Chương 124: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mới đi được xa khoảng mười mét, Lăng Kỳ Tuyết đã nghe thấy không khí dị động bên tai.

Kiếp trước, nàng bị người ám sát đuổi giết là chuyện thường như cơm bữa, Lăng Kỳ Tuyết nhạy bén cảm nhận được nhân tố nguy hiểm trong không khí, phản xạ có điều kiện nghiêng sang bên trái, khó khăn lắm mới tránh thoát được một công kích của nguyên lực kiếm.

Bỗng nhiên quay đầu lại, Lăng Nhạc đã đứng ở bên người Lăng Tuấn Đình, vẻ mặt tức giận, mắt trừng to như muốn ăn thịt người.

"Ngươi lại dám đả thương nhi tử của ta, ta muốn mạng của ngươi!" Lăng Nhạc vẫn nói một câu cũ, không có một câu nào mới mẻ, mỗi lần gặp mặt đều là muốn mạng của nàng, hành động thực tế chính là ông ta sử dụng nguyên lực công kích nàng.

Lăng Kỳ Tuyết nghe nhiều nên xem thường, trước kia nàng mới là Nguyên Tướng trung kỳ thậm chí thực lực thấp hơn Lăng Nhạc vậy mà cũng không giết được nàng, hôm nay cấp bậc của nàng tăng lên đến Nguyên Vương trung kỳ, cơ hội Lăng Nhạc giết chết nàng còn mỏng manh hơn.

Ngay cả như vừa mới đánh lén, ông ta cũng không phải là không thành công sao?

Ánh nắng trắng xóa, Lăng Kỳ Tuyết nhếch môi nở nụ cười trong trẻo lạnh lùng: "Nói mạnh miệng ai mà không nói được, giết ta nhiều lần như vậy, không phải hôm nay ta vẫn tốt đứng ở đây sao?"

"A!" Lăng Nhạc nổi giận, lời nói của Lăng Kỳ Tuyết đã kích động một dây thần kinh của ông, đây chính là chỗ ông tức giận nhất!

Rõ ràng mỗi một lần thiếu chút nữa đã đắc thủ rồi, lại cứ mỗi một lần, không phải chính là người kia cứu Lăng Kỳ Tuyết đi sao!

“Chỉ là lần này cung chủ Thiên Hoa Cung không ở bên cạnh ngươi, ta xem còn có ai có thể đến cứu ngươi!" Lăng Nhạc thi triển sát chiêu Hỏa Cầu Truy Mệnh lần nữa, một đại hỏa cầu đường kính một mét nhanh chóng xông về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Về tốc độ, Lăng Kỳ Tuyết sẽ không quá thua, dùng bộ pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước, thoải mái tránh công kích của Lăng Nhạc.

Sau khi thăng cấp đến Nguyên Vương, dường như bộ pháp toàn Phong Vô ảnh Cước của nàng càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn trước kia, nhẹ nhàng né tránh, Lăng Kỳ Tuyết không quên nhìn trái bầu vẽ cái gáo trả lại cho Lăng Nhạc một kích là một hỏa cầu có đường kính nhỏ hơn một chút.

Dù sao cũng là Nguyên Tôn sơ kỳ, cao hơn Lăng Kỳ Tuyết hai cấp bậc, Lăng Nhạc cũng thoải mái hóa giải hỏa cầu của Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết biết rõ lá bài tẩy của mình, cũng không còn trông cậy vào hỏa cầu có thể tạo thành tổn thương cho Lăng Nhạc, nhưng mà ông muốn hóa giải hỏa cầu cũng cần hao tốn hơi sức, vừa đúng cho Lăng Kỳ Tuyết cơ hội tấn công lần thứ hai.

Ngũ Hành Kiếm ra tay, Lăng Kỳ Tuyết không quên duỗi ngón tay, ở trên lưỡi kiếm cắt đứt ngón tay, nhỏ ra một giọt máu.

Đối mặt với cao thủ nhất đẳng như Lăng Nhạc loại này, nàng không thể không hạ nhẫn tâm.

Từ lúc bắt đầu, mỗi lần Lăng Nhạc thấy nàng đều sẽ ra tay, chưa từng nghĩ cho nàng một con đường sống, lần này, sẽ dùng thực chiến để kiểm tra thực lực Nguyên Vương trung kỳ của nàng ra sao đi!

Mỗi lần sau khi