Chương 136: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Từ lúc ban đầu nàng xuyên qua thì rất cẩn thận, yếu đến mức chỉ cần một ngón tay của người ta là có thể đánh ngã nàng, đến bây giờ, nàng đã đánh ngã toàn bộ những người ức hiếp dễ nàng.

Nàng tin rằng, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, cũng có thể đánh ngã thế lực sau lưng kia!

Tranh đấu với người cũng rất vui vẻ, nàng cũng không tin trên thế giới này có thế lực sừng sững không ngã!

Không có thế lực không thể quật ngã, chỉ có chiến sĩ không nỗ lực!

Giờ phút này, trong ngực Lăng Kỳ Tuyết dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Bên kia, Đông Phương Linh Thiên lại cảm thấy một hơi thở quen thuộc, mới vừa ra tay chính là cao nhân kia, tuyệt đối là người hắn đã từng thấy qua, hoặc là hắn và người đó dùng chung một loại phương thức tu luyện, khiến cho hắn cảm thấy trên người hắn có một hơi thở hết sức quen thuộc.

Người này là người của Hải Chu quốc.

Đông Phương Linh Thiên nghĩ đến mẫu hậu của hắn đầu tiên, Vân Phi.

Chẳng lẽ kiên trì rời đi của hắn lần trước đã chọc giận Vân Phi, nên bà mới phái người đến Nam Lăng quốc điều tra tất cả về hắn.

Một là Lăng Kỳ Tuyết, một là Thiên Hoa Cung hắn đau khổ cay đắng thành lập, hai điều này đều là chỗ Đông Phương Linh Thiên hắn trân trọng.

Nàng cho là chỉ cần phá hủy toàn bộ đồ hắn quý trọng, hắn sẽ ngoan ngoãn trở về Hải Chu quốc, tiếp nhận sắp xếp của bà?

Nghĩ cũng thật là ngây thơ, cho dù Thiên Hoa Cung bị phá hủy hắn cũng không muốn trở lại cái hoàng cung lạnh lẽo đó, về phần Lăng Kỳ Tuyết, chỉ cần hắn còn một hơi thở, cũng không cho phép bà động đến một sợi tóc của Tuyết Nhi!

Kẻ địch cường đại, nhưng hắn còn trẻ, trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát!

Đông Phương Linh Thiên hạ quyết tâm, bàn tay khẽ phát để Lục Sa dọn sân, mình thì đi đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, đã liên lụy ngươi rồi."

Lăng Kỳ Tuyết không hiểu ra sao: "Tại sao lại nói xin lỗi?"

Ngoài miệng hỏi nhưng trong lòng lại trực giác, Đông Phương Linh Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói lời như vậy, hắn nói, nhất định là trong lòng đã hiểu rõ rõ có chuyện gì đó xảy ra. ‘

Nói đến đây cũng đã hiểu rõ thân thế của Đông Phương Linh Thiên, bởi vì không quan tâm, đến bây giờ nàng cũng chỉ biết thân phận của hắn là cung chủ Thiên Hoa Cung, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Nhưng mấy ngày chung đụng đã nhìn ra, lời nói cử chỉ của Đông Phương Linh Thiên có một phong cách tôn quý muốn che giấu cũng không thể che giấu được, giở tay nhấc chân hiển thị rõ phong phạm vương giả, vừa nhìn cũng biết là hài tử của gia tộc không bình thường.

Chắc hẳn sau lưng của hắn cũng có bối cảnh.

Nhưng cái này là riêng tư của hắn, bí mật của hắn.

Mỗi người đều có bí mật của mình, không cần thiết cái gì cũng đều phải hỏi qua, nhưng hôm nay, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy ít nhất cũng phải hỏi hắn một chút chuyện đã xảy ra.

Đông Phương Linh Thiên liếc qua hai bên, hít sâu một hơi: "Chúng ta trở về rồi từ từ nói."

......

Bọn họ trở về đại sảnh, Đông Phương Linh Thiên đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, kéo Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống ghế dựa, tự mình đến rót một ly trà cho Lăng Kỳ Tuyết, vì chuyện vừa rồi mà áp lực kinh khủng.

Mặc dù hắn biết Lăng Kỳ Tuyết sẽ không sợ, đây chỉ là hắn muốn vì Lăng Kỳ Tuyết mà tự mình làm chút