Chương 94: Biến mất năng lực

Từng đợt gió nhẹ vờn qua tóc, phả lên mặt Hitomi những luồng không khí mát lạnh, mượn bóng đêm mà lướt qua mấy con phố lúc này đã thưa thớt người qua lại, Hitomi nội tâm cảm thấy thật thoải mái.

Giống y hệt năm đó cậu làm Dawn Knight vậy, khoảnh khắc đầu tiên thử hành động như một anh hùng…Cảm xúc ấy, giờ khắc này, lại trào dâng mãnh liệt.

“Hả…!?”

Hitomi hơi nhíu mắt lại, lỗ tai vểnh lên rung rung vài lần, theo hướng âm thanh nhìn xa xa lập lòe ánh sáng cùng khói bốc lên mù mịt.

Có biến...!

Một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu cậu, Hitomi không chút do dự, đổi ngược phương hướng, nhằm phía khu vực hỏa hoạn mà phi tới.

Lần này khác biệt, cậu không hề mặc trang phục Dawn Knight!

Hiện trường một đống đổ nát mà thê lương nhà cửa, bao nhiêu mồ hôi công sức của nhân dân giờ phút này đã hóa cát bụi.

Tiếng than khóc vang lên khắp nơi, xung quanh cảnh sát cùng một vài anh hùng rank thấp đang nỗ lực dọn dẹp toàn bộ chướng ngại vật để đưa người bị thương lên xe cấp cứu.

“Rykadi –san, tên tội phạm kia đã chạy mất rồi, chỉ còn lưu lại chút lông mao màu xám thôi…

( -.-)!”

“Chạy rồi… ಠ▃ಠ!?”

Nghe cấp dưới báo cáo, gọi là Rykadi có vẻ già đời cảnh sát tức giận quát lên một câu, “Mẹ nó…Tên khốn đó trốn nhanh thật…(- _ -)!”

“Này chú cảnh sát ơi!”

“Hửm…Nghe đâu ai gọi mình (o,o)!?”

Rykadi đảo mắt một vòng, thấy được từ trên mái nhà gần đó một cái bóng đen đột ngột xuất hiện, chớp mắt đã đứng ngay tại trước mặt mình.

“Cậu là…!?”

“Kizari Hitomi…!” – Hitomi nói xong, đưa tấm thẻ chứng nhận thân phận cho Rykadi.

Vốn đang định thuyết giáo một chút cái gì tuổi nhỏ không được loạn sử dụng năng lực, Rykadi hít hà thật sâu, nhìn Hitomi từ đầu xuống chân với vẻ nghi hoặc hỏi:

“Cậu là ngài Housse Dog công nhận trên Tivi ngày đó đặc cảnh viên…( o.o)!?”

“Đúng vậy, chú cũng xem rồi đấy!” –Hitomi nhún nhún vai chỉ chỉ vào tấm thẻ nói.

“Sếp…Đây đúng là dấu ấn của tổng cục cảnh sát…!”

“Ừm…Không thành vấn đề! Quả thật là tuổi trẻ tài cao mà…(-.-)!” –Bên cạnh Rykadi nhỏ tuổi cảnh sát mặt hâm mộ nói.

“Lo làm tốt phận sự của chú đi…Công tác cứu hộ đến đâu rồi… ಸ_ಸ!”

Bị la cảnh sát trẻ hơi rụt rụt đầu lại nói:

“Hiện tại đã đưa được mười người từ già trẻ lớn bé đều có xe cáng cứu thương, xác nhận là còn ít người đang mắc kẹt dưới một số tầng hầm do chính mình tự xây…”

“Hai vị anh hùng Kled và Sion làm việc hết sức tích cực…”

“Thương vong hiện tại đang là con số không…Thiệt hại tài sản chưa kiểm kê…!”

“Kết quả xem xét tai nạn cấp thấp!”

“Cấp thấp tai nạn…!?”

