Chương 70: Sa mạc kịch chiến

Hoang vu cùng nóng bức, tất cả ở đây chỉ có cát và cát, cát lấp thành đồi thành dốc. Màu vàng sẫm trải rộng khắp mọi nơi, khô khan khắc nghiệt, tưởng chừng có thể vùi lấp tất cả hy vọng của con người nếu ngang nhiên dám dừng chân đứng lại. Đôi lúc, vài cơn cuồng phong kéo qua, cuốn tung, hình thành những cơn lốc mù mịt, che mờ tầm mắt, xóa sạch những dấu chân của những kẻ đang lang thang, vật vờ mệt mỏi.

Từ xa nhìn đến, giữa mênh mông cát vàng, ẩn hiện trong đó ba thân ảnh được lớp màng quang tráo kim sắc bao phủ.

Lại gần hơn sẽ thấy được, hóa ra đây là Tam Tinh Ma Phỉ xú danh chấn động gần đây.

- Vừa đi ra khỏi vùng băng tuyết, lại lạc đến hoang mạc này, thật khó hiểu, rốt cuộc nơi này lại là đâu cơ chứ? - Triệu Thanh hằn học ca thán.

- Có cảm giác chúng ta đang đi sâu vào Quỷ Bảo! – Yến Nhất Phi không chắc chắn lên tiếng.

Cạnh đó, Tiểu Thần ngồi xổm xuống, vốc lên một mớ cát, cảm nhận sự khô khốc trên tay, thình lình nhãn mục hắn bất chợt lóe lên, ẩn hiện bảy vệt sáng chạy ngang tròng mắt, chăm chú quan sát hồi lâu mới khẽ nói.

- Là thật, tất cả không phải ảo ảnh, ta hình như mơ hồ đoán được rồi!

Vừa dứt lời, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh mắt chớp động liên hồi.

- Ngươi đoán được? – Triệu Thanh nghi hoặc hỏi.

- Các ngươi xem trên đó... Nhớ vận dụng “Pháp Nhãn”!

Mặc dù cả hai chẳng biết tên tiểu từ này muốn chơi trò gì, tuy nhiên, bọn hắn cũng không nghi ngờ, lập tức thuận theo lời nói, đôi mắt nhất thời lập lòe liệt diễm, cùng lúc nhìn lên.

Bất giác Yến Nhất Phi bật thốt.

- Đây... Trên đó không phải tầng thứ hai khi chúng ta mới vào?

Bên cạnh hắn, Triệu Thanh ngơ ngác, bỗng nhiên nói.

- Chỗ kia... Các ngươi xem, đó là lúc ta đau đớn vì không lấy được bảo vật, mặt đất ở đó cư nhiên còn in dấu tay của ta cào xuống?

- Đúng vậy, đây có thể là “bên dưới” những tầng của Quỷ Bảo! Các ngươi để ý đoàn ánh sáng, sáu màu sắc khác nhau kia xem?! - Tiểu Thần gật đầu, thần tình nghiêm túc hướng về một nơi khác, cách đó không xa.

- Cái đó là gì, trước đây chắc chắn không có! – Yến Nhất Phi nhìn đến nơi Tiểu Thần vừa ra hiệu, khẳng định một câu.

- Lão Lam từng nói, đó là mốc thời gian chúng ta còn có thể thâm nhập vào Quỷ Bảo! Sáu ngày! Chúng ta còn sáu ngày, hết thời gian, nơi này sẽ biến mất. Còn chuyện phía sau ta không rõ!

Tiểu Thần thản nhiên nói, đồng thời cười cười nhìn đến hai tên bên cạnh.

Cùng lúc cả hai đồng dạng quay sang, ánh mắt không chút che giấu sự hưng phấn. Sáu ngày làm thổ phỉ, nghĩ đến tài phú cũng đủ khiến cho tên nào tên nấy mặt mày muốn nở hoa, miệng cười toe toét.

Ở đây bọn hắn hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, với cặp “Pháp Nhãn”, Triệu Thanh cùng Yến Nhất Phi hầu như có thể nhìn thấu bất cứ thứ gì ẩn giấu, thậm chí nằm sâu dưới ba trượng bên dưới lòng đất, tất cả đều hoàn toàn rõ ràng như để ngay ngắn trước mặt.

