Chương 90: Đêm trước khi đi

~~~ Vù ~~~

“Hả…(0.0)?!”

Bầu trời bỗng truyền đến tiếng xé gió ~~~ ẦM ~~~ một bóng hình to lớn từ trên cao cả trăm mét thả người rơi thẳng xuống mặt đất.

Bụi mờ bên trong, ăn mặc đội trưởng Mỹ trang phục, sau lưng màu đỏ áo choàng phấp phới, hình chữ A chói lóa tiêu kí trước ngực, tất cả mọi người đều mừng đến chảy nước mắt. Người đàn ông đó, rốt cuộc đã tới.

“Ổn rồi…Mọi chuyện đã ổn cả rồi! Tại sao ư….Bởi vì đã có ta ở đây rồi!”

Mạnh mẽ mà ấm áp thanh âm truyền đến, tựa như ánh nắng ban mai rực rỡ nhất xua tan đi đêm tối thăm thẳm, tức thì trấn an tâm linh của toàn bộ thị dân nơi đây.

Đó là mị lực riêng biệt của no.1 Hero, Biểu Tượng Của Hòa Bình –All Might!

Không cần màu mè hoa vẽ, càng không cần chính phủ xuất quân. Cục diện trước mặt, chỉ có ông mới có thể khiến người khác tin tưởng, khiến dân chúng cảm thấy an lòng vì được che chở.

Tất cả, chỉ cần một câu nói của All Might, “Ta có ta ở đây rồi…” là đủ!

All Might tư thế nửa quỳ gối trên mặt đất, đứng thẳng người dậy, quét ngang cảnh tượng xung quanh và nhíu mày. Ông quay sang Housse Dog và hỏi, “Ngài cảnh sát trưởng, tôi nhớ không nhầm là ngài đã nói bên này có hung ác tội phạm…Bọn chúng ở đâu…(?.?)!”

“Chưa kể…Cái mớ hổ lốn này là sao…!?”

“All Might –san…Tôi cũng chưa rõ nữa, nhưng có thể biết được đây là một vụ âm mưu từ trước của đám Liên Minh Tội Phạm với băng đảng mới nhoi lên, gọi là Yakura.”

“Bọn chúng chôn không biết bao nhiêu tấn bom dưới lòng đất, ban nãy cho nổ tung khu này lên rồi chuồn đi, bây giờ phe cảnh sát chúng tôi đang nỗ lực tìm kiếm và cứu chữa người gặp nạn…Chỉ là… (-.-)!”

“Liên Minh Tội Phạm…!?” –All Might thoáng thất kinh khi nghe đến cái tên này, vụ USJ tới giờ vẫn còn là một sự đau nhức trong lòng ông khi mà hạng một Hero lại không thể bảo vệ học sinh của mình ngay tại khóa học của chính ông.

Có điều, hiện tại không phải lúc để đứng đây và tán gẫu…

“Như vậy nói sau…Xử lý hậu quả của vụ này mới là quan trọng…!”

All Might ngắt lời Housse Dog và lao người vào khu vực sụp đổ đằng trước, sức mạnh của ông, dùng để nâng những cái đổ nát tảng đá hay là rất dễ dàng, nhưng anh hùng khác có lẽ chưa chắc đã làm được. All Might không muốn phí lời mà giành thời gian vào việc cứu người trước hết.

Bàn luận gì đó, công việc điều tra tội phạm, có thể giao cho bên cảnh sát, anh hùng bọn họ tiếp thu kết quả sau là được.