“Ừm…Đây là cơ chế bình chọn riêng của ngành cảnh sát chúng tôi…Với những vụ phạm tội quy mô nhỏ, không có thương tích và thiệt hai thấp thì sẽ có những anh hùng rank thấp túc trực xử lý…Ví dụ như bọn họ…!”

Vừa nói, Rykadi vừa chỉ vào hai cái mặc trang phục tím vàng anh hùng, thở dài nói tiếp, “Kể ra cũng xấu hổ…Tên ác nhân có được năng lực đào hầm giống chuột chũi vậy, hắn ăn trộm trot lọt rất nhiều lần rồi…Nhưng hôm nay xủi xẻo gặp phải một vị chủ nhà có năng lực khắc chế hắn…Trong lúc hốt hoảng, tên này đã đục xuyên cả con đường mấy chục mét dưới lòng đất bỏ trốn…!”

Rykadi không nói nữa, nhưng Hitomi đả hiểu được diễn biến tiếp theo, nói chuyện thời gian bất quá chưa đầy một phút, đã đến rồi chẳng lẽ còn đứng ngoài ngó…Hitomi không muốn lãng phí thời gian, nhảy vào sụp đổ khu vực.

Rắc!

Hitomi hai tay bê một khối đá nặng ngót gần một tạ, nâng qua đầu và ném về một góc.

Ầm! Ầm! Ầm!

Liên tiếp to lớn thanh âm khiến toàn bộ nhân viên cứu hộ phải liếc mắt nhìn, khi thấy khuôn mặt cậu thì đều trợn mắt há mồm ra.

“Cậu ấy là đặc cảnh viên do cảnh sát trưởng Housse Dog xác thực, mọi người gia tăng tiến độ đi nào…!”

“Vậy sao…Trông trẻ thật đấy…( o.o)!”

“Nghe nói qua tivi, giờ mới thấy chân dung cậu ấy, năng lực ghê gớm thật (-.-)!”

“Thôi, tập trung đi…Mau chạy qua đằng kia, hình như có người bị thương kìa!”

Hitomi một người liền muốn đỉnh hơn phân nửa hiệu suất đội cảnh sát, tay bế một em gái nhỏ vừa tìm thấy bị gãy chân kẹt dưới một phiến đá đã ngất xỉu, vết thương khá nghiêm trọng, may mắn là cậu phát hiện kịp thời.

Hitomi cau mày bởi vì hiệu suất có chút thấp!

Nếu chỉ đơn thuần sức mạnh, cậu dùng Rokuogan thổi bay hết chướng ngại vật liền không khó, nhưng sẽ tổn thương đến dân thường.

“Vướng víu quá…!”

Muốn cứu người thì đành phải thành thật mà đi làm công nhân vận chuyển. Khắp nơi lổn ngổn tường ngói, mái tôn, chậu hoa, có mảng nặng mảng nhẹ, nhìn tình hình thế này, Hitomi biết mình không thể không vận dụng năng lực.

“Như vậy…Làm thôi (-o-)!”

Lựa chọn tối ưu của cậu bây giờ…Chính là biến thân!

Từ sau trận đánh với Noumu, vận dụng Upper gần như trở thành một thói quen của Hitomi, lần này cũng vậy…[Đẩy nhanh tiến độ nào…( - -)!]

[Upper…Cho tao phát động…!]

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

(?.?)…

[Á đìu…CLGT…Nó không hoạt động…( 0.0)!?]

Hitomi trong lòng gầm thét, nhưng đứng sững lại khi cảm nhận được năng lực của mình lúc có lúc không. Hỗn loạn, trời tối, chẳng ai chú ý đến sự bất thường của cậu.

[Khỉ gió, mày bị gì vậy…Cho tao lên… ►_◄!]

Hitomi có chút cứng ngắc, gồng cứng cơ bắp, cả người bỗng nhiên trướng lên một đoạn, có điều chưa kịp vui mừng thì thân thể tự nhiên xẹp lép xuống y như quả bóng bị xì hơi vậy.

“Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra…( -_-)!”