Chẳng những thế, hiện tại bên trong cơ thể cả hai, nghiễm nhiên có một cỗ khí lực dạt dào, cứ đôi lúc lại chực chờ sôi lên, vươn mình, tựa hồ ẩn nấp lâu ngày muốn nhảy ra phá tan xiềng xích tìm kiếm tự do.

Loại lực lượng này chỉ có thể hình dung như Thần Lực, một chữ thôi, mạnh, mạnh kinh khủng, không có chút xíu gì năng lượng Nguyên tố hay giống với Nguyên khí trong cơ thể, ngược lại, nó càng giống như sức mạnh cơ bắp bình thường. Thế nhưng, cho dù là vậy, trong lần đầu tiên Yến Nhất Phi sử dụng để hạ sát ba tên đệ tử Bách Thư Môn, hắn đã thực sự kinh hãi không thốt thành lời.

Trên cơ bản, Đoạt Nguyên viên mãn so với bát tầng đỉnh chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới, cái gọi là viên mãn bất quá cũng chỉ là bước thăng hoa của tầng thứ chín, trước khi tiến cấp vào Tinh Đấu giai. Không thể có chuyện trong nháy mắt diệt sát cùng lúc cả hai tên bát tầng đang trong tư thế phòng thủ, còn bắt sống thêm một tên thất tầng, thực tế điều đó hoàn toàn là bất khả thi.

Tất cả chính nhờ vào cỗ Thần Lực đang chảy xuôi dưới từng thớ thịt của Yến Nhất Phi, trong chốc lát bùng nổ, nâng cao tốc độ di chuyển đến mực tận cùng, trở thành đòn công kích mang tính hủy diệt, mới khiến hai tên kia chưa rõ chuyện gì, đành ôm hận hóa thành hai đống thịt nát.

Về phần Triệu Thanh cũng không khác bao nhiêu, cách đây mấy canh giờ trước, hắn cũng có thể trong nháy mắt biến mất, lại đột ngột xuất hiện, đơn giản ngắt rụng đầu một tên Thiên Nguyệt Tông đệ tử. Chính lực lượng chưa biết tên đã giúp thân thể hắn như chiếc lò xo nén chặt, thình lình bung lên, tạo ra sức bật nhanh hơn cái nhìn của kẻ khác, thực chất hoàn toàn chẳng có chuyện hắn biến mất nhờ thuật pháp hỗ trợ.

Chưa kể, Tiểu Thần lại có khả năng xem xét các biến hóa càng phức tạp hơn, những ảo ảnh lừa dối hay còn gọi là huyễn thuật, tất cả đều khó tránh khỏi nhãn mục của hắn. Đồng dạng, từ ánh mắt hắn ta, nếu muốn có thể phát huy ra khả năng nhiếp hồn, kẻ nào nhìn đến hầu như sẽ trở nên mơ hồ ngẩn ngơ trong thoáng giây, tạo thành cơ hội cho Tiểu Thần áp sát. Điển hình là hai tên đệ tử Diệp gia, lúc còn đang ngơ ngác đã lãnh trọn hai thạch chùy vào đầu.

Tuy nhiên, nói thì nói như vậy, cũng không có nghĩa bọn hắn vì nhận được loại sức mạnh này mà trở nên kích động, rồi dựa vào đó trở nên tự phụ, xem thường đối phương. Trái lại, lúc này đây, Yến Nhất Phi còn có chút tâm tư buồn phiền khó nói.

- Triệu Thanh, ngươi có cảm giác từ khi vào đây, “năng lực” mới của chúng ta... Hình như yếu bớt đi một phần hay không? – Yến Nhất Phi đột nhiên hướng về Triệu Thanh cất giọng.

- Hóa ra ngươi cũng cảm thấy. Ta còn tưởng chỉ mình ta mới bị như vậy! – Triệu Thanh nhún vai, thản nhiên nói.

- Không phải là vào địa phương này, ta nghĩ thời gian chúng ta lưu lại nơi đây còn bao lâu, mới là nguyên nhân ảnh hưởng chân chính! – Tiểu Thần nhẹ vân vê mấy hạt cát trên tay, lên tiếng.

- Cũng có khả năng! – Yến Nhất Phi có chút luyến tiếc, không nỡ, miệng thì thầm.

