Chương 100: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong tay nàng không có công pháp tu luyện nguyên lực Thổ, chỉ là lờ mờ cảm thấy, nếu nàng ở trong hoàn cảnh nguyên lực nồng đậm tu luyện những thuộc tính khác như vậy, chỉ có thể tu luyện đến một nửa cấp, kinh động Nam Cung Ngộ sẽ không tốt.

Động tĩnh của Nguyên Tướng lên Nguyên Vương không phải lớn bình thường, nhất định có thể kinh động đến Nam Cung Ngộ, Lăng Kỳ Tuyết đành phải tùy tâm tùy tính tu luyện nguyên lực Thổ, tự nghĩ an ủi mình: Mặc dù không có công pháp, nhưng thắng ở nơi nguyên khí nồng đậm này, nếu tu luyện mấy lần, nói không chừng nguyên lực thuộc tính Thổ có thể đuổi theo những nguyên lực thuộc tính khác.

Lăng Kỳ Tuyết cố gắng áp chế hô hấp của mình, liên tiếp mấy ngày, Nam Cung Ngộ cũng không phát hiện có người đang theo dõi hắn, mà Lăng Kỳ Tuyết cũng không chút nào chú ý đến, phía sau cách nàng trăm mét, một bóng dáng màu đen như hình với bóng đi theo nàng.

Ước chừng đi được năm ngày, ánh mắt mở to trong sáng, đến cuối rừng rậm.

Cuối rừng rậm là một đoạn sườn đồi, cao chót vót, bên trên hiện đầy bộ xương quái dị, một số tiểu hoa tiểu thảo không biết tên ở trên vách đá đón gió đung đưa.

Nam Cung Ngộ đi đến phía sau một tảng đá quái dị khổng lồ, sau tảng đá có một cửa động tối đen.

Lúc Lăng Kỳ Tuyết đi đến đã không thấy bóng dáng của Nam Cung Ngộ, đoán chừng đã đi trước vào chỗ sâu trong động rồi.

Từ trong nạp giới lấy ra một viên đan dược có thể loại trừ độc chướng nuốt xuống, Lăng Kỳ Tuyết cũng đi vào động.

Nếu là mộ của cường giả Viễn Cổ tọa ra, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều là thời kỳ viễn cổ để lại, nói không chừng cỏ dại ở dưới chân một gốc cây tầm thường cũng là vật kịch độc.

Trước tiên ăn thuốc giải đã, tránh cho lát nữa luống cuống tay chân.

Lăng Kỳ Tuyết mới đi vào, một bóng dáng màu đen như âm hồn u ám, lặng yên không tiếng động đi theo vào.

Thạch động rất sâu, người đi vào bên trong, tiếng vọng của bước chân rất lớn, Lăng Kỳ Tuyết phóng kinh công đến cực hạn, không để cho bước chân phát ra một chút tiếng vang.

Âm Phong Trận, thỉnh thoảng từ chỗ sâu trong động truyền đến một tiếng vang kỳ lạ, người nhát gan đoán chừng đã sớm quay đầu mà chạy rồi.

Lăng Kỳ Tuyết nhớ lúc càn quét bảo khố Lăng gia, bọn họ đã lấy dạ minh châu trên trần để chiếu sáng xuống, tìm trong thế giới hỗn độn, thật đúng là tìm được, ngay lập tức cầm ở trên tay.

Dạ minh châu ra tay, trong động nhất thời sáng lên.

Tiếp theo dạ minh châu phát ra ánh sáng trong, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết đã thấy rõ, cái thạch động này là một thạch động tự nhiên, bên trong có nhiều măng đá nhiều màu diễm lệ đứng sừng sững, thạch nhũ xinh đẹp treo ngược ở trên trần, đối lập với măng đá hình thành ở phía dưới, như hai đội ngũ đang chiến đấu, xung đột vũ trang, dạ minh châu chiếu sáng ở phía trên, hiện ra từng tia sáng năm màu.

Lăng Kỳ Tuyết đi