Chương 117: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Năm nay nàng mười bảy tuổi, mười bảy tuổi là Nguyên Vương, nhìn khắp cả Nam Lăng quốc, cũng tìm không ra người thứ hai.

Cộng thêm Lăng Kỳ Tuyết vốn có danh xưng là phế vật, nàng đã cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết chỉ bình thường mà thôi, nữ tử khủng bố trong miệng Nam Cung Kình cũng chỉ là đầu cơ trục lợi, hơn nữa, nàng cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết dám lớn lối như vậy, nhất định là Lăng Nhạc ở sau lưng giở trò, muốn mượn Lăng Kỳ Tuyết nhiễu loạn kỷ cương, đoạt giang sơn của Nam Cung thị nàng.

Nếu Lăng Kỳ Tuyết biết những thao thao bất tuyệt kia trong đầu Nam Cung Anh, nhất định sẽ bội phục não của nàng có ý nghĩ kỳ lạ, Logic như vậy cũng có thể nghĩ ra được, quả thực là thần Logic!

Sau khi đẩy Nam Cung Kình ra, Nam Cung Anh không nói hai lời vung tay đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Nô lệ xung quanh bị Nam Cung Anh mạnh mẽ ra tay dọa sợ, từng người một hét lên tránh ra ngoài, nhưng mà tất cả bọn họ bị trói ở trên một xích sắt, không gian để trốn về sau cũng không lớn, cũng rất nhiều người chấp nhận nhắm mắt lại, hi vọng không bị chết quá thảm.

Nam Cung Anh tu luyện là nguyên lực thuộc tính Hỏa, Lăng Kỳ Tuyết chỉ nhẹ nhàng thi triển Thủy Độn đánh tan nguyên lực Hỏa của nàng.

Ở trong phòng chật hẹp này, một khi hỏa hoạn bộc phát, những nô lệ này bị trói ở trên một cây xích sắt, thương vong có thể là một trăm phần.

Nam Cung Anh đây là tổn hại tính mạng vô tội, nàng ghét nhất chính là loại người này, tự cho là đúng cao cao tại thượng, thật ra thì nếu mất đi thân phận gia tộc mang đến, nàng cái gì cũng không còn.

Mười bảy tuổi là Nguyên Vương, thực lực của Nam Cung Anh ở trong tông môn cũng coi như là nổi trội trong đồng lứa, nhưng một kích của nàng lại bị Lăng Kỳ Tuyết nhẹ nhàng hóa giải, sửng sốt: Chẳng lẽ là mình không có xuất ra toàn lực, Lăng Kỳ Tuyết chỉ là may mắn?

Nam Cung Anh nhanh chóng thi triển chưởng thứ hai, Lăng Kỳ Tuyết vẫn như cũ nhẹ nhàng hóa giải.

Lần này, sau khi Lăng Kỳ Tuyết hóa giải chưởng phong của nàng ta, đã chủ động xuất kích.

Không gian ở đây quá nhỏ, nếu mà tùy tiện dùng nguyên lực thuộc tính Hỏa, tất cả nô lệ vô tội sẽ bị liên lụy, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ hồi lâu không dùng đến Huyệt Vị Hóa Khí Pháp.

Lần trước dùng đến Huyệt Vị Hóa Khí Pháp, là mới vừa xuyên qua đúng lúc đã xuống tay với Lăng Kỳ Liên.

Không cần hồi lâu, Lăng Kỳ Tuyết lại một chút cũng không có không quen, bóng dáng như quỷ mị bay về phía Nam Cung Anh, tay thon điểm các nơi ở trên người nàng.

Để cho Nam Cung Anh tức giận chính là, mặc kệ nàng tránh về phía bên nào, cũng chạy không thoát khỏi "Ma Thủ" của Lăng Kỳ Tuyết.

Đánh không lại, chạy không thoát, nàng đành phải mang thân phận của mình ra, cố gắng áp chế Lăng Kỳ Tuyết: "Đáng chết, ngươi lại sờ bản công chúa, đợi bản công chúa trở về bẩm báo phụ hoàng, nhất định sẽ bắt ngươi lại để cho các tướng sĩ lột sống!"

Kể từ tiến vào tông môn, mặc kệ ở trong tông môn, hsy là ra khỏi tông môn trở lại thế giới thế tục, nàng đi đến chỗ nào mà không phải được mọi người khen ngợi và tôn kính.

Nhưng,