- Được rồi, chung quy cái gì không phải của bản thân, hà tất cưỡng cầu! – Triệu Thanh thờ ơ, bắt chéo tay sau đầu ngẩng mặt lên cao cười to, thanh âm sang sảng không có chút cảm giác mất mát. Tựu chung chính là tâm lý nhẹ nhàng như lông hồng.

Đang khi cả ba còn thảo luận, đột nhiên văng vẳng, xen lẫn trong âm thanh của từng đám cát vàng lao xao trong gió, từ xa vọng đến những tiếng động ầm ầm, dường như có kẻ nào đang giao đấu vô cùng kịch liệt.

Liếc qua nhau, đồng thời gật nhẹ, khóe miệng cười nham nhở, ba tên như u linh nhoáng lên, biến mất.

- ----o0o-----

- Hừ! Lãnh Sương, giao vật đó ra đây, nhìn vào mặt mũi đại sư huynh của ngươi ta có thể tha cho con đường chết!

- Khốn kiếp, Hiên Viên Linh Nhất, ngươi không ngờ thu nạp hai loại Thiên Tuyệt Khí, không sợ tham lam quá tự nổ tung hay sao?

- Nổ tung? Người khác sợ hãi, ta đây đã bao giờ sợ!? Muốn thành nghiệp lớn, há có thể để ý sinh tử tầm thường?

Trên bầu trời, lơ lửng hai thân ảnh đang không ngừng đuổi giết lẫn nhau.

Đôi chút lại xẹt qua từng đợt khí lãng như đao mang, chém xuống mặt cát, nổ tung đì đùng tạo thành những hố sâu mấy trượng. Bất quá, chỉ chưa đến mấy hơi thở, những hố sâu lại được lấp đầy bởi những trận gió cát kéo đến, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ.

Lãnh Sương lúc này có chút chật vật, quần áo đôi chỗ đã bị xé rách, lộ ra làn da trắng ngần bên dưới, ẩn hiện còn thấy được từng tia máu đang âm ỉ thấm dần ra bên ngoài.

Trên tay nàng nắm chặt Pháp khí Thanh Trúc Bút, liên tục huơ lên, mỗi nét họa trong không trung, nơi đó lập tức xuất hiện hư ảnh từng phiến đá che chắn trước cơ thể.

Đối diện, hai tay Hiên Viên khu động cặp Lưu Tinh Song Chùy như cuồng phong loạn vũ, không ngừng chấn cho hư ảnh thạch bích* vỡ nát, dư lực kích thẳng đến phần bụng của Lãnh Sương, khiến năng liên tục lui về phía sau, cả thân người gập hẳn xuống, máu tươi tràn quanh khóe miệng.

(*Thạch bích: bức tường đá)

Vẫn chưa hết, nếu tận lực quan sát kỹ, rõ ràng ngay sau lưng gã Hiên Viên kia, không ngờ còn xuất hiện bóng dáng một thanh Loan Đao trong suốt, hình hài tựa như vầng trăng khuyết, âm thầm ẩn nấp trong không trung, cứ cách vài nhịp, loan đao rung nhẹ, từ đó đột ngột bắn ra hai luồng đao ảnh nhập nhằng cùng gió cát, chém xuống thân mình Lãnh Sương.

Tuy nhiên, nàng cũng không phải hạng người thích chịu trận mà không phản kháng, cười gằn, bỗng nhiên tay trái lật lại, hốt nhiên cùng lúc xuất hiện hai tấm phù lục tử quang lập lòe. Chính là trung cấp phù Nhất Tâm Lôi.

- Vẫn còn phù lục? Ha ha! – Hiên Viên Linh Nhất ha hả cười lớn, ánh mắt xem thường không có chút sợ hãi.

- Nếm thử rồi hẵng cười! – Lãnh Sương chẳng dông dài, phất tay đến phía trước.

Hai tấm phù đột ngột chớp động, hóa thành hai lôi tiễn sáng rực, vang lên âm thanh xoèn xoẹt, nhằm hướng Hiên Viên lao thẳng.

Chỉ thấy giữa bầu trời, bất chợt nhoáng lên hai tia sáng tử sắc cắt ngang không trung, như hai điện xà uốn mình rít lên từng tràng rung động.

Lập tức Hiên Viên Linh Nhất hơi lui về một bước, trước mắt hắn thình lình hiện ra một tấm chắn kim loại đen đúa, chính giữa còn khắc một đồ án mặt quỷ bốn sừng hai nanh.

