Chương 85: Ác chiến (2)

“Khặc Khặc…Phốc…!”

Death Arms nhịn không được phun ra một búng máu lớn, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cột điện, dẫu cho hai tay đang truyền đến một cỗ lực lượng dao động muốn hất bay chính mình.

Rắc…Rắc…Rắc…

“Tín ngưỡng của ta…Anh Hùng...Mãi mãi...Bất diệt (- -)!”

Phều phào ra từng chữ, Death Arms cảm thấy xương cốt như muốn vỡ vụn, đau đớn không ngừng kích thích não bộ khiến ông tỉnh táo. Phán đoán cục diện trước mắt, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Xung quanh mọi người sững sờ, nhìn hai người đang đứng đối diện.

Không, chỉ có thể nói là một người, một vị anh hùng đang liều mạng bảo vệ bọn họ.

Và đối lập, chính là quái vật, là ác quỷ, đang hăm he đe dọa tiêu diệt toàn bộ sinh mạng nơi đây.

Làm Punching Hero, Death Arms sức mạnh và khả năng chịu đựng hơn hẳn những anh hùng hệ khác, rank ba mươi cũng không phải là thấp. Có điều phía trước địch nhân, thật sự là quá sức đối với ông.

Có những giọt nước mắt, đã rơi!

Có những tiếng hét, kêu cứu!

Có những con người nhiệt huyết, muốn xông ra giúp đỡ!

Nhìn bóng hình trước mặt đó, tuy rằng không hề cao lớn, cũng chẳng quá mạnh mẽ, dẫu biết chẳng thể đánh lại địch nhân, họ vẫn cứ làm chẳng từ nan.

Justice Ninja...Death Arms...

Bởi vì, họ là anh hùng!

[Cho dù là như thế… ►_◄!Ta sẽ…]

“KIỀM HÃM BƯỚC CHÂN CỦA NGƯỜI LẠI… (ノಠ益ಠ)!]

“CHO TA…GÃY NÁT ĐI…!!!”

Death Arms gầm lên một tiếng, cưỡng chế dừng lại thân thể đang bị ép lùi liên tục về phía sau, trả giá chính là ông lại hộc ra một ngụm máu nữa. Nhưng, Death Arms không quan tâm, ông nhe răng ra, nở một nụ cười dữ tợn, hai tay bỗng ép chặt, làm tư thế chúc ngược xuống đất.

Răng ~~~ Rắc ~~~ Rắc ~~~ Rắc ~~~~

Nương theo tiếng vỡ vụn mỗi lúc một lớn, cùng với vết nứt lan tràn trên thân cây cột dài năm mét ~~~ ẦM ~~~ OÀNH ~~~

Chính giữa cây cột đột nhiên vỡ tung, gãy nát thành nhiều mảnh, phân biệt ra hai khúc lớn nhất, mang Death Arms và Leonard cùng văng ngược về hai phương hướng khác biệt.

“Khụ…Khục…ỌE…~~~~”

Death Arms trực tiếp đậm đầu vào thẳng mặt đất, in ra một cái hố to, bản thân thì đã bất tỉnh nhân sự, cách đó mười mét dân chúng cùng cảnh vệ hoảng hốt kêu lên, có người ý định tiến tới kéo Death Arms ra ngoài, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.

“Bình tĩnh, qua đó chính là chịu chết…!”

“Cẩn thận tên tội phạm!”

“Phi…Thứ gì…Ta nhổ…!” –Leonard phun phì phì trong miệng đất cát, lấy tay lau đi vết máu ở khóe miệng, cặp mắt lạnh lùng hung dữ quét sang phía cảnh sát và dân thường đằng xa. Ai nấy đều lạnh cả tim.

“Hả….”

“Tất cả lui lại…Tên ác nhân vẫn còn đó, hắn thậm chí còn chẳng hề hấn gì!”

“Tên đó rốt cuộc là quái vật gì thế…Anh Hùng…Chúng ta cần càng nhiều anh hùng để đối phó với bọn chúng!”

“Khoan đã, nhìn tay hắn kia, nó đnag chảy máu…Sự Hy sinh của Death Arms không phải vô ích!”

“Không ổn rồi…Hắn ta đang tiến lại đây… ⊙▃⊙!”

“Mau rút lui, hàng phòng tuyến sẽ không chịu nổi đâu!”