Quirk vẫn còn đó, nhưng là Hitomi cảm nhận được sự liên hệ giữa cậu với năng lực cứ chập chờn, giống như bóng đèn hết điện, thỉnh thoảng sáng lên rồi lại tắt.

Quỷ dị sự tình khiến tâm trạng cậu bất an vô cùng, Hitomi thử dùng Rokushiki, đánh ra vài đạo gió lốc, kiểm tra năng lực này sử dụng bình thường.

Cậu đột nhiên nhớ lại vụ việc xảy ra ở con hẻm khi nãy, từng lời nói và vẻ điên cuồng của thằng thủ lĩnh khi bắn dính cậu. Khuôn mặt Hitomi trở nên hết sức nghiêm trọng. Lấy tay lôi từ trong túi áo ra một cây súng nhỏ và bao đạn sẫm màu, Hitomi trầm mặc một chút rồi thầm ra quyết định.

Mặc dù không xài Upper được, Hitomi dùng Rokushiki kết hợp với tố chất thân thể mười mấy năm rèn luyện, vẫn đẩy nhanh tốc độ xử lý hiện trường lên đáng kể. Chẳng mấy chốc cảnh sát và anh hùng đã xử lý xong bộn bề, cậu chào một tiếng rồi bắt xe đi về.

Hitomi hiện tại không có tâm tình để mà vui sướng vì hành hiệp trượng nghĩa, năng lực bị vô hiệu hóa khiến cậu ý thức được tối hôm nay bản thân đã vô tình phát hiện được một bí mật động trời.

Trên thế giới này, còn có loại thuốc sản xuất ra để hủy bỏ siêu năng lực của người khác!

[Mà đi tới đâu hay tới đó…Ngày mai xem ra cần nhờ đến Edge Shot –san trợ giúp rồi… ►.◄!]

Về lại phòng nhỏ tạm thời, Hitomi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, leo tót lên giường, mang chiến lợi phẩm thu được từ bọn du côn, bắt đầu ngắm nghía cẩn thận.

Súng ngắn, dài hơn mười centimet, đen tuyền, bề ngoài không khác gì một khẩu súng lục thông thường.

Thế nên, đặc thù vật chất ắt hẳn nằm trong viên đạn. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thứ này, Hitomi lại cảm thấy ác hàn không dứt.

Trải qua một giờ đồng hồ, cậu phát hiện bản thân đã có thể sử dụng năng lực bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm.

Điều này làm cậu sức nhớ đến một người, Aizawa sen-sei!

Năng lực của ông ấy cũng có thể xóa bỏ quirk của người khác. Nhưng mà…Chỉ cần Aizawa chớp mắt, năng lực sẽ bị mất tác dụng…

Chỉ sợ loại đồ vật này mang tính chất vĩnh cữu, thì đúng thật là một tai họa…Lúc ấy cậu chắc chắn phải thông báo ngay cho anh hùng hạng năm để kịp thời xử lý.

[Năng lực của Aizawa sen-sei có thời gian tồn tại, và rất ngắn…Thế nhưng đã dính thì sẽ mất luôn năng lực. Tuy nhiên, thứ này vẫn chưa đạt tới mức đó, hay là bởi vì…]

“Nó là phiên bản lỗi…!!!”

Hitomi giật mình với ý nghĩ của bản thân, nhưng cậu không thể đuổi nó ra khỏi đầu được, ngược lại càng lúc càng nghi ngờ hơn.

Tuy nhiên, thực tế trước mắt, viên đạn ẩn chứa sức mạnh thần bí chỉ có thể cấm đoán giới hạn từ một giờ trở xuống, chưa kể hay mất linh, lúc có lúc không. Hitomi suy tính đợi ngày mai sau khi đi tuần tra sẽ báo cáo luôn một thể.

[Mong rằng…Sự việc sẽ không bết bát như mình đoán…!]

Cậu cảm giác được, một âm mưu vô cùng to lớn, đang ấp ủ sắp sửa hé lộ. Mà một khi xuất hiện, chúng sẽ khiến cả xã hội anh hùng, thậm chí toàn bộ thế giới phải chao đảo.

To be continued…