Chương 121: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giọng của nữ tử lạnh lùng tàn khốc, dọa Tiểu Thúy quỳ xuống: "Tiểu thư, vốn tất cả đều dựa theo người phân phó đi làm, nhưng tứ hoàng tử căn bản cũng không để ý, chẳng những che chở cho Lăng Kỳ Tuyết đó, còn dọa mẫu thân của Y Tình chạy, người chúng ta mời cũng không dám đắc tội hắn, đều chạy mất dạng!"

"Đáng chết, tiếp tục đi, mặc kệ sử dụng biện pháp gì, nhất định không thể không hủy hoại hình tượng của nữ nhân kia, ta cũng không tin, nữ nhân kia bị phá hủy hình tượng, tứ hoàng tử còn có thể muốn nàng!"

Nghe lời của Tiểu Thúy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nữ tử đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vì hận ý mà vặn vẹo nghiêm trọng, vô cùng dữ tợn.

Tiểu Thúy câm như hến, ra sức gật đầu, nói chuyện cũng run rẩy: "Nô tỳ lập tức đi nghĩ biện pháp!"

"Nam Cung Anh đó muốn ồn ào thì để cho nàng ta làm, nếu nàng ta không làm được, thì giúp nàng ta tạo ra một chút chuyện cần phải làm là được, ta nhất định phải để cho tứ hoàng tử biết, nữ nhân trên thế giới này đều rất xấu xa, trừ bản tiểu thư ra, những nữ nhân khác đều chán ghét, như vậy tim của hắn vĩnh viễn sẽ bị ta nắm chặt ở trong tay!"

Nữ tử làm ra một động tác nắm tay, như tứ hoàng tử nàng nắm trong tay là một cái gì đó.

Hai nha hoàn đều lạnh run một cái, độc chiếm giữ của tiểu thư càng ngày càng nghiêm trọng, thật không biết vừa mừng vừa lo.

Nữ tử này chính là Văn Oánh Oánh ở phủ Thừa Tướng đến từ Hải Chu quốc quốc gia lớn nhất Hoằng Diệc đại lục.

......

Lại nói sau khi Lăng Kỳ Tuyết dời đến tổng bộ Thiên Hoa Cung, vẫn duy trì trạng thái không ra cổng trước không bước cổng sau, nàng chuyên tâm tu luyện nguyên khí.

Sau khi trở lại, nàng lấy bảo bối giành được ở trong bí cảnh ra phân loại tuyển chọn, còn phái người âm thầm đưa vào trong tay của Nam Cung Ngọc.

Thứ dùng được thì giữ lại, trong đó có một môn chiến kỹ nguyên lực thuộc tính Thổ—— Kim Thử Độn Thổ.

Môn chiến kỹ này tiến có thể công, lui có thể trốn, Lăng Kỳ Tuyết nhìn một cái đã thích, nhưng muốn tu luyện môn chiến kỹ này phải chờ đến khi tu vi của bản thân ở Nguyên Vương trung kỳ trở lên.

Vì để sớm ngày học được độn thổ, nàng ngày đêm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt đến Nguyên Vương trung kỳ.

Có công mài sắt có ngày nên kim, một tháng sau, rốt cuộc tu vi của nàng đã đạt đến Nguyên Vương trung kỳ.

Chỉ là, cấp bậc tinh thần lực của nàng lại chậm chạp không tiến bộ, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nóng vọi, tất cả thuận theo tự nhiên.

Sau khi đạt đến Nguyên Vương trung kỳ, Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu ngày đêm luyện tập Thổ Độn Thuật lần nữa, bế quan lần này lại là một tháng.

Thổ Độn Thuật tổng cộng có ba mươi sáu tầng, mỗi lần tiến lên một tầng, độ sâu khi độn thổ có thể nhiều hơn mười mét, mười tầng về sau, mỗi khi tiến lên một tầng, độ sâu khi độn thổ có thể tăng gấp bội, nói ví dụ như, mười tầng Lăng Kỳ Tuyết có thể trốn vào trong đất một trăm mét, nhưng đến mười một tầng, Lăng Kỳ Tuyết có thể trốn vào trong đất hai trăm mét, cứ thế mà suy ra.

Một tháng cố gắng, Lăng Kỳ Tuyết thành công tu luyện Kim Thử Độn Thổ đến tầng thứ hai,