Hitomi được đưa lên cáng xe cứu thương, đi theo sau cậu là Momo. Shinrin Kamui vốn dĩ muốn theo trông chừng đàn em, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của mình. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn cắn răng quyết định ở lại trợ giúp cảnh sát làm công việc cứu hộ. Hitomi có thể không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vô số người dân còn đang mắc kẹt trong đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Năng lực Mộc độn của anh có tác dụng cực kỳ lớn trong việc chuyển dời vật nặng, liền như All Might cũng không dám nhẹ dụng sức mạnh thổi bay đi mấy cái chướng ngại vật vì sợ ngộ hại nếu còn có người tại bên dưới…

Bệnh viện bên trong, Hitomi thả người nằm trên chiếc giường y tế mềm mại trắng thơm, không khí phiêu đãng mùi thuốc khử trùng khắp nơi. Lần này viện phí cũng không cần cậu ra, mà là do chính phủ chi trả.

Tuy rằng không phải chính thức anh hùng, nhưng có đặc cảnh viên thân phận, như vậy đã đủ để hưởng thụ đãi ngộ cao cấp rồi, nhất là khi biết cậu bị thương vì liều mình chiến đấu với tội phạm để cứu nhân dân, vị bác sĩ, y tá nào cũng nhìn Hitomi với ánh mắt kính nể, chăm sóc phải nói là nhiệt tình mười phần.

Thế nhưng là kế hoạch đi chơi cả ngày của cậu và Momo không hề nghi ngờ đã phải hủy bỏ.

Bảy giờ tối, sau đợt kiểm tra cuối cùng, xác nhận không việc gì, bác sĩ cho phép Hitomi xuất viện. Cả người cậu nhiều chỗ dán vào bông băng, nhưng cũng không bị trật khớp hay gãy xương.

Momo dìu Hitomi đi ra ngoài, bắt xe chuẩn bị về nhà. Xung quanh đèn đường đã sáng trưng từ lúc nào, người qua lại rộn ràng, nhộn nhịp đông như mắc cửi.

Bỗng nhiên tất cả màn hình lớn xếp đặt tại các quảng trường đông đúc nhấp nháy rồi cùng lúc bật lên…

“SAU ĐÂY LÀ BẢN TIN ĐẶC BIỆT…VÀO LÚC BA GIỜ CHIỀU NGÀY HÔM NAY, TẠI KHU TRÒ CHƠI VINCOM PARK ĐÃ XẢY RA TAI NẠN DO TỘI PHẠM TẬP KÍCH…”

“KẺ TẬP KÍCH LÀ TỰ XƯNG LÀ BĂNG NHÓM YAKURA, THEO NHƯ THÔNG TIN CỦA CẢNH SÁT, YAKURA KHÔNG CHỈ ĐÁNH BOM MỘT KHU VỰC RỘNG LỚN CỦA VINCOM PARK GÂY TỔN THẤT NẶNG NỀ VỀ NGƯỜI VÀ CỦA, MÀ BỌN CHÚNG CÒN TẠI KẾT HỢP VỚI LIÊN MINH TỘI PHẠM, LÀ BĂNG ĐẢNG ÁC NHÂN ĐÃ ĐỘT NHẬP VÀO U.A Ở VỤ USJ VỪA RỒI…”

“CHÚNG TÔI TIN RẰNG HAI NHÓM ÁC NHÂN NÀY ĐANG CÓ NHỮNG MƯU ĐỒ BÍ MẬT NHẰM ĐỂ GÂY TỔN THƯƠNG VÀ PHÁ HỦY ĐI XÃ HỘI ANH HÙNG ĐƯỢC CHÚNG TA GÂY DỰNG BAO NĂM QUA!”

“BÊN CẢNH SÁT ĐANG TRIỂN KHAI ĐIỀU TRA, KẾT HỢP VỚI PHE ANH HÙNG ĐỂ TÌM KIẾM BỌN TỘI PHẠM. ĐỒNG THỜI BỌN HỌ ĐÃ BẮT ĐƯỢC MỘT TÊN ÁC NHÂN XUI XẺO KHÔNG KỊP TRỐN THOÁT, TÊN GỌI CỦA HẮN LÀ GE…”

Giọng của nữ biên tập viên vang trên TV, đồng thời khiến cho dân cúng phía dưới như lụt vỡ đê, bắt đầu nhao nhao lên bàn tán ầm ĩ.

