Chương 92: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ lát nữa là tới cuối năm, trong phủ hết sức bận rộn, nghĩ đến cũng đúng, lúc này, dù gì những chuyện khác đều phải dừng lại, về phần Hòa Linh có thêm một tên hộ vệ, lúc này lại có ai quản những thứ này! Tóm lại không có gì đáng ngại là được! Có điều phải nói trong lòng kìm nén bực bội, chính là Hòa Chân. Nàng mấy ngày này vẫn luôn trù mưu tính toán Hòa Linh cho Tạ Nhị gia, ở chỗ Tạ Nhị gia khoe khoan khen ngợi, mặc dù Tạ Nam cũng không hy vọng hai người gặp mặt,.com nhưng Hòa Chân vì tính toán Hòa Linh, cũng không thèm để ở trong lòng. Tóm lại Tạ Nam không dám giết nàng đâu. Nàng mấy ngày này không ngừng ở trước cauwr hàng của Tạ Nhị gia, hôm nay Tạ Nhị gia trong lòng vô cùng rõ, Sở phủ có một tiểu cô nương diện mạo tướng mạo đẹp còn đối với phủ Thừa Tướng bọn họ hết sức căm thù. Lúc trước Hòa Chân không có chú ý tới, bây giờ mới phát hiện, trong mắt lão Tạ Nhị gia này, là một tên biến thái, lão thích tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi, đây cũng là nguyên do bên trong lão nhìn trúng Hòa Chân, Hòa Chân luôn nhớ khối ngọc bội kia, nhưng khi đó mới biết, ngọc bội bất quá là một vật trang sức.

Có điều bị một người như vậy tính toán, nội tâm của nàng là hận không thể giết y thiên đao vạn quả, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn phải nhịn, bên người nàng cũng không có người nào, nếu như có cái cơ hội đem Tạ Nhị gia này lợi dụng, ngược lại cũng có thể ngồi không mà ít chuyện, giống như Sở Hòa Linh, chỉ cần có cơ hội, liền nhất định không thể bỏ qua nàng. Trong lòng nàng hết sức khẳng định ý nghĩ của mình, làm gì Hòa Linh không ra cửa, hiện tại thêm một tên hộ vệ, Hòa Chân trong lòng oán giận. Người ta cữu cữu bạc nhiều, đưa người tặng đồ, cữu cữu nhà mình, cái gì cũng không thể làm thì cũng thôi đi, còn phải từ bọn họ bên này bòn rút! Càng nghĩ, Hòa Chân càng tức giận! Hòa Khánh vào thấy hình ảnh vặn vẹo như, mặt Hòa Chân, thoáng hung ác như muốn ăn thịt người.

Hòa Khánh trước sau như một là người nhát gan, bị nàng ta hù dọa một cái như vậy, cẩn thận nói: "Chân tỷ nhi muội làm cái gì đấy?" Nàng miễn cưỡng chống đỡ ra khuôn mặt tươi cười vào cửa!

Hòa Chân lập tức đổi lại nụ cười dịu dàng, mấy ngày này Hòa Linh không chịu ra cửa, thật là không để cho nàng tranh thủ, nhuwg nếu nói trực tiếp, lỡ gặp chuyện không may mọi chuyện sẽ bại lộ. Nàng cũng từng nghĩ tới lợi dụng người khác, nhưng nàng vẫn nhớ trước lần đó, cuối cùng bị phạt như cũ là nàng, nghĩ tới đây, Hòa Chân liền tức giận, chỉ vì mẹ nàng không có địa vị, nàng chính là bị người vô số lần khi dễ!

"Tam tỷ, làm sao tỷ lại tới đây?"

Hòa Khánh lên tinh thần, cười nói: "Trước trong phủ đặt quần áo tơ tằm tiệm làm áo đã làm xong, ta nghe nói Lương ma ma đã tới, nên đem áo cũng mang tới. Ma ma trong phòng tổ mẫu bảo chúng ta đều đi qua!"

Mỗi cuối năm, trong phủ đều phải làm chút áo mới, năm nay cũng không ngoại lệ, hai tháng trước cũng đã gọi tiệm quần áo tơ tằm tới đây, hôm nay tới đây, chính là mặc thử, nếu như có chút chỗ nào không ổn, ở mấy ngày cuối cùng sửa lại!

Hòa Chân nghe, trên mặt sinh ra một tia vui mừng, con gái thích xinh đẹp, nàng tự nhiên là thích quần áo mới, "Họ đã tới sao?"

