Chương 72: Ma Ảnh

Ăn cơm tối xong, ba người lại cùng nhau trò chuyện một hồi dưới màn đêm. Lý Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn màn đêm với những ngôi sao sáng lấp lánh nói: “Gần được rồi.”

Gần được gì chứ?Trương Minh Hiên ngạc nhiên nhìn Lý Thanh Nhã.

Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: “Ta muốn đi, đi mau!”

Đi đâu?Trương Minh Hiên nghe mà không hiểu gì cả.

Lý Thanh Nhã nhìn Nha nha đang nằm trong nôi, vén tay áo lên, cả cái nôi và Nha Nha đều biến mất không thấy đâu nữa.

Trương Minh Hiên giật mình hỏi: “Nha Nha đâu?”

Lý Thanh Nhã vừa cười vừa nói: “Hoạt động bên dưới không thích hợp mang nó theo, tạm thời bố trí cho nó ở trong động thiên.”

Động thiên? Đây là một cái thế giới có mang theo bên người ư! Cảm giác rất trâu bò nha!

Trương Minh Hiên nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Lý Thanh Tuyền lôi kéo cánh tay của Trương Minh Hiên, hưng phấn nói: “Đi theo ta.”

Một đợt ảo ảnh lưu quang thần tốc quét nhanh qua trước mắt, giống như tốc độ ánh sáng xuyên thẳng qua đường hầm, trong nháy mắt thì dừng lại. Trương Minh Hiên nhất thời cảm thấy trước mắt toàn là sao vàng lấp lóe. Hắn loạng choạng bước hai bước rồi lảo đảo một cái, sau đó ngã trên mặt đất, đau đớn lắc đầu.

Bóng dáng của Lý Thanh Nhã cũng xuất hiện theo bên cạnh, trách cứ nói với Lý Thanh Tuyền: “Muội cũng không biết cẩn thận một chút.”

Lý Thanh Tuyền bất mãn nói thầm: “Là hắn yếu quá thôi.”

Trong tay Lý Thanh Tuyền nở rộ một đóa hoa sen màu trắng, bay xuống trên đỉnh đầu của Trương Minh Hiên. Một luồng ánh sáng trắng vây xung quanh Trương Minh Hiên, trong nháy mắt thấm vào cơ thể, Trương Minh Hiên thoải mái rên rỉ một tiếng, sảng khoái! Cảm giác choáng váng không còn chút sức lực nào đột nhiên biến mất.

Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Xong rồi,mau đứng dậy đi.”

Trương Minh Hiên từ dưới đất đứng lên, mới kinh ngạc phát hiện bọn người họ đang đứng trước ngôi nhà lớn mà hôm nay đã mua. Cả ngồi nhà lớn nằm rạp trên mặt đất, vừa nhìn lại trông giống như một ngôi nhà ma hắc ám âm u. Một trận gió thổi tới, trước cửa có hai đoàn bóng đen lúc ẩn lúc hiện, giống như đang treo lơ lửng hai cái đầu.

Trương Minh Hiên âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng bỗng cảm nhận được một cảm giác không ổn, giữa đêm khuya đến nơi này làm gì?

Lý Thanh Tuyền chạy chầm chậm về phía trước. Trong một trận âm thanh kẽo kẹt, cửa lớn bị mở ra. Cửa động đen mịt thăm thẳm như cái miệng lớn của yêu ma muốn cắn người vậy, trông như con đường đi xuống địa ngục. Cây ngô đồng trong sân phát ra âm thanh xào xạc, cành lá đang đung đưa như yêu ma giương nanh múa vuốt, âm thanh của uống máu ăn thịt.

Lý Thanh Tuyền quay đầu hưng phấn nói: “Mau tới đây! Đi xem thử bên trong có thứ gì?”

Trương Minh Hiên vô thức lùi lại một bước, sợ hãi nhìn vào bên trong, lắc đầu liên tục nói: “Không! Không! Hay là ngày mai ban ngày chúng ta hãy đến đi!”

Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nhìn về phía Trương Minh Hiên hỏi: "Ngươi sợ à?"

Lý Thanh Nhã hiểu rõ nói: “Nếu ngươi sợ, ta có thể đưa ngươi về.”

Trước mặt nữ nhân, sao Trương Minh Hiên có thể sợ? Hắn lấy lại can đảm, chống chế nói: “Sợ? Sao có thể chứ! Ta chỉ là lo lắng các người sợ thôi!”

Lý Thanh Tuyền cười hì hì nói: "Không sợ, vậy thì đi thôi!", sau đó dẫn đầu chạy vào phía bên trong.

Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã đi vào bên trong, nuốt nước miếng một cái, vội vàng đi theo, vẫn là đi gần một chút thì tốt hơn. Trương Minh Hiên đi theo Lý Thanh Nhã, trong lòng run sợ đi vào sân. Gió thổi cỏ lay đều khiến hắn liên tục chăm chú cảnh giác nhìn.

“Là ai? Ai?”Trương Minh Hiên sợ hãi kêu lên, giậm chân nhảy về phía Lý Thanh Nhã ôm nàng.