“Lũ ngu muội, dám làm bị thương bản đại gia, hôm nay liên trả mạng ở đây đi!”

Leonard vặn vẹo thân hình, chậm rãi từng bước đi tới, khổng lồ giống như địa ngục một dạng thân ảnh, khiến cho người xem không khỏi tuyệt vọng.

Hắn không thèm quan tâm tới đã bất tỉnh Death Arms. Tội phạm cùng Anh hùng, dường như có một quy tắc hiểu ngầm với nhau. Đánh mất sức chiến đấu người, sẽ được buông tha tạm thời, không chịu công kích.

Nhưng bỏ mặc tình thế như vậy, thị dân bắt đầu la hét và bỏ chạy tứ tán, chỉ có Housse Dog và mười mấy viên cảnh sát vẫn bất động, cầm súng nghiêm nghị hướng Leonard bắn liên tục không nghỉ.

Bụp! ~~~ Binh

Pằng! ~~~ Póc

Chíu! ~~~ Crét

Cứ mỗi một phát đạn, lại nghe thanh âm giống như kim loại ma sát, trừ phi có thần thương thủ như Cao Bồi sen-sei ở U.A, thì mới hi vọng bắn dính được điểm yếu của Leonard và làm hắn trọng thương.

Huống hồ gì, không chỉ Leonard, họ còn đối mặt với hai tên ác nhân ghê gớm khác nữa, và một tên thủ lĩn thần bí nãy giờ chỉ đứng bất động không hề ra tay.

Justice Ninja không biết từ lúc nào đã bị GE oanh phún máu đâm thẳng vào một gốc cây, máu tươi chảy ròng ròng hôn mê không tỉnh, hai cánh tay, một gãy, một thương sâu đến tận xương.

Phe anh hùng, lần này giao phong, thất bại thảm hại!

Quan sát từ đầu trận thủ lĩnh tội phạm có vẻ buồn chán, có chút ngán ngẩm thở dài, thầm nghi có lẽ nên rút lui được rồi. Hắn lấy điện thoại ra bấm dãy số gọi thuộc hạ…

“Tút…Tút…”

“Rumal, thương lượng sao rồi?”

“Dạ, ổn đại ca. Bọn họ đã chấp nhận một phần hàng của chúng ta, ngài lúc nào cần đường lui chỉ việc aloe m là được!”

“Thế còn đám băng Bát Tịnh thì tiến triển tới đâu rồi!?”

“Có hơi khó chơi chút, tụi em đang ở chỗ giao hàng, bọn nó kiểm tra kĩ càng lắm!”

“Mặc kệ, cứ thu đúng tiền của chúng ta là được…Xong vụ hôm nay, bang Yakura sẽ có quyền và tiếng nói lớn hơn trong giới hắc ám. Tụi bây theo tao cũng nở mày nở mặt phần nào…”

Tuy không nhìn qua điện thoại được, nhưng Rumal vãn có thể tưởng tượng ra biểu lộ đắc ý của thủ lĩnh, hắn khúm nụm nịnh nọt, “Dạ vâng…Theo đại ca quả là anh minh sáng suốt, cứ đà này thì chúng ta sẽ trở thành cự đầu một phương, ngay cả anh hùng cũng phải e sợ thôi!”

“Mấy cái đó tính sau…Nhớ chuẩn bị sẵn sàng tao kêu nhé, nếu xuất hiện top mười anh hùng, đặc biệt là All Might, vậy thì…”

Hắn ta lấp lửng câu nói, có điều Rumal đủ để hiểu, nếu thật sự xảy ra, một trong ba kẻ kia sẽ phải ở lại thế mạng…Có thể không ai khác chính là GE.

Mà tính là All Might, nếu vận dụng lá bài tẩy ra, liền tính vị anh hùng huyền thoại này bất tử, cũng muốn bêu danh vì người khác.

Nghĩ tới đó, dưới tấm áo choàng và mặt nạ truyền ra tiếng cười khằng khặc nghe rùng rợn nổi cả da gà.

Bi thương tràn ngập bầu không khí, đúng lúc này, chỉ thấy trên không bỗng bay tới vô số nhánh cây, mềm dẻo tựa dây leo, uốn éo giống độc xà, chỉ trong nháy mắt liền phong tỏa lối đi của hai tên tội phạm, đồng thời một đoạn cây to lớn hướng lốc xoáy thẳng tiến, xé rách gió bão đánh thẳng vào người Tatsumaki.