“Dạo này anh hùng thua nhiều quá…(-.-)!”

“Ờm…Bọn tội phạm bữa giờ lộng hành ghê…Không phải phe anh hùng không cố gắng…Nhưng tôi cảm thấy nó cứ sao sao ấy nhỉ…!”

“Không biết vụ ở Vincom này sẽ chết mấy người đây…Nổ bom dưới mặt đất cả ngàn mét vuông…Trời ạ…Đến tôi cũng không thể tưởng tượng nổi hành động điên rồ đó… ⊙﹏⊙!”

“Cảnh tượng lúc ấy chắc khủng khiếp lắm…●︿●!”

“Chứ gì nữa…Nghe nói trước đó, Death Arms, Justice Ninja cùng với Shinrin Kamui đều bị thương tích nặng nề đấy…thậm chí suýt chết nữa là đằng khác…”

“Trời…Thiệt chớ…Anh ấy rank ba mươi anh hùng đấy…Cậu nói nghiêm túc đó hả ಠ▃ಠ”

“Chẳng sai biệt mấy đâu, người ta đồn đại quá trời…Bọn tội phạm càng lúc càng lộng hành rồi đó, không biết phe anh hùng có kế hoạch gì không…【•】 _【•】!”

“Hừ…Dù sao All Might còn tại, dẫu có chuyện gì xảy ra, cũng không người nào có thể làm khó ngài ấy(▰˘◡˘▰)!”

“Đúng…Biểu Tượng Hòa Bình của chúng ta sẽ dẹp loạn hết mớ bòng bong này!”

Hitomi nghe người ta bình luận về vụ việc hồi chiều ở trên đường đi, quán bar, lòng hè phố, quán ăn…Nhưng chung quy lại vẫn không thoát hai chữ All Might. Có thể nói ông chính là định hải thần trâm trong lòng mọi người.

[Xem ra Liên Minh Tội Phạm không trừ được chú ấy thì còn lâu mới hó hé ra ngoài…]

Hitomi lắc lắc đầu thầm nghĩ…Chỉ nội không một cỗ niềm tin trước mặt, liền bao nhiêu tội phạm tới đều treo bấy nhiêu chứ đừng nói chi là lật đổ chế độ anh hùng. Muốn làm được điều đó, hỏi All Might trước đã…

Nhưng cũng chính vì thế mà Biểu Tượng Của Hòa Bình luôn luôn là mục tiêu số một của bất cứ tên tội phạm nào, một ngày bọn chúng lật đổ được bức tường vĩ đại này, liền là lúc bình dân và xã hội anh hùng đón lấy ngập trời tai ương.

Mà lại, trận chiến vừa qua, Hitomi không hề lấy thêm được lợi ích thiết thực, còn phải tự tổn hại bản thân một thoáng để đánh gục một tên tội phạm, rốt cuộc hại và lợi, khó bề nói rõ…

Bên cạnh cậu Momo thấy bạn trai mình tinh thần có vẻ sa sút, ôm chặt cánh tay của cậu, nhỏ giọng nói, “Hitomi –kun, đừng lo nghĩ quá nhiều…Cậu đã làm đầy đủ rồi! Dù gì thì mìn vẫn luôn cổ vũ cho cậu…!”

“Ừm…”

Có bạn gái như vậy, còn mong gì?

Đêm về khuya…

Trong căn biệt thự rộng lớn giống như đã chìm vào yên tĩnh, mặc cho bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Tin tức vẫn đang nóng nảy, ngày mai e rằng sẽ còn gây ra bão tố nhiều hơn nữa. Nhưng tất cả, có lẽ không cần đến Hitomi quan tâm.

Mọi chuyện, suy cho cùng thì đã kết thúc, liền chờ đợi kết quả thẩm vấn từ bên phía cảnh sát mà thôi.

Bởi vì chủ nhật sáng mai sẽ là lúc cậu nói lời tạm biệt với Momo và ông bà Yaoyozoru để lên đường thực tập ở thành phố Nazu.

