Chương 8: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ

Thiếu nữ một thân y phục màu hồng phấn ngồi ở trên giường, hai chân lắc lư ở trên không, trên đầu cài một đóa đào hoa trắng mịn, một đôi mắt hạnh trong suốt, bỗng nhiên lại thấy một cảnh tượng vui tai vui mắt.

Đương nhiên nếu xem nhẹ hoàn cảnh lung tung rối loạn xung quanh.

Lục Châu né tránh bàn ghế ngã tứ tung ngang dọc, cao giọng nói: “Chủ tử, hoàng thượng tới.”

Trường Hoan nghe vậy vô cùng nghi ngờ, không nói gì nhìn chằm chằm Lục Châu, đang tự hỏi bản thân xem mình có quen biết người này hay không.

Nhiếp Dục vừa bước vào liền nhíu nhíu mày, ông nghe được tin Trường Hoan bị bệnh nên chạy tới. Thế nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế, thật sự không vui.

Ai biết còn có điều làm người ta bất ngờ không phòng ngừa, Trường Hoan nhìn Nhiếp Dục tiến vào như phát hiện ra cái gì, trực tiếp cầm chủy thủ xông tới Nhiếp Dục.

Thời điểm Nhiếp Dục kêu người hộ giá, Trường Hoan lại đột nhiên ném chủy thủ ngồi xổm xuống, đôi tay ôm chân nức nức nở nở khóc lên.

Thịnh Xương tăng thêm can đảm đi qua, chủy thủ rơi xuống, Trường Hoan đột nhiên không có âm thanh.

Tẩm điện Sương Thanh Điện.

Ôn Nhược Cẩn thật cẩn thận rót chén thuốc vào trong miệng Trường Hoan, giờ phút này nàng còn trong hôn mê. Hôm qua sau khi Hoàng Thượng hạ triều liền trực tiếp sai người thông báo hắn đến hậu cung một chuyến.

Sau khi hắn nghe ngóng mới biết được Trường Hoan lại tái phát bệnh tâm thần, nhớ tới hành vi của Trường Hoan ở đêm cung yến trừ tịch kia, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Khi đó hắn vừa mới nhậm chức Thừa tướng, không người nào dám tới bắt chuyện, một người ngồi ở trên đại đường uống rượu, trước mắt liền có một bóng dáng vút qua trực tiếp ngồi xổm phía sau cây cột, sau lại bị Hoàng Hậu trực tiếp phái người kéo đi xuống.

Kỳ thật còn rất thảm.

Trường Hoan vừa mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt quen thuộc, treo lên tươi cười mà người khác không thể nào nắm lấy, theo bản năng muốn tiếp tục giả bộ bệnh.

Ôn Nhược Cẩn sớm đã đoán trước, nhấp miệng cười: “Nàng làm đào hoa tinh cũng rất đáng yêu.”

Nháy mắt, Trường Hoan trở nên mơ hồ.

Ánh mắt của người này, đều có thể nhìn ra sơ hở.

“Khi nào ngươi phát hiện ra?”

“Cung yến trừ tịch.”

Trừ tịch? Hắn ở đó? Chẳng lẽ là chính mình diễn quá sâu, xem nhẹ người chung quanh? Trường Hoan có chút hoảng sợ.

Ôn Nhược Cẩn thấy nàng ngây ra như phỗng, duỗi tay