Phốc!

Không kịp đề phòng, thể chất lại yếu ớt, nữ tính tội phạm tức thì như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau.

“Hụ…Hụ…Khốn kiếp, tên nào dám…Khụ…Khục…(- -)!”

Tatsumaki may mắn được tên cầm đầu đỡ lại, đầu óc có chút quay cuồng, bụng đau đớn không thể tả.

Ả giương đôi mắt hằn học lên tìm kiếm kẻ vừa chủ mưu đánh lén mình.

Treo trên đầu mọi người, một thân xanh đậm ngắn tay quần áo, khuôn mặt chỉ lộ ra hai mắt, toàn thân trải rộng màu đà cùng với những đường vân, chẳng khác gì một cây cổ thụ hình người…

“Đó là…”

“Tân tấn anh hùng…Người cây…?”

“---Shinrin Kamui…(o.o)?!”

“Anh ấy đến tiếp viện cho chúng ta…Hu hu…Tốt quá rồi… (^;_;^)!”

Nam còn giữ vững bình tĩnh, nét mặt kích động vô cùng, nữ thì đã mừng phát khóc. Rốt cuộc đến rồi một cái mạnh mẽ anh hùng.

“Hừ…Lại thêm một kẻ đáng ghét nữa…( -_-)!”

Tatsumaki tức giận lạnh giọng nói. Bởi vì quirk là Tinh thần lực siêu năng, cho nên bình thường ả đều tự thân phòng vệ, lập ra một cái bình chướng cho chính mình. Nhưng chỉ một phút giây chủ quan ban nãy mà mình đã bị đánh gần trọng thương.

Dĩ nhiên Pro Hero Shinrin Kamui tuy là người mới, tuy nhiên khả năng quan sát và phán đoán tình thế không hề yếu một chút nào.

“Tấn công khu công nghiệp trọng điểm, gây tổn hại cho người dân vô tội, các ngươi chính là hiện thân của tội ác…Ta sẽ bắt các ngươi vào tù (`・ω・´)!”

“Tiến lên đi Kamui…!”

“Cho bọn chúng biết anh lợi hại thế nào đi, Người cây…!”

“Cố gắng lên anh hùng…Báo thù cho Death Arms và Justice Ninja…Cho bọn tội phạm ấy nếm mùi vị trừng phạt của công lý đi…”

Shinrin Kamui đứng đối lập với hai tên tội phạm, không vội hành động, mà trước tiên thả miệng pháo, một phen chính nghĩa ngôn từ thu nhận đại lượng ủng hộ từ thị dân, lại phân tán sự chú ý của bọn chúng, đồng thời cứu về hai vị anh hùng đang bị thương.

“Chết đi!”

Leonard xông tới trước tiên, vung trảo tấn công, nhưng dễ dàng bị Kamui né tránh được. Cánh tay của anh có thể giãn dài, biến hóa thành nhánh cây, lại có thể quấn mềm mại như dây leo, giúp cho Kamui có thể cơ động trong mọi tình huống.

GE cũng tham gia vào công kích, nhưng bởi vì hình thể cồng kềnh, xem như tốc độ có nhanh, cũng vô pháp so bì với một cái chẳng khác gì Spiderman anh em cùng cha khác mẹ.

Mặc dù đâu đâu cũng là tòa lâu đổ sụp, nhưng cũng không thiếu cao ngất cổ thụ còn sót lại, và các đường dây cao thế tít tắp trên đỉnh đầu, cho nên Kamui không cần phải lo ngại về việc triền thân chiến đấu với hai tên tội phạm trước mắt…

Thế nhưng là, anh phải dẫn bọn chúng rời xa chỗ này một chút. Tội phạm cỡ này, chống đối một tên còn dễ, chứ hai tên mà còn phía sau đồng bọn như hổ đói rình mồi. Dẫu có tự tin đến đâu thì Shinrin Kamui cũng không dám chủ quan bày đặt tư thế một chấp hai được.

Vù ~~~ Pặc ~~~

Shinrin Kamui nhảy lên một cái nóc nhà, hai tay nhúc nhích, chớp mắt kéo dài đến hơn năm mét, hướng Leonard và GE tát tớiAnh muốn dùng chiến thuật du đấu, cố gắng tiêu hao thể lực, sau đó tận dụng mọi cơ hội để bắt trói từng tên ác nhân lại.

To be continued…