Chương 119: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mọi người nhìn như là con chó chết ngã ở cửa biệt viện nhỏ, Lục Sa đành phải ra lệnh cho môn đồ đứng ở phía sau cửa ném bọn họ ra ngoài đường, tránh cho ô nhiễm cửa của biệt viện nhỏ.

Đợi đến khi Nam Cung Anh bị ném ra đường cái, Nam Cung Kình mới thong thả đi đến, dẫn người nâng nàng trở về.

Buổi sáng mới cứu nàng trở về, đau lòng đến ngay cả ăn cơm hắn cũng không nỡ ăn, âm thầm mời người từ phòng đấu giá Như Ngọc mang Phục Nguyên Đan cho nàng ăn, mới tốt lại, nàng lại như nổi điên dẫn người đến cửa Thiên Hoa Cung, ngăn cũng không ngăn được, Nam Cung Kình cũng chỉ có thể núp trong bóng tối, đợi nàng bị ngược đãi thương tích đầy mình thì cứu trở về lần nữa.

Lần này, có phải nên đưa nàng về Lưu Vân Tông hay không, tránh cho nàng luôn nhớ thương đến Đông Phương Linh Thiên.

Nhớ thương nam nhân khác thì cũng thôi đi, cố tình là Đông Phương Linh Thiên, làm hắn nghe thấy tên nam nhân này mà mà biến sắc.

Lục Sa ném những người này ra ngoài, mới trở về, đã thấy một nữ tử vóc dáng yếu ớt chần chừ ở cửa biệt viện nhỏ, dáng vẻ thận trọng, nhất thời giận giữ.

Thật cho rằng cửa Thiên Hoa Cung là chó với mèo gì cũng có thể đến sao!

Thận trọng trước cửa không phải là người khác chính là Y Tình, nàng dốc bao công sức mới hỏi thăm được Lăng Kỳ Tuyết ở đây, còn nghe nói Đông Phương Linh Thiên cũng ở đây, thật hưng phấn đi đến, kết quả không được đi vào đã gặp phải Lục Sa.

Lục Sa bước một bước dài tiến lên, xách cổ áo sau của Y Tình như xách con gà con, vừa định ném nàng ra, đã nghe thấy Y Tình thận trọng kêu lên: "Van xin ngươi, ta có chuyện quan trọng muốn tìm Lăng đại tiểu thư, ta......"

Y Tình ngày thường vốn yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà tái nhợt, cúi mặt xuống, một bộ dạng lã chã chực khóc, thật là điềm đạm đáng yêu, hơn nữa có thể dẫn đến ý muốn bảo vệ của nam nhân.

Lục Sa hàng năm đi theo bên cạnh Đông Phương Linh Thiên, là một tiểu xử nam đơn thuần, bị Y Tình tội nghiệp cầu xin, nên không xuống tay được nữa, buông Y Tình ra, hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Lăng cô nương."

Theo như hắn biết, Lăng Kỳ Tuyết và Lăng gia chính thức trở mặt, ở Giáo La Thành trừ Lâm Vĩnh Cửu cũng không có bằng hữu nào, tại sao lại đột nhiên nhảy ra một tiểu nữ hài tự xưng có việc tìm nàng.

Mặc dù Lục Sa thương cảm Y Tình, nhưng cơ bản nhất vẫn là duy trì cảnh giác.

"Ta......" Y Tình ấp a ấp úng: "Ta chính là Y Tình trong nhóm Lăng đại tiểu thư khi so đấu giữa người trẻ tuổi, cầu xin đại nhân tha cho ta một mạng, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Lăng đại tiểu thư."

Thuận tiện mượn cơ hội thân cận với Đông Phương cung chủ một chút, đây là lời nói trong lòng Y Tình không có nói ra.

Thỉnh thoảng Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên nói chuyện, Lục Sa đứng ở một bên dường như có nghe nói qua cái tên Y Tình này, suy nghĩ một chút, dẫn Y Tình từ cửa chính đi vào.

Lúc này Lăng Kỳ Tuyết đã tiến vào gian phòng tu luyện, với chuyện