Quần áo, trang phục, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng từ cách đây mấy ngày…Lại nghĩ đến việc phải rời xa Momo một tuần, trong lòng Hitomi cảm thấy một nỗi buồn nao nao khó tả.

“Hitomi –kun…Hitomi –kun…!”

“Hể… (0,0)?!”

[Là giọng của Momo…Nhưng cậu ấy đến vào giờ này làm gì nhỉ…( o.o)!?]

Nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ rồi, Hitomi vội nhảy xuống giường bước ra mở cửa.

“Momo…?”

Cô bé đang thấp thỏm một bên chờ đợi, thấy Hitomi mở cửa ra liền lập tức chạy ù vào, nhảy lên giường cậu và trốn vào trong chăn, trùm kín người lại.

(?.?)….

“Momo…Momo…”

Hitomi khẽ gọi hai tiếng, Momo chỉ ló một cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, lí nhí nói, “Hôm nay tụi mình ngủ chung nhé Hitomi!”

Ngủ chung…!

Trước đây không phải không có, nhưng lúc ấy nhiều người, với lại…Hồi đó bọn họ vẫn òn chưa xác lập quan hệ chính thức. Nhưng bây giờ Momo đêm khuya tới phòng cậu, lại đưa ra yêu cầu ngủ chung…Hitomi có thể nghe thấy rõ tim mình đang đập bình bịch!

[Mày lại nghĩ cái gì bậy bạ nữa đấy…Cô ấy chắc chắn…Ừm…Chỉ là ngủ chung thôi mà!]

Hitomi tự thôi miên mình như vậy, xong leo tót lên giường nằm cạnh Momo.

Nhưng là, cậu bỗng phát hiện ra một cái chuyện khá lúng túng…Chăn không có a!

Nói đúng hơn là bị Momo quấn quanh người hết rồi. Hitomi hết cách, khẽ vỗ vỗ tấm chăn, nhưng không thấy phản ứng gì cả.

“Momo…Momo…( -.-)!”

Gọi hai ba lần mới nghe tiếng “Ừ” thật nhỏ của cô bé, nếu không phải lỗ tai của cậu siêu thính thì có nghe được hay không cũng là một vấn đề.

“Chừa cho mình chút chăn với…!”

“Hông…Cậu kiếm cái khác đắp đi…!”

“…”

Lần này xem ra, giống như dỗi rồi…!

Mà cũng đúng thôi, ai bảo chính mình liều mạng như thế, liền Momo không tức giận mới lạ. Nhưng là, bây giờ phải làm cách nào đây!

Hitomi lần nữa kêu tên cô bé, tuy nhiên không ai đáp lời, có điều, cậu phát hiện giữ chặt chăn cánh tay hình như nới lỏng một chút.

Hắc hắc…

Hitomi làm sao có thể bỏ phí khoảnh khắc trời ban, mở chăn và chui tọt vào, hành động dứt khoát nhanh-gọn-lẹ, không để cho đối phương có cơ hội đổi ý.

“Momo…!”

Hitomi đang định mở miệng cười với cô bé, liền sững người. Mắt của Momo đã đỏ hoe lên từ lúc nào, hai hàng nước mắt chảy ướt đẫm đôi gò má.

“Momo…là ai chọc cậu…Nói ra, mình sẽ cho tên đó biết tay…!” –Hitomi đau lòng kéo lấy Momo vào ngực mình, lấy tay xoa xoa khuôn mặt đang khóc hoa lê đái vũ của cô bé, vẻ mặt tức giận nói.

Khúc khích…

Momo không nhịn được hé môi cười trước điệu bộ nghiêm trang của bạn trai, phấn nhỏ quyền đập vào ngực Hitomi nghẹn giọng nói:

“Đồ ngốc…Cậu đã hứa đi chơi với tớ…Không được coi như, tại sao còn đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm…Có biết tớ lo lắng lắm không hả…o(╥﹏╥)o!”

