Chương 105: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Khi hắn nhảy lên đỉnh đầu Dư Ly, Dư Ly đã phát hiện ra hắn, đầu khổng lồ lắc lư một vòng, muốn dùng lắc lư kịch liệt để hất hắn xuống.

Áo choàng đen thuận thế nhảy xuống, chạy trốn rất nhanh, mà khi Lăng Kỳ Tuyết thấy hắn nhảy lên trên đầu Dư Ly để thu hút sự chú ý thì chủ động chạy đi.

Thầm khen tay chân của áo choàng đen này lưu loát, nếu chậm một giây, đoán chừng nàng cũng không chịu nổi nữa!

Áo choàng đen chạy về phía Lăng Kỳ Tuyết, đuổi theo nàng đồng thời phù lôi bạo nổ tung.

"Ầm!" Áo choàng đen nhảy một cái, bảo vệ Lăng Kỳ Tuyết thật chặt ở phía dưới.

Âm thanh lớn chấn đắc lăng kỳ tuyết cảm thấy màng nhĩ cũng phá, cũng không biết vào thời điểm mấu chốt bảo vệ nàng đấu bồng đen ra sao.

Áo choàng đen đứng dậy, Lăng Kỳ Tuyết cũng theo sát đứng dậy, ân cần hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao!" Áo choàng đen gật đầu một cái, giọng nói có chút khàn khàn.

Lỗ tai của hắn cũng bị ảnh hưởng, không nghe rõ Lăng Kỳ Tuyết nói gì, nhưng đoán chừng là quan tâm, ngay lập tức khẳng định.

Lăng Kỳ Tuyết đứng lên, đi về phía chỗ Dư Ly, Dư Ly không có sừng chính là một con cọp bị nhổ răng, chỉ có thể mặc cho nàng xâu xé.

Nhìn Dư Ly mềm nhũn nằm dưới đất, lại sinh ra nhiều thương hại.

Chỗ sừng trên đỉnh đầu của nó bị một lỗ máu to thay thế, sừng đã bị nổ thành mảnh vụn, tan tác rơi xuống mặt đất, máu từ lỗ tai của nó không ngừng dừng lại.

Hình thể của nó quá lớn nên lượng máu rất dồi dào, dẫn đến máu chảy ra như là một sông máu nhỏ, chảy xuống chân nó, chiếu đỏ cả căn phòng.

Đôi mắt to như bánh xe cũng là buồn bã hơi cụp xuống, một giọt nước từ hốc mắt của nó rơi xuống.

Một phút trước nó vô cùng phách lối kiêu ngạo hung ác muốn giết nàng, sau một phút, vận mệnh của nó đã bị nàng và áo choàng đen nắm trong lòng bàn tay.

Điều này làm cho Lăng Kỳ Tuyết nhớ lại lúc mình mới vừa xuyên đến, ở thế kỷ hai mốt, nàng đã từng ngang ngược như vậy, cho đến khi xuyên qua, trở thành đồ phế vật, mình không thể nắm số phận trong lòng bàn tay, trong lúc lơ đãng, nước mắt ướt cả khuôn mặt.

Đang ở lúc Lăng Kỳ Tuyết tiếp tục nghĩ Dư Ly này đáng thương thì áo choàng đen phát hiện nàng có cái gì không đúng, ngón cái và ngón trỏ ở chỗ sống mũi của nàng búng tay một cái, Lăng Kỳ Tuyết cả kinh tỉnh lại.

Ngũ Hành Kiếm chỉ một cái, đâm vào mắt của nó.

Mặc dù thú này mất đi lực chiến đấu, nhưng vẫn có thể mê hoặc lòng người, nàng thiếu chút nữa thì gặp nó nói, nếu không phải là áo choàng đen