Ầm... Ầm...

Hai tia tử lôi như hai mũi tên vừa chạm vào tấm chắn, chỉ kịp thời tạo thành chấn động nho nhỏ, chưa tạo ra bất kỳ sức công phá nào, bỗng dưng đồ án mặt quỷ khẽ nhúc nhích, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền bất ngờ mở ra, há miệng nuốt luôn lôi điện. Ngay sau đó, tất cả trở nên yên ắng, mặt quỷ cũng trở lại hình dáng ban đầu.

- Ha ha! Thế nào Lãnh Sương tiểu muội, còn tài cán gì, trổ ra hết ta xem? Nếu không, ngoan ngoãn giao ra, sau đó theo ta về Thiên Nguyệt Tông! Cam đoan ta sẽ để nàng có một cuộc sống an ổn! Càng không thiếu sự hoan lạc... Ha ha!

- Nằm mơ! – Lãnh Sương âm trầm, đoạn cười nhạt, nói.

Mặc dù bề ngoài nàng nhìn như thờ ơ với tình trạng đang diễn ra, thế nhưng tận đáy lòng đã bắt đầu có cảm giác sợ hãi đang dần nhen nhóm.

Trước cảm giác bất lực, cận kề sống chết, cận kề tôn nghiêm sắp bị xâm hại, kẻ nào dám nói là bình tĩnh?

Nàng không thể nào ngờ đến, tên Hiên Viên này lại ẩn giấu sâu như vậy, cư nhiên đã tụ tập đến hai loại Thiên Tuyệt Khí trong cơ thể, lại còn quỷ kế đa đoan, bảo vật khắp người.

Đồng đạo đều nói, Thiên Nguyệt Tông là một đám nhà giàu, hôm nay nàng đã nhận thức rõ, là sâu sắc nhận thức.

Cái gì gọi là bó tay bó chân, cái gì gọi là nghẹn một họng tức giận, cái gì gọi là ức chế đến cực điểm. Chính là vào thời khắc đối chiến với đám Thiên Nguyệt Tông liền có thể hình dung.

Ngươi có phù lục trung cấp công kích, hắn sẽ lôi ra hai phù lục trung cấp phòng thủ, dù là hạ phẩm hay trung phẩm sẽ đồng dạng tùy cơ mà ứng đối. Người lôi ra hai tấm, hắn sẽ dùng bốn tấm đấu lại, thủy chung đây là dùng tiền để đập chết ngươi.

Bất quá, sau lời nói, Lãnh Sương cắn chặt răng, hít một hơi thật mạnh, đoạn gằn lên từng chữ.

- Tốt! Ta giao cho ngươi, thế nhưng... Hừ! Đừng hòng nghĩ tới chuyện khác, cùng lắm cá chết lưới rách!

Thật ra giọng điệu khi nhục Lãnh Sương cũng chỉ là biện pháp Hiên Viên Linh Nhất muốn nàng ta cân nhắc, vật trong tay nàng mới là quan trọng với hắn. Lúc này nghe thế, gương mặt gã nhất thời giãn ra, cười cười.

- Được, giao ra đây, ta lập tức quay lưng bỏ đi! Giữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Dù sao Bách Thư Môn cùng Thiên Nguyệt Tông nói sao cũng coi như đồng khí liên chi*, chém giết lẫn nhâu thật không phải biện pháp...

(*Đồng khí liên chi: thành ngữ ám chỉ việc thân thiết giữa anh chị em cùng gia đình).

- Cho ngươi! – Lãnh Sương không dông dài, vung tay ném về phía Hiên Viên một vật hình cầu trong suốt, nhìn kỹ bên trong thấy được một đám bạch vân ngũ sắc lượn lờ.

Đưa tay bắt lấy, Hiên Viên Linh Nhất thần tình không giấu nổi sự hưng phấn. Ngẩng mặt lên trời cười lớn.

- Ha ha! Ha ha!

Mặc dù không rõ thứ đó là gì, tuy nhiên nhìn đến tâm tình đang cực kỳ cổ quái của gã, thoạt nhìn có vẻ như gã Hiên Viên nhận thức được vật đó, trong đáy mắt Lãnh Sương bất chợt nảy sinh sự nghi hoặc nồng đậm.