Vừa nói, cô nhóc tiếp tục thút thít…Hitomi có chút hoảng, vòng tay càng siết chặt Momo hơn nữa, nhỏ giọng dỗ dành, “Ngoan…Là lỗi của mình, đừng khóc nữa…”

“Lần sau không được làm vậy nữa đó nghe!” –Momo nghe bạn trai hứa rồi, nín khóc nói.

“Biết rồi…Nhưng nếu lại gặp trường hợp đó tái diễn thì sao!?”

“Tớ không quan tâm…Chỉ cần cậu bình an là được!”

Momo bướng bỉnh đáp lời, Hitomi cảm thấy một dòng nước ấm bao phủ khắp thân thể mình, cảm giác thật ngọt ngào, sung sướng.

Lần đầu tiên, có thứ Momo đặt ra quan trọng hơn mục tiêu anh hùng và cứu vớt người khác của cô bé, và may mắn hơn cả. Đó chính là cậu.

“Momo…”

“Ừ…”~~~ Momo nhìn lên, cảm thấy khuôn mặt một mảnh ấm nóng, bờ môi mềm mại cùng cái lưỡi thơm tho bị Hitomi điên cuồng chiếm hữu, kiểu Pháp ướt át hôn kéo dài suốt một phút đồng hồ…

“Hitomi…” ~~~ Momo khẽ “Ưm…” một tiếng, nhận ra có một đôi bàn tay to đang hoành hành không chút cố kỵ, du tẩu khắp người mình, nhưng cô cũng không thể nào nghĩ được nhiều nữa, hơi thở mỗi lúc một dồn dập hơn, hai tay vòng sau lưng ôm chặt lấy Hitomi.

“Ư…”

Momo phần trên đã trống không, áo ngủ đã bị giải khai, chỉ còn lại nhỏ bra bao bọc lấy hai khỏa tuyết lê căng tròn mịn màng, trắng như tuyết.

“Đáng ghét…!” –Momo đỏ mặt lấy tay che ngực mình lại, Hitomi cũng không có hành động gì, chỉ sáp đầu mình gần hơn, miệng cắn nhẹ vành tai của cô bé. Momo cả người mềm nhũn ra, cảm giác vô lực tràn ngập cơ thể, rốt cuộc chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc tà ác không ngừng thưởng thức cặp bạch thỏ mình đã giữ gìn suốt mười sáu năm.

Thật to...

Thật mềm…

Thật thơm…

Hitomi chỉ có thể nghĩ đến đó khi vùi mặt vào vùng thánh địa mà mọi đứa con trai đều ao ước, miệng cậu không ngừng chấm mút, hai tay nhào nắn liên hồi, làm biến hình cặp núi đôi khiến bao thằng đực rựa phải si mê.

“Hitomi…(●´ω`●)!” –Momo vẻ mặt có chút mê ly, nhưng vẫn giữ lại chút tỉnh táo, khuôn mặt hồng hào đỏ hây hây, có thể nặn ra nước. Đôi môi đỏ mọng nỉ non, “Đợi…đợi lần sau…được không…Tụi mình…còn trẻ quá…!”

“Momo…! Ừ…Chúng ta ngủ đi…Mai còn phải đến nhà ga!”

Hitomi mặc dù quyến luyến vô cùng, nhưng cậu không muốn ép buộc một cô gái phải cho mình nếu không thích. Nhất là khi người đó là Momo.

Giờ phút này, hai đứa thật ra chỉ còn kém bước cuối cùng, quần áo đều đã thoát gần hết, chỗ tư ẩn cũng đã sờ sạch sẽ, Momo rúc vào nách Hitomi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vẻ hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.

Nhìn trong lồng ngực bạn gái, Hitomi cảm thấy mình đã thỏa mãn được rất nhiều thứ trên cõi đời này, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Momo và thì thào, “Ngủ ngon, em yêu!”

~~~~ To be continued ~~~~