sao có thể tiếp xúc được đến phủ Thừa Tướng, nếu như để cho y dò thăm, lại không thể thiếu một số lớn tiền bạc, mà số bạc đó, chúng ta làm sao có được, ngươi cũng biết, diendanlqd.com phụ thân ngươi không biết điều, trong phủ này muốn lấy ra chút tiền bạc là không dễ. Tiền này ta còn phải tích góp, Trí Viễn muốn thành thân, ta cũng phải bổ khuyết một chút, còn có Hòa Khánh Hoà...ngươi nữa tất cả đều phải lập gia đình! Ta sao có thể không chuẩn bị chút cho các ngươi thêm đồ cưới? Chuyện lần này, nương biết trong lòng ngươi khổ, nhưng dù là khổ, chuyện cũng xảy ra rồi! Lại nói, nếu như ngươi không vì tham lam hư vinh, làm sao sẽ xảy ra chút vấn đề này?"

Nghe lời này, Hòa Chân tức thiếu chút nữa không thở nổi, nàng cực hận, tức tói gằn giọng: "Được, người đựơc lắm, hiện tại cái gì cũng cắm đến trên người của ta, thế nào? Ban đầu lúc ta cho là Hoàng thượng, không phải một mình người kính nhi khích lệ ta sao? Nếu như không phải như vậy, ta làm sao sẽ mặc cho hắn đến gần người? Bây giờ biết ta bị gạt, người chính là sắc mặt như vậy, một chút xíu tiền bạc cũng không chịu chi thêm, còn giữ cho Trí Viễn, còn giữ cho Hòa Khánh, người bị ngốc hay sao? Bọn họ là gì của người, ta mới là con gái của người, người đến tột cùng có biết hay không, ta mới là con gái của người."

Hòa Chân dứt lời, không ngừng ho khan, Nhị phu nhân liền vội vàng tiến lên vỗ lung cho nàng. Cùng Chân đẩy bà ra, "Ta mới là con gái của người, người chỉ muốn dựa dẫm vào ta chiếm tiện nghi, lúc nào thì nghĩ tới giúp ta chứ? Ta có thể sao? Người không phải nên suy nghĩ một chút, trong nhà này, ta uất ức dường nào, ngừơi đã có tiền, lại không chịu tiêu vào trên người ta! Trí Viễn là do người sanh hay là Hòa Khánh là do người sanh, người coi ta là cái gì?"

Hòa Chân càng nói càng đau khổ, Nhị phu nhân vội vàng kéo nàng, nhưng kéo lị bị đẩy ra, Nhị phu nhân vội vàng: "Ngươi cái này là làm chi, ngươi là nữ nhi của ta, nương tự nhiên hiểu rõ ngươi nhất. Nhưng bọn chúng đều là Ca Ca Tỷ Tỷ của ngươi, là con ruột của phụ thân ngươi!" Bà ôm Hòa Chân vào trong ngực, Nhị phu nhân nói: "Nương biết lần này chuyện Nhị gia của Tạ phủ để cho ngươi bị đả kích rất lớn, nhưng chúng ta cũng không vì vậy mà cam chịu, nói cho cùng, chuyện như vậy, là chúng ta lỗ mãng rồi! Từ nay về sau, đi một bước tính một bước đi, chờ ta nói với cha ngươi, vì ngươi xem xét một tiểu môn tiểu hộ nào đó, không có căn cơ gì, nghĩ đến coi như phát hiện ngươi không phải là hoàn bích chi thân, cũng là sẽ không nhiều lời!"

Cùng Chân đem Nhị phu nhân hất ra, cười lạnh: "Người làm thật là buồn cười. Tiểu môn tiểu hộ? Nếu như ta thật sự là muốn tiểu môn tiểu hộ, như vậy ta còn không bằng gả vào phủ Thừa Tướng! Coi như không phải đại phu nhân, nghĩ đến ta dùng sự trẻ trung tướng mạo đẹp, cũng sẽ không thua thiệt! Để cho ta đến tiểu môn tiểu hộ, nghĩ cũng không muốn nghĩ!"

Hòa Chân biến mất nước mắt, "Chuyện này, không cần người quan tâm. Nương, ta không cầu ngươi giúp ta, không cần cho ta cản trở là được!" Nàng lạnh mặt, "Ta mệt mỏi!"

Nhị phu nhân nhìn Hòa Chân như này, thở dài nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt!"

Hòa Chân gật đầu: "Ta tự biết rõ!"

Có điều Nhị phu nhân vừa mới ra cửa, Hòa Chân gắt gao nhìn chằm chằm bóng lung Nhị phu nhân rời đi, trừng mắt một