Lý Thanh Nhã đưa tay đỡ trán Trương Minh Hiên, không vui nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Trương Minh Hiên khẩn trương chỉ vào cái hồ nước, lắp bắp nói: "Có... có ma! Ta vừa mới nhìn thấy một cái bóng trắng trong nước."

Lý Thanh Tuyền khinh bỉ nói: “Ây da! Một tên tiểu quỷ có gì phải sợ, ngươi là tu sĩ đó!”

Trương Minh Hiên sững sờ. Đúng đó! Ta là tu sĩ. Trong tay hắn hiện ra một cây Phệ Hồn Bổng, khói đen mờ ảo xung quanh thân người, dũng khí liền lớn hơn mấy phần, giống như quỷ tới cũng không cần sợ.

Ô ô ô! một trận âm thanh xuyên qua ngõ hẻm, Lý Thanh Nhã nghiêm trọng nói: “Đến rồi, mạnh hơn ta tưởng tượng đấy.”

Lý Thanh Tuyền hưng phấn nói: “Thật sao? Muội muốn xem thử là thứ gì có thể ở trong phạm vi cửa Hoàng Thành mở một cái Tiểu Động Thiên.”

Trương Minh Hiên nghe cuộc đối thoại của họ, hồn phách bay tứ phía. Là thứ gì tới?Sao ta lại không nhìn thấy? Chân lại bước tới gần Lý Thanh Nhã mấy bước.

"Ha ha ha! Hôm nay lại có tới ba đứa con nít đến đây."Một bóng người toàn thân phủ hắc bào, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt ba người, phản chiếu dưới ánh trăng một cái bóng mờ kéo dài.

Trương Minh Hiên giật nảy mình, nhưng trong lòng lại yên ổn mấy phần. Có bóng, không phải quỷ! Còn may, còn may!

Tên áo đen nhìn Trương Minh Hiên nói: “Lục ma nói, ngươi muốn gia nhập chúng ta?”

Trương Minh Hiên lắc đầu liên tục nói: "Không, không có chuyện đó. Ta cũng không quen biết các người. Lục Ma gì chứ, ta căn bản còn chưa gặp qua.”

Tên áo đen cười ha hả nói: “Tiên không đáp ứng cho ta, ta cầu ma, là ngươi nói đúng không? Nói rất hay. Tiên Phật đều là ngụy quân tử, chỉ có Ma tộc chúng ta thoải mái. Cầu xin ta đi! Ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi.”

Trương Minh Hiên sửng sốt, nhất thời muốn khóc. Không phải chỉ là tùy tiện nói một câu, nhiệt huyết một phen sao? Sao lại có thể chọc tới Ma tộc các người được? Hơn nữa, Đông Phương Ma tộc các người nói chuyện giống hệt ác ma Tây Phương vậy!

Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Ây da! Hắc quỷ, có phải là ngươi quên chúng ta rồi không?”

Tên áo đen cười quác quác một cách quái dị, nhìn về phía Lý Thanh Tuyền nói: “Nha đầu thật to gan, ta rất thích.” Lời còn chưa dứt thì ầm một tiếng, tên áo đen như một viên đạn pháo bay ra ngoài, đập xuyên qua một căn phòng, ngã vào trong đống phế tích. Lý Thanh Tuyền duy trì trạng thái xuất chưởng đứng nguyên tại chỗ, nắm tay béo múp míp trông dễ thương vô cùng.

Trương Minh Hiên theo bản năng sờ lên ngực, khóe miệng co giật hai lần. Chính là như vậy, lúc trước nàng ấy cũng là đánh bay mình như vậy đấy.

Tên áo đen phóng bay lên trên, nhìn xuống Lý Thanh Tuyền vui vẻ nói: “Chân Tiên! Cạc cạc cạc! không thể không nói các ngươi ẩn giấu rất tốt, ta cũng không phát hiện.Vốn cho rằng đây chỉ là một trò chơi nhỏ, không ngờ lại là một bữa tiệc lớn."

Lý Thanh Tuyền giậm chân hét lớn: “Bữa tiệc cái đầu quỷ lớn nhà ngươi.” Nàng giậm chân một cái lên mặt đất, một trận đại địa chấn ầm ầm, cơ thể bé nhỏ bay phóng lên trời, một chưởng đánh vào tên áo đen.

Tên áo đen vung tay áo một cái, một luồng ánh sáng đen quét qua. Lý Thanh Tuyền liền tức khắc bay từ trên không trung xuống, va đập mạnh vào mặt đất. Bụi đất tung bay, phòng ốc run chuyển, mặt đất chấn động, hồ nước nổi sóng cuồn cuộn.

Trương Minh Hiên lảo đảo một cái, loạng choạng chạy tới hai bước, nắm lấy một nhánh cây cố gắng đứng thẳng người lên. Một cánh tay từ phía sau giơ ra, đỡ lấy cơ thể của Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên cảm kích nói: "Cảm ơn!"

Một âm thanh thanh thúy truyền đến: “Không cần khách sáo. Công tử, người dẫm lên cơ thể của ta rồi.”

Trương Minh Hiên sững sờ, là ai đang nói chuyện?Hắn giật thót mình, lộn nhào phóng về phía Lý Thanh Nhã, hoảng sợ kêu lên: “Quỷ!”