Chương 41: Ấm áp sau khi làm tình mãnh liệt

Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Sau khi làm tình vui sướng tràn trề xong, Lâm Nhuỵ vô lực ngưỡng mặt nằm ở trên ghế làm việc, hiển nhiên là vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Cô hơi hơi thở hổn hển rồi si mê nhìn thân ảnh của Phó Duẫn Thừa.

Người đàn ông giờ phút này đã đứng dậy, đôi tay thon dài đang không nhanh không chậm mà cài lại chỗ nút thắt trên áo sơ mi. Thu thập xong, anh lại khôi phục bộ dáng như trước, mắt đen thâm trầm, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú hơi banh chặt.

Đúng thật là một giáo sư lạnh lùng nghiêm cẩn. Nếu không phải hai bên trán còn tàn lưu vài giọt mồ hôi thì ai cũng sẽ không nghĩ đến ngay lúc vừa rồi, anh còn đang điên cuồng phóng túng dục vọng của bản thân trên người Lâm Nhụy.

Trái lại là Lâm Nhuỵ, hai chân nhỏ trắng nõn đã mất đi sức lực. Cô nằm liệt ở nơi đó, sắc mặt giống như hoa đào, ửng hồng một mảnh, đôi mắt xuân tình nhộn nhạo làm người ta vừa thấy liền biết cô vừa nãy mới làm việc gì.

Trong thùng rác còn hơn phân nửa sọt giấy vệ sinh cùng với nồng đậm hơi thở khác thường vẫn chưa tan đi ở trong phòng chính là chứng cứ tốt nhất để chứng minh hai người họ vừa làm tình mãnh liệt.

Đàn ông cấm dục thời gian dài đột nhiên khai trai suýt chút nữa đã làm Lâm Nhuỵ không chống đỡ được. Thể lực của Phó Duẫn Thừa tốt hơn quá nhiều so với trong tưởng tượng của cô, mỗi một lần đâm đều rất hữu lực, giống như mãnh thú tiến công. Cùng anh làm tình, mặc kệ là về mặt sinh lý hay tâm lý, Lâm Nhuỵ đều đạt được thật lớn thỏa mãn.

Tổng cộng làm 3 lần, thời gian cứ trôi qua trong khi hai người họ chặt chẽ giao triền tứ chi với nhau. Nhớ không rõ là đã làm bao lâu, Lâm Nhuỵ chỉ biết là bụng nhỏ của cô hiện tại vẫn đang kháng nghị.

"Giáo sư, em đói." Cô mềm mại làm nũng với người đàn ông.

Phó Duẫn Thừa nhàn nhạt nhìn cô một cái."Em trước đứng dậy mặc quần áo đi đã, lát đi ăn cơm."

"Nhưng..."

Lâm Nhuỵ chớp chớp đôi con ngươi ngập nước, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Giáo sư vừa nãy đâm người ta quá độc ác, người ta hiện tại không đứng lên nổi."

"Phải cần giáo sư đỡ em lên thì mới được!"

Trong mắt cô mang theo ý cười giảo hoạt, mi mắt cong cong giống như một con ong trộm được mật hoa, thập phần đáng yêu.

Gân xanh trên trán Phó Duẫn Thừa hơi hơi nhăn lại. Anh có tâm cự tuyệt với việc thân mật như vậy.

Nhưng nhìn đến trên da thịt trắng nõn cùng với giữa hai chân của cô trải rộng rất nhiều dấu vết màu đỏ thì... Những cái đó đều là do anh mới nãy chuyên tâm làm tình, động tác quá mức thô lỗ nên vô ý lưu lại, ngay cả tiểu huyệt cũng lầy lội một mảnh. Hoa hạch kiều nộn bởi vì thừa nhận quá nhiều va chạm cùng ma xát nên vừa hồng lại vừa sưng.

Đều là do anh tạo thành.

Dù sao thì anh và cô cũng vừa mới vừa thân mật qua, anh tại trên khối thân thể này đạt được niềm vui thích chưa bao giờ từng có. Nghĩ như vậy xong, lời từ chối cũng liền nói không ra được miệng.

Phó Duẫn Thừa đến gần Lâm Nhuỵ. Anh vươn cánh tay hữu lực ra rồi nâng cô lên, vốn tưởng rằng làm như vậy là được rồi nhưng ai ngờ sau khi cô đứng dậy thì lại đột nhiên mềm mại không xương dựa vào trên người anh.

Lâm Nhụy toàn thân trần trụi, thân thể mềm mại trơn trượt dán gắt gao với thân mình anh khiến anh nhịn không được mà rung động ở trong lòng.

"Em?" Cho rằng là cô lại muốn làm gì đó, anh nhíu mày chuẩn bị răn dạy.

Lâm Nhuỵ chống đôi tay nhỏ bé trên ngực anh, ôn nhu nói: "Giáo sư, em là thật sự chân mềm, cho em dựa trong chốc lát thôi, một lát là được."

Phó Duẫn Thừa rũ mắt, quả nhiên là nhìn đến hai đùi cô còn đang hơi hơi run lên, xem ra là thật sự đâm quá độc ác. Anh thở dài ở trong lòng xong không lên tiếng nữa.

Không khí lẳng lặng chảy xuôi.

Tư thế của hai người tựa như một đôi người yêu đang ôm nhau.

Bởi vì sợ Lâm Nhuỵ không đứng được nên Phó Duẫn Thừa không thể không duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực. Vẻ mặt của anh mang theo một chút cứng đờ cùng không được tự nhiên, chỉ có đôi bàn tay to kia là chặt chẽ ôm cô vào trong ngực.

Lâm Nhuỵ nhẹ nhàng tựa đầu vào trong bờ ngực cường tráng của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực ở trong lòng ngực anh, trong lòng cô liền phá lệ thỏa mãn, ngay cả trên mặt cũng mang theo càng nhiều tươi cười.

Như vậy ôn nhu là chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đây là khoảnh khắc yên tĩnh và hài hòa khó có được.

Phó Duẫn Thừa không nói gì, Lâm Nhuỵ cũng liền vẫn luôn dựa vào anh. Nếu có thể, cô thậm chí muốn dựa đến khi thiên hoang địa lão (kiểu như răng long đầu bạc).

Thẳng đến khi bụng nhỏ phát ra từng đợt kháng nghị, Lâm Nhuỵ mới không thể không rời khỏi lồng ngực của anh.

Vội vã mặc quần áo vào và sửa sang lại chỉnh tề xong, cô nàng mới nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Duẫn Thừa vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào đang đứng bên cạnh.

"Giáo sư, mình đi ăn cơm thôi!"

Phó Duẫn Thừa giật giật ánh mắt, muốn nói nhưng lại thôi.

"Ân." Anh trầm giọng đáp.