Lúc này nàng còn nghĩ hỏi những người khác. Hòa Khánh lắc đầu, nàng cũng không biết. Nàng nghe được tin tức liền trước tiên đã tới. Hai người không có trì hoãn, khoác áo choàng, lại khoác thêm khan quàng cổ da chồn, sáng sớm bắt đầu liền nhốn nha nhốn nháo, Tuyết rơi bị gió thổi, bông tuyết bay, Hòa Chân xa xa nhìn Hòa Linh từ hướng ngược lại đi tới, mà phía sau nàng, trừ nha hoàn Xảo Âm, còn có một nam tử cao lớn, nam tử hình như ngoài Tam Phòng Hòa Linh chủ diendanlqd.com tớ, người khác căn bản không nói lời nào. Thậm chí ngay cả Tam gia và Tam phu nhân cũng rất là lạnh nhạt! Hòa Chân thấy Hòa Linh như vậy, ghen tỵ cắn môi, phiêu linh Bạch Tuyết rơi trên người nàng một thân Hồng Y, chỉ cảm thấy giống như tiên nữ trong tuyết vậy! Hòa Linh sợ lạnh, thời tiết như vậy, thật là không muốn ra cửa, có điều người cũng không thể cứ ở trong phòng, nàng mặc dày đặc, cả người có vẻ có mấy phần sưng vù, nhưng cho dù là như thế nhưng không có để cho nàng mất một phần màu sắc, chỉ là mặc nhiều như vậy, ngược lại thêm nhất mạt xinh đẹp động lòng người!

Cùng Hòa Khánh Hoà Chân đụng mặt, tươi cười rạng rỡ: "Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ!" Giọng thanh thúy hoàng anh xuất cốc một dạng!

Hai người gật đầu, Hòa Khánh: "Bên ngoài lạnh lẽo, muội muội thể cốt yếu, mau vào cửa đi!"

Hòa Linh gật đầu.

Hòa Linh sau khi vào nhà gặp Lương ma ma phòng quần áo tơ tằm, Lương ma ma thấy các vị tiểu thư đến, liền vội vàng tiến lên: "Ai u, ta liền nói Sở tướng quân phủ này cô nương giống như Hoa, thật đúng là đẹp mắt giống như tiên nữ, mau vào cửa mau vào cửa! Lạnh không? Mấy vị hãy yên tâm, trong ngày mùa đông mặc vào áo này của chúng ta, nhất định sẽ không lạnh! Bên trong nhồi rất nhiều bông!"

Hòa Linh không nhịn được hì hì một tiếng bật cười, "Bà thật sự nỗ lực để giúp dát vàng nhà mình mà."

Lương ma ma không có một chút lúng túng, mỉm cười nói: "Làm sao có, ta là người, thích nhất nói chính là lời thật, đây cũng là nguyên do mọi người yêu thích ta. Hết cách rồi, tiệm quần áo tơ tằm của chúng ta chính là phẩm chất đều có bảo đảm như nhau."

Xảo Âm và Hòa Linh phủi bông tuyết trên quần áo, đem áo choàng cởi ra treo lên, lại dùng khăn lớn lau gương mặt của Hòa Linh, lông mi mày nàng thật dài có một chút bông tuyết bên trên, lau xong, Xảo Âm lại sai người chuẩn bị nước, dùng nước nóng xoa tay Hòa Linh, tất cả làm xong, chỉ thấy mọi người như có điều suy nghĩ nhìn bên này.

Hòa Linh cũng không coi là chuyện to tát, nói: "Đại tỷ tỷ tới thật sớm, đã mặc thử rồi hả?"

Hòa Ngọc đến sớm nhất, thật ra thì trừ mấy tiểu thư, thì áo mấy vị phu nhân cũng đều làm xong, nhưng mà bọn họ ngược lại còn chưa có tới đây.

Hòa Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Ta chờ đám các ngươi!"

Lương ma ma vội vàng ra lệnh cho thủ hạ mấy tiểu hầu gái đem áo của mình bưng đến trước mặt các vị tiểu thư, "Quản gia các ngài nói rồi, phòng trong phía sau có thể thử y phục, các vị tiểu thư tới trước, không ngại thử một lần? Như vậy cũng không loạn, các vị tiểu thư thấy được không?"

Có cái gì không được, cũng không phải là chuyện lớn gì, Hòa Linh dẫn đầu đứng dậy: "Xảo Âm, mang ta tới đi!"

Đang nói chuyện, Tứ phu nhân và Hòa Tuyết đến, hai người xa xa chỉ thấy chính là tên thị vệ Sở Vân kia của Hòa Linh giống như Môn Thần một dạng đứng ở cửa, trong lòng hẳn là có chút hơi sợ, mà nhìn thấy họ, y cũng không thỉnh an, hoàn toàn làm như không thấy! Tứ phu nhân trong lòng là hết sức tức giận lại khinh bỉ, nhưng ngay cả như thế, bà không thể ép được, làm bộ như không để ý vào cửa.