Lúc đầu, vật này từ tay một gã sư đệ chạy bán sống bán chết đem đến trước mặt cho nàng, bất ngờ hơn, ngay sau lưng tên sư đệ kia, chính là sự đuổi giết không tha của Hiên Viên Linh Nhất.

Rốt cuộc, không tránh khỏi một tràng chém giết xảy ra, có điều do Lãnh Sương thực không phải đối thủ của gã, nên vừa đánh vừa chạy mới xông đến tận nơi đây.

Nhưng mà, nàng có suy nghĩ thêm bao nhiêu, cũng không thể đoán ra được điều gì, cho nên hiện tại, nàng cũng mặc kệ mối ngờ vực ấy, âm thầm lui lại, đang tính toán rời khỏi.

Đột nhiên.

- Chậm đã! – Hiên Viên Linh Nhất mở miệng.

- Ngươi! Ngươi muốn nuốt lời? Hừ! Tưởng lão nương không đi được sao?

Lãnh Sương cười nhàn nhạt, chuyện đồng cấp cho dù kẻ khác có mạnh hơn, thì ở cảnh giới Đoạt Nguyên làm gì có chuyện nháy mắt thuấn di* để ra tay ngăn cản, trước đây tên Lê Phương Nam cũng chính là dựa vào điều này mới thoát khỏi tay nàng, bản thân nàng cũng là vô lực cản trở.

(*Thuấn di: một động tác nhanh hơn dịch chuyển tức thời, cơ bản mình chưa tìm ra từ nào có cùng ý nghĩa để thay thế, tạm thời trong truyện Thần Thoại vẫn sẽ xuất hiện cụm từ này)

- Ngươi muốn đi, lúc bình thường ta thật không cản được, thế nhưng, từ động tác chấp nhận giao ra đồ vật, đã tố cáo ngươi... Ngươi đã sắp cạn kiệt Nguyên khí! Ha ha! Nếu không, việc gì ngươi phải làm như thế!?

Hiên Viên Linh Nhất càng cười càng dữ tợn, nét mặt đôi lúc biến thành đỏ au, đôi lúc lại trắng bợt như kẻ bệnh hoạn sắp chết.

Lãnh Sương hốt nhiên giật mình, trợn mắt không nghĩ đến một phút lơ là làm ra hành động khinh suất, để đối phương nhìn thấu bản thân đã sức cùng lực kiệt.

Thật ra những chuyện như vậy, thường sau khi chém giết ít người để tâm, một là giao ra sau đó rời đi, hai là giao ra sau đó lật lọng tiếp tục chém giết. Rất ít kẻ có thể nhìn thẳng vào chuyện, nguyên nhân vì sao phải hai tay dâng lên, khi lực lượng chênh lệch không đến mức như trời với biển.

Còn chưa hết thảng thốt, Lãnh Sương không kịp làm ra động tác chuẩn bị, bất thình lình gã Hiên Viên rống lên, gương mặt tưởng chừng đang hưng phấn đỏ lên của hắn, đột nhiên xuất hiện ảo ảnh mặt quỷ bốn sừng hai nanh, chính là đồ án bên trên tấm chắn kim loại ban nãy.

Ảo ảnh liên tục chớp nháy, thay thế vào khuôn mặt của gã, cứ luân phiên thay đổi, lúc cười dữ tợn, lúc âm trầm đảo mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Sương.

- Đoạt xá? – Lãnh Sương hét toáng lên.

Đôi chân đạp mạnh vào không khí, dồn hết sức lực chẳng còn bao nhiêu, Lãnh Sương như tên bắn, vọt ra bên ngoài mười trượng, đồng thời phun mạnh một ngụm máu tươi, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch của nàng, lúc này đây càng trở nên xanh xao. Lảo đảo thân hình, cố gắng đạp chân lên Thanh Trúc Bút, lướt đi không dám quay đầu, tựa hồ như chiếc lá đang phất phơ, trong từng cơn cuồng phong giữa sa mạc mênh mông, cảm tưởng có thể rơi xuống bất cứ khi nào.

Phía sau, Hiên Viên Linh Nhất cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, đôi mắt bình thường hiện tại đã hóa thành màu bích lục âm u. Nhe răng cười khằng khặc, thân hình nhoáng lên, đến khi xuất hiện trở lại đã ở trước mặt Lãnh Sương.

- Tiểu nương tử, đi đâu mà vội!